Chương 14: Đảo Hải Long Vĩ (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 14: Đảo Hải Long Vĩ (2)

Chương 14: Đảo Hải Long Vĩ (2)

Con yêu thú mắt đỏ ngầu một lần nữa trở mình lao tới, nhắm thẳng hướng Tường Vi mà há miệng phu lửa. Lần này Tường Vi có chuẩn bị, nàng quỳ một chân áp lòng bàn tay xuống đất, miệng đọc chú.

"Đất mẹ vĩ đại trong ta, cho ta mượn sức mạnh của người. Lập!"

Ánh sáng từ tay Tường Vi phát ra, sau đó đất đá từ lòng bàn tay chạm đất của nàng chạy thẳng một đường hướng về phía yêu thú. Chớp mắt một cái yêu thú thấy có bức tường lớn chắn trước mặt, không đợi nó vòng sang bên, bức tường tự động mở rộng thành một vòng tròn vây nó bên trong.
Yêu thú dùng đầu húc vào tường đá, tường đá xuất hiện mấy vết nứt, thế là nó điên cuồng húc. Tường Vi cố gắng vận nguyên lực chống đỡ, trán rịn mồ hôi. Lưu Niên thấy thế cũng làm động tác hệt như vậy, nhưng câu chú lại có phần khác đi.

"Đất mẹ vĩ đại trong ta, ấm áp và mạnh mẽ, kiên định và từ bi, cho ta mượn sức mạnh của người. Gia!

Đất đá cũng từ lòng bàn tay áp xuống đất của Lưu Niên chạy thẳng đến tường đá của Tường Vi, gia cố tường vây thêm chắc chắn. Mặc Hiên trông thấy vậy, nghĩ nghĩ một chút rồi nhún chân phi thân lên bờ tường nhìn xuống yêu thú đang điên cuồng phía dưới. Hắn giơ tay về phía yêu thú, miệng cũng đọc một câu chú.

"Thánh hỏa chiêu chiêu, thiêu tan xác phàm, sinh vị thiên, tử vị địa. Thiêu!"

Một ngọn lửa trắng bùng lên trong tường vây nuốt trọn lấy yêu thú, nó gầm lên đau đớn, trong mắt ánh lên tia tuyệt vọng. Ba người còn lại trắng mắt nhìn Mặc Hiên thản nhiên thiêu chết yêu thú, mùi thơm của thịt nướng vậy mà dậy lên theo gió lan tràn khắp nơi.

Long Đản đứng tại giếng nước nhìn thấy cột khói to đang bốc lên, theo đó là mùi thịt nướng thơm lừng. Chỉ chốc lát sau, hắn thấy bốn người Mặc Hiên, Lưu Niên, Tường Vi và Liễu Nhạc kéo con yêu thú đã nướng chín quay trở lại, trên người chỉ có chút bụi cát chứng tỏ đã từng giao đấu với con yêu thú mệnh khổ phía sau, hoàn hảo không có thương tích nào.

Long Đản, "……"

Gần tới giờ trưa, rốt cuộc các nhóm khác cũng trở lại. Ít nhất là không có nhóm nào trở về tay trắng, yêu thú lớn nhỏ đều có. Ngoài mấy vết thương ngoài da, bọn chúng cũng không quá chật vật. Chỉ có Linh Lăng thì trông thảm nhất, xây xước không nói, cả người nàng vướn đầy cành lá trông hết sức buồn cười. Long Đản lại không cười nồi, lo lắng hỏi.

"Lăng nhi, con sao vậy? Sao lại chật vật thế này?"

"Thôi đừng nhắc nữa." Linh Lăng chán nản nói. "Chúng ta về thôi."

Long Đản đưa mắt nhìn Hiểu Minh, đứa cháu nhỏ nhà Hữu hộ pháp. Hiểu Minh thở dài lắc đầu, ra dấu sẽ nói sau.

Buổi tối cả nhóm người quây quần phía ngoài ngôi nhà gỗ nấu nướng ăn uống. Long Đản hài lòng nhìn mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui làm thịt yêu thú mình săn được. Vì Mặc Hiên đã thiêu chín con yêu thú, cho nên bốn người họ rảnh rỗi ngồi xẻ thịt yêu thú ăn, sẵn tiện hỏi Long Đản mấy vấn đề.

"Sao? Ngươi sử dụng được chú ngữ rút gọn à?" Long Đản nghe Lưu Niên kể xong thì tròn mắt nhìn Tường Vi.

Tường Vi ngại ngùng cúi đầu gật nhẹ. "Lúc trước cha và gia gia có dạy qua. Chỉ là hôm nay lần đầu tiên cần sử dụng."

Phải biết rằng mỗi chữ trong chú ngữ đều có uy lực riêng, với những Linh tộc bình thường không dễ để sử dụng chú ngữ, vì năng lực của họ không đủ. Với Linh giả có sức mạnh nhất định họ có thể thoải mái sử dụng chú ngữ, tuy nhiên cũng có chút hạn chế. Tỉ dụ như chú ngữ đầy đủ cần thời gian nhất định để đọc xong, lại dễ nhầm lẫn, nhưng uy lực tối đa. Chú ngữ ngắn cần ít thời gian hơn, dễ nhớ hơn, lại bị giảm uy lực. Dù vậy, cũng có thể lấy đầy bổ khuyết. Tức là người có nguyên lực mạnh mẽ thì dù có rút gọn chú ngữ thì uy lực vẫn đạt mức cao.

