Chương 53: Rừng cấm (2)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 53: Rừng cấm (2)

Chương 53: Rừng cấm (2)

Chương 53: Rừng cấm (2)

Khu rừng cấm vào ban đêm khác xa những gì mà tụi nó thường thấy vào ban ngày. Nó đen thui và im vắng. Bóng đêm như đang nuốt gọn bọn chúng vậy.

"TRÁNH RA SAU GỐC CÂY"

Lão Hagrid đột nhiên la lớn trong khi túm hai đứa ném về phía sau một cây sồi cao ngất. Người giữ khoá một mạch giương cũng, cài tên nhắm ngay vào trong bóng tối.

Có cái gì đó đang trườn lết trên lá khô gần đó: nghe như tấm áo choàng dài quết tren mặt đất. Tom rút ra ma trượng cảnh giác nhìn xung quanh, tại sao Quirrell lại xuất hiện vào lúc này? Như vậy mục tiêu lần này chắc hẳn là cách đó không xa. Nhìn thoáng qua hai người đang đứng bên cạnh, nó siết chắc ma trượng trong tay, hô hấp càng ngày càng nặng hơn.

Lão Hagrid dáo dác ngó suốt con đường mòn tối đen, nhưng chỉ vài giây sau, tiếng động lịm dần, xa dần, Lão Hagrid thì thầm: "Ta biết… Có con gì đó ở đây… nhưng nó không được có mặt ở đây mới phải."

Họ đi chậm lại, tai dỏng lên, cố lắng nghe, không bỏ sót bất kỳ tiếng động yếu ới nào. Đột nhiên cả đám nghe thấy ở đằng trước, rõ ràng có tiếng con gì đang cử động.
Lão Hagrid hô to: "Ai đó? Ra đi… Ta có vũ khí đấy!"

Một sinh vật đang chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. Dưới ánh đèn le lói, hình dáng của sinh vật đó hoàn toàn hiện ra. Nửa người trên là một người đàn ông cường tráng với toàn múi là múi với râu tóc đỏ au, nhưng từ eo trở xuống thì lại là một con ngựa với thân hình thon thả màu hạt dẻ và chòm lông đuôi dài màu đỏ thắm.

"Bác tính bắn tôi sao, bác Hagrid. Còn em nữa, con ngựa nhỏ mau hạ ma trượng xuống, anh không có ác ý." Giọng của con nhân mã này buồn sâu sắc.

Lão Hagrid thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là chú mày, Ronan! Dạo gần đây có khỏe không? Còn cháu nữa Tom, đây là người quen của bác, không cần phải thất lễ."

Thì ra là từ nãy đến giờ ma trượng của Tom vẫn luôn chỉ thẳng vào nhân mã Ronan. Nghe thấy lời của lão khổng lồ, Tom mới hạ ma trượng của mình xuống, hơi cuối người tỏ vẻ xin lỗi.

Lão Hagrid vỗ vỗ vào cây cung, nói: "Dù sao cũng phải cẩn thận chứ Ronan. Đang có chuyện không ổn trong rừng mà. Nhân tiện giới thiệu: đây là Harry Potter và Tom Sullivan. Học sinh của trường. Và đây là Ronan. Anh ấy là một nhân mã."

Ronan đáp lời: " Chào. Các em là học sinh à? Chắc học được nhiều thứ ở trường lắm hả? Nhưng anh nghĩ các em không nên xuất hiện tại đây vào lúc này."

"Tại sao vậy?" Harry tò mò hỏi.

Ronan thở dài, ngả đầu ra sau, ngước nhìn lên bầu trời: "Đêm nay sao Hỏa sáng quá."

"Sao hỏa?" Sao hỏa có liên quan gì ở đây, Harry hỏi nhỏ Tom đang đứng bên cạnh. Nó thực tình không thể hiểu được những gì mà Ronan vừa nói.

" Đúng vậy, là sao hoả Harry. Sao hoả tượng trưng cho máu, lửa và sắt thép. Có nghĩa là chiến tranh sắp đến." Tom giải thích cho thằng bạn những gì mà nó biết.

"Mình nhớ là mấy thứ này tụi mình đã được học ở môn thiên văn học rồi mà. Bộ đầu óc của cậu đem ngâm ma dược hết rồi sao?" Tom phàn nàn với Harry, sắp thi tới nơi rồi mà còn quên mấy thứ này.

Harry gãi đầu xấu hổ nói: "Cậu cũng biết mà, mình không có hứng thú với môn thiên văn học. Mình thà mua một mô hình chuyển động của dãy thiên hà để khỏi phải học môn này nữa."

"Còn chuyện này nữa Harry, ma trượng của cậu đâu?" Từ khi đi vào rừng cấm đến giờ, thằng bạn chưa hề rút ma trượng ra lần nào cả

Harry rút ra ma trượng của mình, nghi hoặc hỏi Tom: "Đây nè, bác Hagrid không phải đã nói đi cùng bác ấy thì không có con động vật nào dám tấn công mình sao?"

Tom đã hoàn toàn bó tay với Harry, người ta nói gì thì nó tin ngay và luôn à, người gì mà dễ tin thế. Thằng bé đang chuẩn bị nói cho thằng bạn hiểu rằng vu sư không thể rời tay khỏi ma trượng của mình thì một con nhân mã nữa xuất hiện.

