Chương 60: Kỳ thi (3) - Hoàn thành
Chương 60: Kỳ thi (3) - Hoàn thành
Harry bình tĩnh mà nhìn thằng bạn cầm ma trượng chỉ vào vết sẹo trên trán. Nó cảm thấy từ đầu cây ma trượng của Tom có một thứ gì đó đang tuôn ra chảy vào đầu óc của mình.
Một cảm giác mát lạnh bắt đầu từ trán thằng bé chạy theo cột sống mà lan ra khắp toàn thân. Cơn đau cũng nhanh chóng biến mất khiến cho nó cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng. Giữa trưa hè nóng nực mà Harry cứ như được ngâm mình trong thau nước đá vậy, cảm giác sảng khoái này khiến cho thằng bé không thể kìm nén được mà rên rỉ một tiếng:
"Aaaaaa"
Tiếng rên rỉ của Harry không chỉ khiến cho Hermione đỏ mặt tía tai mà còn cho ma trượng trong tay Tom run rẩy không thôi. Làm như nó vừa mới xâm phạm thằng bạn không chừng. Thằng bé không nhận ra rằng khi ma lực của nó tiến vào thân thể của Harry thì trên một ý nghĩa nào đó thì trên thực tế nó đã xâm phạm Harry rồi.
"Không muốn chết thì mau ngậm miệng lại!" Tom rít lên qua kẻ răng. Harry lúc này đỏ bừng cả mặt, thằng bé muốn nâng tay lên bịt miệng mình lại thì lại bị Tom nạt ngay:
"Đừng động đậy!"
Lúc này đây chúa cứu thế của ma pháp giới mới chịu ngoan ngoãn mà đứng yên cho Tom thi chú. Nó muốn tìm một cái lỗ để chui ngay xuống trốn mà không thể được.
Vừa nãy Tom xém một chút đã gây ra sai lầm dẫn đến hậu quả không hề mong muốn xảy ra. Các ma lực tiết điểm mà nó khó khăn lắm mới tạo thành còn kém một chút nữa thì sụp đổ rồi.
Thằng bé phải ngay lập tức tập trung toàn bộ tinh lực để mà ổn định các ma lực tiết điểm này. Phí sức chín trâu hai hổ mới vượt qua được nguy cơ sụp đổ này
Tức giận liếc nhìn Harry một cái rồi Tom tiếp tục với công việc của mình. Rất nhanh, một tấm màn mỏng manh đã được hình thành bảo vệ đầu óc của thằng bạn. Nó cũng không ngờ rằng mình lại làm điều này dễ dàng đến thế.
Xem ra thiên phú về các ma chú thuộc về lĩnh vực ký ức của Tom không hề tầm thường, đáng để nó chú ý phát triển. Nhưng nó không muốn mình trở nên tạp mà không tinh. Cho nên vì tương lai sau này của mình, thằng bé cần phải có một quy hoạch rõ ràng mới được.
Cho dù ma lực của hai đứa vô cùng tương tự nhưng Tom cũng không dám đưa quá nhiều ma lực vào cơ thể của Harry. Thở dài một hơi, Tom nói với chủ nhân của các đôi mắt đang nhìn chằm chằm chờ mong một cái gật đầu của nó bằng một giọng điệu nhẹ nhõm.
"Nhiệm vụ đã được viên mãn hoàn thành." Một nụ cười thật tươi xuất hiện trên mặt của Tom. Có Merlin mới biết lúc nãy nó đã căn thẳng đến dường nào. Rất may mà mọi việc đã được hoàn thành một cách vô cùng thuận lợi.
Tom tiếp tục nói với đám bạn: " Màn chắn vô cùng ổn định cho nên sẽ không gây ảnh hưởng gì đến Harry. Mình cũng không dùng quá nhiều ma lực cho nên nó sẽ không duy trì quá lâu, nhưng ít nhất cũng kéo dài cho đến khi bọn mình thi xong."
"Như vậy là quá tốt rồi." Tom và Harry nhận được những cái ôm chúc mừng từ Ron và Hermione. Cả bọn cùng nhau tiến về đại sảnh đường dùng bữa trưa rồi chuẩn bị sẵn sàng cho môn thi buổi chiều.
Giáo sư Flitwick đã chờ sẵn tụi nó trong phòng học nhưng lại không cho ai vào cả. Với bản tính dí dỏm vốn có của mình, đề bài mà thầy ra cho bọn nó vô cùng thú vị.
Tom cũng không nghĩ đến giáo sư lại gọi từng đứa vào phòng học. Xem chúng nó có thể làm một trái thơm nhảy dậm chân suốt chiều dài của một cái bàn được hay không.
