Chương 6: Hải Linh Thành (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 6: Hải Linh Thành (2)

Chương 6: Hải Linh Thành (2)

Thành Hải Linh là thành trấn vô cùng sầm uất nằm cạnh cảng biển lớn nhất lục địa Huyễn Linh. Những con đường được lát đá thẳng tắp, nhà cửa cũng được xây bằng những viên đá vuông vức. Nơi đây đầy ắp mùi của biển cả, những con mèo nằm dài trên hiên nhà sưởi nắng cạnh mấy chậu hoa. Cờ hoa treo từ nóc nhà này nối sang nóc nhà khác tô thêm sắc màu rực rỡ. Trên đường người đi tấp nập, thỉnh thoảng còn bắt gặp mấy người bán hàng trong đang mời khách mua hàng. Cũng có ngẫu nhiên trông thấy một người Linh tộc mặc linh phục đi lại trong thành. Tất cả tạo nên một sự khác biệt giữa một thành Hải Linh đầy sức sống và một Linh thành ngập tràn linh khí nhưng lại có chút hư ảo.

Tịch Nhiên đưa cả nhóm tới một khách lâu nổi tiếng nhất thành, bỏ một món tiền bao một căn phòng trên tầng có lan can nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Trong lúc đợi người mang thức ăn lên, Tịch Nhiên mới mỉm cười hỏi cô bé có đôi mắt to tròn tết tóc đuôi sam ngồi đối diện.

"Linh Lăng, ngươi là cháu gái của Thanh Long đường chủ, ta nhớ ngươi cũng từng sống ở đây mấy năm. Ngươi có quen biết ai ở đây không?"

Linh Lăng nghe hỏi tới mình thì dời tầm mắt từ bên ngoài vào, sau đó không dám nhìn Tịch Nhiên mà cụp mắt trả lời.

"Thuộc hạ đúng là lúc nhỏ sống ở đây mấy năm. Sau đó mới trở về Linh thành. Còn người quen…thuộc hạ không người quen."

Tịch Nhiên mình thái độ dè chừng và lời nói thành thục của cô bé làm cho buồn cười. Chàng cười thành tiếng nói với Linh Lăng.

"Đừng căng thẳng, ta chỉ hỏi vậy thôi. Ta biết phụ thân ngươi ở đây. Là chủ khách lâu này."

Linh Lăng hơi mất tự nhiên, ngồi im không lên tiếng nữa. Vừa lúc này thức ăn được dọn lên, bày ra một bàn đầy hải sản. Mấy đứa trẻ còn lại không chú ý đến cuộc nói chuyện vừa nãy, chỉ vui vẻ nhìn mấy món hải sản nóng hổi trên bàn hai mắt phát sáng. Mọi người vừa cầm đũa lên chưa kịp gắp thì bên ngoài phòng đã có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng nói gấp gáp của một người đàn ông.

"Lăng nhi, có phải con ở trong đó không?"

Linh Lăng cứng người, cả Tịch Nhiên cũng chưa kịp nói gì thì cửa đã bật mở. Một người đàn ông trung niên gần như nhảy bổ vào phòng, nhìn qua một lượt những người ngồi quanh bàn ăn đang ngưng đũa trên không trung nhìn mình. Thấy Linh Lăng ngồi ở đó, hắn chạy ra ngoài dắt một phụ nữ nhân tộc quay trở vào, miệng ồn ào nói.

"Ôi tôi nói mà, Lăng nhi đã trở về rồi đây mà. Làm sao mà nhầm được chứ. Tôi cảm nhận được khí tức của nó mà…"

Người đàn ông chưa dứt lời, Linh Lăng đã tức giận đặt đũa xuống. Sắc mặt cực kì khó coi nhìn hắn ta.

"Người nói đủ chưa?"

Người đàn ông kia khựng lại, nhìn thấy nét mặt vô cùng tức giận của Linh Lăng mà nuốt nước bọt. Hắn hơi mất tự nhiên hỏi.

"Nhi nữ, con sao vậy? Ta…ta làm gì sai sao?"

Linh Lăng thực sự không hiểu nổi làm sao một người trầm ổn như gia gia có thể sinh ra người đàn ông càn quấy trước mặt nàng. Linh Lăng thở dài, nặng nề nói.

"Long Đản, người nhìn xem trong gian phòng này còn những ai? Người có biết người đang hàm hồ trước mặt ai không?"

Long Đản ngẩn người, đưa mắt nhìn lại một lần, vẫn không hiểu.

"Chẳng phải đều là bạn bè trang lứa với con sao? Thế nào, làm sao lão già thối lại chịu thả con về đây, còn mang theo bạn bè nữa?"

Linh Lăng bất lực, nàng không muốn nói gì nữa, chỉ quay sang muốn tạ tội với Tịch Nhiên. Thế nhưng ngoài ý muốn, Tịch Nhiên lại nhịn không được cười rất thoải mái. Trời ơi lần đầu tiên chàng nghe có người tên là Long Đản, không cười thì chàng sẽ nghẹn chết. Mấy đứa trẻ cũng không nhịn được cười ha ha. Lần này Linh Lăng muốn tìm một cái hố, sau đó không bao giờ ra khỏi cái hố đó cho rồi đi.

