Chương 11: Nàng có thể lựa chọn, nhưng ta không thể (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 11: Nàng có thể lựa chọn, nhưng ta không thể (1)

Chương 11: Nàng có thể lựa chọn, nhưng ta không thể (1)

Tịch Nhiên đến ngăn cản càng làm Sơ Âm điên cuồng. Nàng chĩa kiếm về phía chàng, cười gằn.

"Là ngươi à, ngươi còn mặt mũi đến đây? Ngươi bỏ mặc ta, bỏ mặc Hiên ca, ngươi…ngươi có biết chúng đã làm gì không? Chúng đã giết A Chiêu, một kiếm xuyên tim. A Chiêu bé bỏng đáng thương, uổng cho nó gọi ngươi một tiếng cha, ngươi lại muốn cứu lũ súc sinh này."

"Sơ Âm, nàng bình tĩnh lại. Ta sai rồi được không, nàng không cần phải sát sinh, không cần phải nhuốm máu…" Chàng đau lòng nhìn nàng. Sửng sốt nhận ra hình như mình đã thích tiểu cô nương này thật nhiều mất rồi. Chỉ cần nàng có chút vấn đề cũng làm chàng lo lắng không kể xiết.

Nói chưa dứt câu Sơ Âm đã chém tới, cơ thể chàng đang suy kiệt nên tránh không kịp phải chịu một vết kiếm dài trên cánh tay. Đồng thời Thần Lực cũng tự phát động khí trường bảo vệ hất văng Sơ Âm ra xa. Đầu nàng va phải một tảng đá, sau đó ngất đi. Tịch Nhiên lập tức chạy đến, kiểm tra phát hiện nàng chỉ ngất đi mới yên tâm, cố giữ tỉnh táo để giải quyết tàn cuộc.

Vì Sơ Âm ngất đi, những dây gai cũng từ từ lui về, nới lỏng cho bọn lính. Chúng mừng rỡ toan chạy đi, nhưng bị Tịch Nhiên giữ lại. Chàng nhìn bọn chúng cười lạnh lùng.

"Ta nói nàng ấy không cần đại khai sát giới, cũng không nói ta sẽ tha cho các ngươi. Lấy các ngươi bồi táng theo nghĩa tử của Linh chủ, cũng quá hời cho các ngươi rồi. Kẻ làm nghĩa phụ như ta cũng không phải áy náy." Mặt nạ trên trán Tịch Nhiên rơi xuống, chướng khí chạy dọc theo những hoa văn xanh đen trên mặt chàng càng làm giây phút này thêm đáng sợ. Bọn lính mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng dập đầu xin tha.

Tịch Nhiên triệu hồi ngọc kiếm bên người, từng kiếm từng kiếm xuyên qua thân thể toán lính, tất cả đều không tránh khỏi. Xong việc, chàng nhặt mặt nạ đeo lên, tạo dấu vết giả cho thấy toán lính đi vào chướng khi trong tàn tích. Sau đó nhặt Mặc Hiên và Sơ Âm quay về Linh thành..

Sơ Âm nghe đến đây, nước mắt tự động chảy dài. Kí ức năm đó ùa về như thủy triều. Nàng nhớ về A Chiêu, đứa nhỏ đáng yêu như một vệt ánh sáng trong những ngày mùa đông đầy tuyết, lại có lúc như ánh dương nhỏ giữa mùa hè chói chang. Lúc nào cũng mỉm cười, còn ngọt ngào gọi nàng một tiếng ‘nương’. Lúc đó nàng chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi, nghe vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng có một chút vui vẻ. Tịch Nhiên dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.

"Đừng khóc…"

"Trước lúc mất ý thức, ta còn tưởng chàng thả chúng đi…"

"Sao có thể thả. Chúng quay trở về thành Sơn Linh sẽ báo cáo chuyện bị người Linh tộc ra tay đánh người. Thành hoàng Sơn Linh nổi tiếng bênh vực thuộc hạ, hắn sẽ đến gây sức ép bắt ta giao nàng ra."

"Không phải vì A Chiêu sao?" Sơ Âm ngước mắt, ngữ khí không vui.