Không biết những người khác như thế nào, nhưng với Tom điều khó nhất là phải biên đạo cho điệu nhảy dậm chân mà trái thơm của mình phải biểu diễn trước mặt giáo sư. Nó vò đầu bứt tai để biên đạo điệu nhảy khiến cho mọi chuyện đều cho rằng thằng bé đang lo lắng về cuộc thi.
Sợ Tom bởi vì lo lắng mà biểu hiện thất thường nên đều vây quanh an ủi nó. Ngay cả Neville cũng có mặt trong đám này trong khi người cần được an ủi nhất chính là nó. Thằng bé lúc này mặt mày vẫn còn đang trắng bệch.
Cuối cùng, giáo sư Flitwick cũng gọi Tom vào phòng học để làm bài thi của mình. Dùng tay ấn nhẹ con rắn nhỏ làm cho nó an ổn nằm trong túi áo. Tom mỉm cười mà tiếng vào phòng thi.
"Không cần phải lo lắng đâu Tom, thầy chắc chắn là em sẽ hoàn thành việc này dễ dàng mà." Giáo sư Flitwick lên tiếng an ủi Tom khi nó cúi chào ông, xem ra dù đang ở trong phòng nhưng thầy vẫn nắm rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Không hổ danh là giáo sư của Hogwarts sao.
Đối mặt với sự hiểu lầm của giáo sư Flitwick, không gì tốt hơn là Tom dùng thực tế để mà tự chứng minh mình. Nở một nụ cười có phần nghịch ngợm, thằng bé đã sẵn sàng biểu diễn cho giáo sư xem điệu nhảy dậm chân mà nó vừa mới nghĩ ra.
Đầu tiên, muốn nhảy được điệu nhảy dậm chân thì quả thơm của nó trước tiên phải mọc chân cái đã. Thằng bé còn tri kỉ biến ra một đôi giày tí hon chuyên dụng cho điệu nhảy dậm chân trên đôi chân vừa mới được mọc ra trên trái thơm của nó.
Tiếng lép xép được tạo ra bằng sự va chạm giữa giày nhảy và mặt bàn bắt đầu vang lên lúc nhanh lúc chậm trong phòng học của môn ma chú. Trái thơm của thằng bé lên dùng chân dẫm ra một giai điệu cực kỳ êm tai. Bằng một bộ dáng vô cùng buồn cười, trái thơm của Tom đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân của nó đưa ra khiến cho giáo sư Flitwick cười nghiêng ngả tại chỗ đứng của mình.
"Xuất sắc! vô cùng xuất sắc! Không thể bắc bẻ. Điểm tuyệt đối." Giáo sư Flitwick đầy mặt tươi cười tuyên bố điểm thi của thằng bé. Tom khom lưng kính chào vị giáo sư đáng yêu này trước khi ra khỏi phòng.
Đề bài mà giáo sư Flitwick đưa ra vốn không khó, chỉ cần nắm vững những gì mà thầy đã dạy trong lớp thì hoàn thành không khó. Nhưng mà để đạt được điểm tuyệt đối như Tom thì không dễ dàng. Nguyên cả buổi thi chỉ có mỗi Hermione là đạt được điểm này.
Harry thì hơi phạm một chút sai lầm nhưng vẫn có thể đạt được điểm O. Trong cả nhóm chỉ có Ron là hơi gặp khó khăn một chút do cây ma trượng phản chủ của nó. Tuy vậy,nó vẫn có tự tin rằng mình vẫn có thể đạt được một con E.
Ngày thi đầu tiên của tụi nó cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng cả bọn vẫn chưa thể thả lỏng được. Chúng nó còn rất nhiều môn thi còn lại mà.
Bởi vì lão Quirrell mất tích cho nên hiệu trưởng Dumbledore đích thân gác thi môn phòng chống nghệ thuật hắc ám cho tụi nó. Nghe đâu mấy tiết học cuối cùng cũng là do thầy đứng lớp.
Khi nghe được tin này Tom tiếc hùi hụi bởi vì nó không được tham gia tiết học nào cả. Bởi vì lúc đó Madam Pomfrey còn không cho nó xuất viện. Mỗi khi tụi Harry khoe khoan về những tiết học này thì thằng bé không thể che giấu được ánh mắt hâm mộ của mình.
Thầy chuẩn bị một cái mê cung nho nhỏ. Bên trong được thả một vài sinh vật hắc ám mà chúng nó đã được học như Imp, Red Cap, v.v. Chúng nó sẽ được cho điểm tùy theo thời gian được dùng trong khi vượt qua mê cung này.
Tom nghe nói giáo sư Dumbledore còn bỏ thêm nhiều sinh vật hắc ám thú vị khác vào như Boggart cho đám lớp lớn nhưng năm nhất tụi nó sẽ không phải đối mặt với những sinh vật này.