Chương 16: Món quà cuối cùng của A Chiêu (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 16: Món quà cuối cùng của A Chiêu (2)

Chương 16: Món quà cuối cùng của A Chiêu (2)

Sơ Âm theo Tịch Nhiên đi về hướng dãy nhà phía Tây, đến một căn phòng cửa khóa kín, bên ngoài treo biển ‘Cấm Phòng’. Tịch Nhiên lấy chìa khóa mở cửa đi vào, Sơ Âm cũng theo sau.

Bên trong hơi tối, bụi phủ dày một lớp. Tịch Nhiên phẩy tay áo một cái, đèn treo ở bốn góc phòng liền sáng lên. Lúc này Sơ Âm mới nhìn rõ, xunh quanh nàng bây giờ toàn là bảo vật.

"Nhiều bảo vật thế này, chàng lại xem như là đồ cũ vứt ở đây sao?" Sơ Âm đi đến trước một cái tủ phủ đầy bụi, phía trên là mười viên châu, mỗi viên một màu lại không có vươn bụi. Có lẽ là mới được đặt tên tủ gần đây. Nàng đưa tay định chạm vào một viên thì Tịch Nhiên đã nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói.

"Đừng chạm vào."

Sơ Âm bĩu môi, "Chỉ muốn xem một chút, cũng không có lấy mất của chàng."

"Không phải sợ nàng lấy đi, mà trong này có nhiều thứ không nên chạm vào. Nàng biết mấy viên châu đó là gì không?"

Sơ Âm im lặng, hiển nhiên là chờ Tịch Nhiên tiếp tục nói. Tịch Nhiên kéo tay Sơ Âm đi xa khỏi cái tủ một chút, mới cười cười nói.

"Là tâm cảnh của những người vượt qua khảo nghiệm lần này. Nàng chạm vào sẽ bị hút vào tâm cảnh, vây khốn trong đó. Mà bên kia chủ nhân tâm cảnh cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định."

"Thật vậy sao? Ảnh hưởng thế nào? Không phải chỉ cần chàng đi vào đưa ra được rồi sao?"

Tịch Nhiên khẽ cốc đầu Sơ Âm, cười mắng.

"Nghĩ hay lắm, nàng đọc bao nhiêu sách rồi lại có thể nói ra chuyện ngốc như vậy. Tâm cảnh một khi bị thâm nhập, chủ nhân sẽ bị nhiễu loạn nguyên lực, có khả năng sẽ bị nội thương. Cho nên không phải muốn ra vào thế nào cũng được. Kể cả là ta."

"Vậy sao lần trước chàng đi vào kéo ta ra được?" Sơ Âm xoa xoa đầu mình, hờn dỗi nói.

"Lúc đó nàng nhập tâm ma, tâm cảnh bị dao động mới có thể đi vào. Hơn nữa nàng không bài xích ta, tự nhiên cũng giảm thiểu nội thương của nàng. Nàng không tò mò lại sao rời tâm cảnh xong nàng nằm giường mấy ngày, tình dậy cũng khó chịu một thời gian à?"

Sơ Âm à một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa. Tịch Nhiên cũng buông tay nàng đi vào phía trong, một lát sau đi ra với hai hộp gỗ trên tay. Lúc này Sơ Âm đã trở lại trạng thái thường ngày, nhìn thấy hai hộp gỗ cũng tò mò đi tới.

"Đây là cái gì?"

"Là món quà cuối cùng của A Chiêu."

"A Chiêu…" Sơ Âm lại trầm xuống. A Chiêu mãi là vết đau trong lòng nàng. Tận mắt nhìn đứa bé chết thảm, hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Sơ Âm.

"Là A Chiêu buổi sáng hôm đó chạy lên tàn tích Tiêu Kiếm, không hiểu thế nào mang về hai vật này. Ta không kịp xem xét, buổi chiều cùng Mặc Hiên đi đến đó muốn hóa giải chướng khí. Sau lại xảy ra quá nhiều chuyện, lúc trở về tiện tay mang theo chứ cũng chưa xem đây là thứ gì."

"Vậy…bây giờ chàng biết chưa?"

Tịch Nhiên gật đầu, tay mở hộp gỗ. Bên trong là hai thanh sắt cũ rỉ sét. Sơ Âm khó hiểu nhìn chàng.

"Chỉ vậy thôi?"

"Ừ, chỉ vậy thôi."

"Đứa bé ngốc, mạo hiểm tính mạng chỉ vì hai thanh sắt cũ nát này." Sơ Âm thở dài. Nàng đã biết lần đó A Chiêu đên tàn tích Tiêu Kiếm mà không có bảo vệ thì đã nhiễm chướng khí rồi.

Tịch Nhiên cười thành tiếng.

"Nó đã chọn thứ tốt nhất ở đó đem về rồi. Không uổng phí tính mạng."

"Chàng nói rõ một lần đi được không? Úp mở như vậy diễn cho ai xem."

"Trước tiên, thôn dân ở đó vốn là gia tộc bảo hộ tàn tích Tiêu Kiếm Sơn Trang. Năm đó Thành hoàng Sơn Linh thành nghe nói bên trong có bảo vật, bèn tương kế tựu kế hãm hại cả thôn. Chẳng ngờ để sót gia đình A Chiêu. Mà A Chiêu chính là con trai trưởng thôn, tuy còn rất nhỏ nhưng có lẽ là bản năng, thằng bé biết đâu là bảo vật."