"A Chiêu lên núi bị chướng khí nhập, sớm muộn cũng thành tang thi. Chúng ra tay không phải là không có lý do…"

"Chàng không cần nói nữa!" Sơ Âm vô cớ tức giận đứng dậy, nói tới nói lui thì ra là sợ rắc rối tìm tới cửa, cũng không phải trả thù cho A Chiêu. Nàng dợm bước đi lại bị Tịch Nhiên kéo vào lòng.

"Nhưng ta vì nàng. Vì nàng mà đại khai sát giới. Hơn nữa nếu chúng không giết A Chiêu, ta cũng có cách cứu nó, như cứu nàng và ca ca nàng. Vậy nên giết bọn chúng là vì hai người các nàng." Trong lòng Tịch Nhiên cũng có một phần tình cảm không hiểu được dành cho A Chiêu, cho nên lúc thấy xác A Chiêu tím tái với vết máu chói mắt nằm đó chàng cũng tức giận. Nếu không phải chàng tu dưỡng tốt thì bọn lính đó chết còn khó coi hơn bị Sơ Âm hành hạ.

"Dẻo miệng…" Sơ Âm buồn bực mắng, nhưng trong lòng đã tan thành nước rồi. Nàng làm sao không hiểu được tình thế lúc đó, nhưng mà nàng không buông được A Chiêu, cho nên luôn cảm thấy vô cớ tức giận.

"Sau đó thế nào? Chàng làm cách nào cứu được bọn ta, lại làm ta mất đoạn trí nhớ khi đó?"

Tịch Nhiên tựa đầu vào hõm cổ nàng, nhẹ giọng tiếp tục kể..

Tịch Nhiên thu dọn hết dấu vết của bọn họ trong sơn động, sau đó dùng tọa hành đưa họ về Linh thành.

Tọa hành đi không ngừng nghỉ, mới bảy ngày đã về tới Linh thành. Chàng cũng không đi dưỡng thương mà lập tức chữa trị cho cả hai người. Lúc này, Sơ Âm vẫn bị Tịch Nhiên làm cho hôn mê, còn Mặc Hiên đã có thể mở mắt tỉnh lại.

"Nhiên, Sơ Âm nàng…"

"Hiên, ta muốn hỏi ý ngươi. Bây giờ ta có thể khu trục chướng khí cho ngươi, nhưng cách duy nhất để cứu nàng ấy chỉ có một. Là tẩy cốt."

"T…tẩy cốt?"

"Đúng vậy, bản thân hai người bị chướng khí nhập vào xương chẳng mấy chốc cơ thể sẽ mục ruỗng. Nàng ấy còn nhập tâm ma, tình thế còn nguy hiểm hơn. Tuy nhiên, đây là một loại cấm thuật. Cả quá trình sẽ làm cho ngươi đau đớn cùng cực. Nhưng đó là cách duy nhất cứu sống cả hai."

"Cấm thuật…" Mặc Hiên rơi vào trầm tư. Chàng không sợ đau đớn, nhưng liệu có an toàn không? Liệu có bị phát hiện không? Muội muội hắn…

"Ngươi yên tâm, ta cam đoan các ngươi sẽ không sao. Cũng không ai phát hiện được. Có điều, ta cần nói trước với ngươi điều này."

"Ngươi nói đi."

"Tẩy cốt cho nàng cần được lấy xương cốt máu huyết của người huyết mạch tương quan gần nhất. Để giữ bí mật chuyện này, ta chỉ có thể lấy của ngươi chuyển cho nàng ấy…"

"Chẳng phải ta cũng nhiễm chướng khí rồi sao? Lấy của ta không vấn đề sao?" Mặc Hiên cắt lời Tịch Nhiên.

"Không vấn đề. Cấm thuật này khi tiến hành ta sẽ lấy chỗ xương cốt chưa nhiễm chướng khí cho nàng ấy. Kết quả nàng ấy có thể bị thay đổi hệ nguyên lực. Còn ngươi, ta sẽ tẩy sạch chướng khí nhưng ngươi…rất có thể trở thành tàn phế, không còn nguyên lực."