Con thứ hai này tóc đen, thân hình đen, và trông hoang dại hơn Ronan. Lão Hagrid lên tiếng:" Chào Bane. Khoẻ không?"

" Chào bác Hagrid. Tôi hy vọng bác cũng khoẻ chứ?"

"Tàn tàn. Này, ta cũng vừa mới hỏi Ronan, chú mày có thấy điều gì bất thường trong rừng dạo gần đây không? Có một con độc giác thú bị thương… chú mày có biết gì về chuyện đó không?"

Bane bước tới đứng cạnh Ronan. Nó ngóc đầu nhìn trời. Rồi chỉ nói: "Đên nay sao Hoả sáng quá."

" Tuy nhiên sao hải vương lại sáng hơn." Band chậm rãi nói, không biết là vô tình hay cố ý mà cả hai con nhân mã đều nhìn Tom.

Lão Hagrid đổ quạu: "Ta nghe rồi. À, nếu ai trong các chú mày có thấy cái gì lạ thì báo cho ta biết nghen. Chúng ta phải đi đây."

Trong lúc đi theo lão Hagrid, Tom trong lòng tràn đầy khó hiểu. Theo như những gì mà nó được học trong môn thiên văn học thì sao hải vương không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Như vậy thì hai con nhân mã vừa rồi nhìn cái gì? Chẳng lẽ mắt của nhân mã tốt đến thế sao?

Lão Hagrid cáu kỉnh: "Chẳng bao giờ moi được một câu trả lời thẳng thắng của bọn nhân mã. Cái bọn ngắm sao mắc dịch! Chẳng quan tâm đến cái gì gần hơn mặt trăng hết!"

Harry hỏi: "Bác có nghĩ là cái tiếng động mà mình nghe lúc đầu đó, cũng là của một con nhân mã không?"

"Tiếng đó con nghe có giống tiếng vó ngựa không? Không. Con hỏi thì ta nói à nghe. Ta nghĩ đó là kẻ đã giết mấy con độc giác thú… Trước đây ta chưa từng nghe thấy âm thanh nào giống như vậy."

Harry rùn mình một cái, nó chưa từng nghĩ kẻ thủ ác lại ở gần tụi nó như vậy. Thằng bé nhanh chóng rút ra ma trượng thủ sẵn bên người. Bọn họ tiếp tục đi xuyên qua những lùm cây rậm rạp, tối đen. Harry cứ lo lắng ngoái nhìn lại sau lưng. Nó có một cảm giác rờn rợn là đang bị theo dõi.

Vừa đi qua một khúc quanh của con đường mòn thì một tia sáng đỏ loé lên phía chân trời. Ron và Hermione hình như đã gặp nạn.

Lão Hagrid la lên: "Các cháu đợi ở đây nha! Đứng nguyên trên lối đi. Ta sẽ quay lại ngay."

Hai đứa nhìn theo lão khổng lồ vén lá cấy đi của hai người còn lại. Lúc này Tom và Harry đều lo lắng vô cùng. Vừa lo lắng cho hai người bạn vừa lo cho chính bọn nó.

Tai hai đứa dỏng lên nghe ngóng chúng quanh, tay thì lăm le ma trượng sẵn sàng dùng ngay bất cứ ma chú nào mà bọn chúng biết. Rừng cấm vào ban đêm gây ra cho tụi nó áp lực thật lớn.

Đột nhiên có một tiếng bước chân đang chậm rãi vàng lên hướng về phía hai đứa. Tom và Harry quay về hướng tiếng bước chân vang lên, ma trượng trong tay sẵn sàng mà phát ra ma chú.

Một bóng dáng trắng sáng xinh đẹp đang thất tha thất thiểu mà tiến về phía hai người. Đó là một con ngựa màu bạc với một cái sừng rất dài trên đầu. Nhưng hình như nó đang bị thương rất nặng. Từ vết thương phía sau đùi không ngừng mà chảy ra dòng máu màu bạc nhiễu xuống mặt đất.

Con độc giác thú không thể đi đến bên tụi nó được. Khi còn khoảng 10 bước thì nó đổ ầm xuống đất. Tom nhanh chóng tiến lại gần xem xét trong khi Harry dùng ma trượng phóng ra ánh sáng xanh báo hiệu đã tìm được mục tiêu.

Theo như Tom xem xét được thì con độc giác thú này bị thương rất nặng. Chỉ sợ là không có thể chịu được cho đến khi lão Hagrid trở về mất.

Nó nhanh chóng đem tất cả ma dược trị thương trên người để mà chữa thương cho con độc giác thú nhưng hình như không đủ. Vết thương trên đùi vẫn không ngừng chảy máu. Đang không biết làm sao thì Harry cũng đã đưa cho Tom toàn bộ số ma dược trị thương của mình.

Tất cả số ma dược trị thương trên là tích trữ từ đầu năm đến giờ của tụi nó. Cũng chính là vật chứng cho sự tiến bộ suốt cả năm của cả hai đứa. Nhưng giờ đây, Tom cứ như không cần tiền mà xài trên người con độc giác thú.