Tịch Nhiên nói chuyện rất bình thản, nhưng bàn tay vuốt ve thanh sắt trong hộp có chút cứng nhắc khiến Sơ Âm nhận ra chàng cũng không bình thản như vẻ ngoài.

Sơ Âm cũng khó chịu, nàng có xúc động muốn đi Sơn Linh thành, tìm tên Thành hoàng nọ. Nhưng mà nàng cũng không có phát điên như trước, có lẽ do Tịch Nhiên đã áp chế tâm ma của nàng. Lại nghe Tịch Nhiên tiếp tục nói.

"Năm đó sau khi trị thương cho các nàng ta có đi thành Sơn Linh một lần. Đến tư phòng của Thành hoàng. Ta…" Tịch Nhiên nhìn bàn tay mình, sau đó nắm chặt tay. Sơ Âm cầm lấy bàn tay ấy, bình ổn chút cảm xúc dao động của chàng. Lát sau Tịch Nhiên mới nhắm mắt thở hắt ra, ảo não nói. "…ta cũng không có làm gì hắn. Hắn vẫn là Thành hoàng ở nơi đó."

Sơ Âm thấy không khí quá ngưng trọng mới đổi chủ đề.

"Chàng cứ nói cái này là bảo vật, nhưng mà trong mắt ta chỉ là hai thanh sắt."

Tịch Nhiên xoa đầu nàng, giải thích.

"Hai thanh kiếm này nằm ở nơi đó chướng khí cả mấy vạn năm. Lại thêm bị người hạ thuật che giấu cho nên nàng mới nhìn ra thanh sắt bình thường."

"Làm thế nào mới thấy được hình dạng thật của nó?"

"Chờ ca ca nàng trở về." Tịch Nhiên thần bí nói như thế, sau đó cất hai chiếc hộp đi..

Thời gian sau đó nàng thường xuyên đến phủ Linh chủ, quấn lấy chàng hỏi khi nào Mặc Hiên mới trở về. Nhưng mà Tịch Nhiên chỉ mỉm cười thần bí nói khi nào lịch luyện xong mới trở về. Còn khi nào lịch luyện xong chàng cũng không biết.

Thế là vì để nàng thôi hỏi những câu hỏi lặp đi lặp lại, Tịch Nhiên bắt đầu ra sức dạy dỗ nàng. Từ thuật pháp, chú ngữ cho đến kiếm thuật. Cái gì nàng có thể học hắn đều dạy nàng. Có một ngày Tịch Nhiên lại mang nàng đến Cấm Phòng, sau đó đem ra một chiếc đàn tranh.

"Trong này cũng có đàn hay sao?"

"Nói thừa, nơi này vốn là Trân Bảo Phòng, tích góp của mấy đời Linh chủ đều ở trong này."

Vậy còn để biển Cấm Phòng làm gì? Nàng nghĩ vậy cũng không dám nói ra. Chỉ thất Tịch Nhiên dùng khăn lau sạch đàn sau đó lại mang nàng đến đình viện nhỏ bên hồ.

"Tịch Nhiên, chàng có biết đàn không? Đàn một khúc đi."

Tịch Nhiên không trả lời mỉm cười ngồi xuống, đặt đàn trên đùi tay miết lên phím đàn. Chỉ lát sau trong đình vang lên tiếng đàn tranh trong trẻo, lúc trầm lúc bổng. Sơ Âm ngồi chống hai má nhìn nam tử trước mắt đang tập trung gảy đàn, mười ngón tay như múa trên phím đàn. Say sưa cho đến lúc khúc nhạc kết thúc lúc nào nàng chẳng hay.

"Nghĩ gì vậy?" Tịch Nhiên đưa tay vuốt má nàng, dịu dàng hỏi.

"Ta nghĩ, tại sao cái gì chàng cũng biết. Thời gian đâu mà chàng thông tuệ nhiều thứ như vậy?"

"Ta nói ta thông minh học một hiểu mười nàng tin không?"

"Có quỷ mới tin chàng."

Tịch Nhiên cười lớn. Đem đàn tranh chuyển sang cho nàng.

"Đàn này tặng cho nàng."

"Tặng cho ta?" Sơ Âm nhận lấy đàn, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vuốt ve đàn.

"Chẳng phải nàng muốn sử dụng nhạc cụ làm vũ khí sao? Đây chính là vũ khí thực sự đấy."

Nói rồi Tịch Nhiên đưa tay chạm nhẹ vào đầu lớn của đàn niệm môt quyết, lập tức đàn hóa thành trường kiếm. Lại niệm một quyết, trường kiếm trở lại là đàn tranh. Nhìn Sơ Âm mắt tròn mắt dẹt nhìn một màn biến hóa. Tịch Nhiên xoa đầu nàng cười nói.

"Từ từ sau này ta sẽ dạy cho nàng."

Sơ Âm sờ sờ đàn tranh, một mình lẩm bẩm.

"Cũng không phải là ta không biết chơi đàn."