Long Đản giải thích sơ qua nguyên tắc hoạt động của chú ngữ, mấy đứa trẻ khác cũng đã ngồi quây quần bên cạnh họ từ bao giờ. Cầu Cầu cũng nằm một bên yên lặng gặm một khối thịt. Long Đản nói xong, Lưu Niên đã nhanh miệng đặt câu hỏi.

"Long thúc, vậy chú ngữ có thể sử dụng bằng ngôn ngữ khác không?"

"Ngôn ngữ khác? Ngươi nói gì vậy?" Long Đản không hiểu nhìn Lưu Niên. Mà Lưu Niên cũng không vòng vo, chỉ vào Mặc Hiên mà nói.

"Giống như hôm nay ta nghe Mặc Hiên ca đọc chú ngữ. Từng chữ có thể hiểu, nhưng đặt vào cả câu ta nghe chẳng hiểu chút gì. Hắn dùng một câu chú ngữ thiêu chín con yêu thú này đấy."

Long Đản bất ngờ nhìn Mặc Hiên. Một câu chú ngữ thiêu chín con yêu thú to lớn không phải chuyện đơn giản. Hắn nghiêm túc nhìn Mặc Hiên.

"Mặc Hiên, rốt cuộc là ngươi đọc chú ngữ gì? Nguyên tố của ngươi tới đâu rồi?"

Mặc Hiên im lặng từ nãy giờ, biết tránh không được nên cũng không giấu giếm, bình thản mà nói.

"Chỉ là một cái chú ngữ trong sách cổ ta tình cờ đọc được. < Thánh hỏa chiêu chiêu, thiêu tan xác phàm.> Cũng là lần đầu tiên có dịp thi triển." Vế sau cùng hắn không nói, hắn cũng không muốn có người đi tìm chết.

Long Đản nghe xong chú ngữ thì vô cùng chấn động, trong lòng đoán tên nhóc này hẳn là phải Hỏa cấp Bạch trở lên, mới có thể thi triển chú ngữ cổ. Như vậy thật khủng khiếp, chưa đến hai mươi mà đã đạt đến cảnh giới này tìm mỏi mắt cả lục địa cũng đếm chưa hết được hai bàn tay. Mà chú ngữ cổ này nghe qua thì bình thường, nhưng thực sự có điểm tàn độc trong đó. Chú ngữ là ngôn ngữ, bản chất của chú ngữ thể hiện trên mặt chữ, vừa rồi trong chú ngữ có câu ‘thiêu tan xác phàm’, chỉ mới nghe một nửa thôi liền biết đây là kiểu chú ngữ nhất định phải chết. Thảo nào con yêu thú to bằng ba bốn người đàn ông lực lưỡng lại bị thiêu chín chỉ bằng một câu chú.

Bên này Long Đản cảm thán một hồi, ngược lại Hiểu Minh bên kia lại hưng phấn, cười tít cả mắt hỏi Mặc Hiên.

"Mặc Hiên ca, đệ cũng là Hỏa tố, ca dạy đệ chú ngữ đó đi."

Mặc Hiên rút khăn lau tay, điềm tĩnh nói. "Đệ muốn chết thì học."

"Một cái chú ngữ thôi mà, sao lại chết chóc gì ở đây? Huynh không muốn dạy thì thôi, lấy cái chết ra dọa đệ làm gì?"

Mặc Hiên thở dài bất đắc dĩ, Long Đản mới xoa đầu giải thích cho Hiểu Minh.

"Chú ngữ cổ không phải muốn học là học. Căn cơ không đủ, nguyên lực yếu kém thì dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, còn có thể phản phệ tự hại chính mình." Long Đản dường như nhớ ra chuyện gì, nheo mắt nhìn Hiểu Minh, "Hiểu Minh, ngươi nói cho ta biết lúc ở trong rừng ngươi và Linh Lăng gặp chuyện gì?"

Hiểu Minh vừa há miệng cắn miếng thịt một cái, nghe Long Đản nói lập tức nhìn sang Linh Lăng đang trừng mắt với mình. Nhưng mà quay lại cũng thấy Long Đản trừng mắt. Hiểu Minh rối rắm, quyết định nói ra.

"Cũng không phải chuyện gì to tát. Chỉ là lúc đó Linh Lăng tỷ muốn trói con yêu thú, nên mới dùng chú ngữ, không ngờ con yêu thú này cũng điều khiển được Mộc, cho nên ngược lại tỷ ấy bị nó trói lại kéo lê trong lùm cây. Ta sợ dùng Hỏa đốt nó thì hại đến Linh Lăng tỷ cho nên chỉ còn cách cầm kiếm đuổi theo chặt bỏ."

Mọi người dời tầm mắt về Linh Lăng, thấy nàng đã chôn mặt giữa hai bàn tay, đôi tai ửng hồng. Lam Vũ dẫn đầu cười phá lên, sau đó mọi người cũng không nhịn được cười ngặt nghẽo.

Một đêm đầy tiếng cười cứ thế trôi qua, kết thúc ngày đầu tiên của chuyến lịch luyện.