Tịch Nhiên cười mất một lúc mới bình tâm, vui vẻ nói với Linh Lăng.

"Không trách được cha ngươi. Ta cũng chỉ có hơn hai mươi, nếu là người bình thường miễn cưỡng cũng được xem là trang lứa bạn bè. Hơn nữa ta cũng đã thi triển thuật che mắt, ngoài các ngươi cũng không có người khác nhận ra ta."

"Công tử…"

"Các ngươi tiếp tục ăn đi. Ta muốn nói chuyện với cha ngươi."

Long Đản ngơ ngác. Sao ông không hiểu gì hết vậy. Tịch Nhiên đứng dậy, thong thả mở miệng.

"Long Đản thúc, ta với ngươi có thể đi nơi khác nói chuyện không? Để thê tử ngươi ngồi lại hàn huyên với nhi nữ đi."

Long Đản nghi hoặc gật đầu, để lại thê tử rồi dẫn đường cho Tịch Nhiên sang phòng bên cạnh. Vừa bước ra khỏi phòng, đã nghe Linh Lăng cao giọng hô.

"Nươngggg. Con nhớ người huhu…"

Tịch Nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt như có như không theo Long Đản mà đi.

Khi hai người đã an vị trong gian phòng kế bên, Long Đản mới mở lời.

"Không biết vị đây là…?" Từ biểu hiện của nhi nữ, hắn biết đây không phải nhân vật tầm thường. Nhưng người này che mặt thần bí như vậy, hắn không rõ là người tốt hay xấu. Ít nhất là hương trà nhàn nhạt quẩn quanh người này cũng là một tín hiệu tốt cho thấy có lẽ đây không phải người xấu.

"Ta là Linh chủ đời này." Tịch Nhiên không vòng vo, trả lời thẳng thắng, đồng thời giải trừ thuật che mắt để lộ linh phục thực sự trên người.

Long Đản nhìn thấy thiếu niên trước mặt trên người vận Linh phục thêu họa tiết chim Lạc, một loại chim viễn cổ đã tuyệt tích, thì phủ phục dưới chân chàng.

"Cung nghênh Linh chủ đại giá."

"Đứng dậy đi, ở đây ta chỉ là Nhiên công tử." Tịch Nhiên nhận đại lễ, nhàn nhạt nói.

"Nhiên công từ, lần này người đưa khuyển nữ cùng đám trẻ đến đây là có chuyện gì sao?" Long Đản đứng dậy, dè chừng hỏi.

Tịch Nhiên không trả lời ngay, mà mỉm cười nhìn Long Đản. Nụ cười này làm hắn cảm giác bức bách rất khó chịu. Tịch Nhiên rũ áo, khép mắt kể một câu chuyện.

"Mười sáu năm trước, con trai của Đường chủ Thanh Long Giới Luật Đường tự ý rời bỏ công vụ. Sau đó ít lâu, hắn báo tin nói với cha hắn, hắn thành thân rồi không thể trở về tiếp tục công vụ. Vì việc này, lão Đường chủ đích thân đi Bạch Hổ Chấp Pháp Đường lĩnh tội. Khi đó ta vừa nhậm chức Linh chủ…"

"Nhiên công tử thuộc hạ có nỗi khổ riêng…"

"Ngươi không còn là Linh giả, chỉ là một tộc nhân bình thường của Linh tộc, không cần tự xưng thuộc hạ. Có điều, ta biết ngươi khổ cái gì. Ngươi thành thân cũng không phải chuyện lớn, nhưng ngươi thành thân với Nhân tộc. Mà lúc báo tin, cô nương nhà người ta cũng sắp sinh rồi.

Linh tộc nghiêm cấm Linh giả đại thừa liên hôn với Nhân tộc, ngươi vừa khéo là Linh giả đại thừa. Có thể là Viễn Cổ Thần độ kiếp cho ngươi, khi Chấp Pháp Đường sắp sửa điều tra việc này thì Linh chủ đời trước tạ hóa rồi. Sau đó không còn ai nhớ đến nữa."

Tịch Nhiên thoáng nhìn gương mặt lúc xanh lúc đỏ của Long Đản, thản nhiên tiếp tục câu chuyện.

"Vài năm sau Đường chủ Bạch Hổ nói muốn điều tra lại vụ việc bê bối này, Đường chủ Thanh Long liền đưa một đứa bé về nói là nhi nữ của ngươi. Chấp Pháp Đường chủ đích thân nghiệm cốt, ra kết quả là thuần huyết Linh tộc, cả nhà ngươi chính thức thoát một kiếp nạn."

"Sao có thể? Lăng nhi nó…" Sao có thể thuần huyết. Long Đản lại không dám nói nửa câu sau.