Mặc Hiên nghe xong chấn động, nhưng rất nhanh sau đó lấy lại bình tĩnh hỏi Tịch Nhiên.

"Chỉ là giống như một Nhân tộc bình thường thôi đúng không?"

"Đúng." Tịch Nhiên nặng nề gật đầu. Mặc Hiên là thiếu niên tài năng, chàng rất muốn trọng dụng. Nếu mất đi nguyên lực thực sự đáng tiếc. Nhưng cả chàng và Mặc Hiên đều chỉ chăm chăm ưu tiên Sơ Âm. Liệu lúc Sơ Âm biết chuyện, nàng có hận hắn cả đời không?

Vậy mà Mặc Hiên lại không do dự, nhanh chóng nói.

"Được, ngươi làm đi. Chỉ là trở thành Nhân tộc thôi mà, đâu phải là mất mạng."

Vậy là Tịch Nhiên đưa Mặc Hiên và Sơ Âm vào sơn động Cấm địa sau phủ Linh chủ. Nơi này đặt cấm chế, người khác không ra vào được. Sắp xếp xong đâu đấy, Tịch Nhiên bắt đầu tiến hành chữa trị cho cả hai.

Cả tiến trình diễn ra ba ngày ba đêm. Sơ Âm được Tịch Nhiên dùng Thần Lực bảo hộ, ở giữa pháp trận chìm sâu vào giấc ngủ, thỉnh thoảng vì quá đau mà nhíu mày, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Mà người bị lấy xương cốt máu huyết là Mặc Hiên, cũng đang ở trong một pháp trận khác, buộc phải tỉnh táo. Vừa trải qua đau đớn cùng cực, vừa phải niệm chú ngữ, cùng với Tịch Nhiên hoàn thành tẩy cốt. Tịch Nhiên nội thương chưa khỏi, trải qua vất vả chưa nghỉ nơi lại hao tốn nguyên lực Thần Lực quá mức nhiều lần muốn ngất xỉu. Nhưng chàng không thể bỏ cuộc nửa chừng, nếu không cả người trong lòng lẫn huynh đệ tốt chàng đều đánh mất.

Rốt cuộc đến đêm thứ ba, phủ Linh chủ chấn động một lúc như gặp địa chấn, hạ nhân trong phủ choàng tỉnh lập tức đi xem xét khắp nơi cũng không thấy có gì khả nghi, cho rằng chỉ là địa chấn thông thường nên trở về phòng. Mà lúc đó tiến trình tẩy cốt cũng đã hoàn thành, Tịch Nhiên và Mặc Hiên cuối cùng cũng yên tâm rơi vào hôn mê..

"Vậy tại sao ta lại mất trí nhớ? Hơn nữa, Hiên ca vẫn còn nguyên lực kia mà…"

"Ta không biết, có thể do nàng va vào tảng đá nên mất trí nhớ. Còn về Mặc Hiên, có thể nói do tẩy cốt thành công hơn mong đợi cho nên hắn vẫn còn nguyên lực." Ánh mắt Tịch Nhiên thoáng một nét bối rối, nhưng mặt không đổi sắc nói.

Nhưng sự thực là sau tẩy cốt, vì để tẩy sạch chướng khí nên nguyên lực của Mặc Hiên cũng bị tẩy đi. Một thời gian sau, Tịch Nhiên chạy đông chạy tây, cuối cùng cũng tìm ra cách khôi phục nguyên lực cho Mặc Hiên là một loại cấm thuật khác. Tịch Nhiên lấy Hỏa của người khác đưa vào người Mặc Hiên, sau đó dùng Thần Lực cùng hắn luyện hóa mất thêm bảy ngày đêm nữa mới xem như khôi phục nguyên lực cho hắn, thậm chí ép hắn tiến thêm hai cấp từ Hoàng lên Bạch. Nhưng hạn chế là Mặc Hiên trở thành thuần nguyên Hỏa, vĩnh viễn chỉ sử dụng được một nguyên tố, không thể đột phá nguyên tố khác. Chàng không nói ra, bởi vì phía sau là bí mật mà Tịch Nhiên muốn che giấu.