Chương 63: Nhận nuôi (2)
Chương 63: Nhận nuôi (2)
"Được rồi, Albus. Ta biết thầy kêu ta đến đây để làm cái gì. Nhưng trước hết ta muốn cho trò Sullivan đây xem một thứ. Nếu trò ấy vẫn đồng ý thì ta cũng không có gì để nói cả." Giáo sư Snape tức giận nhìn thằng bé một cái rồi thầy ấy vén tay áo bên trái của mình lên để lộ ra không khí một hình xăm xấu xí.
Hình xăm trên cánh tay trái của giáo sư khá mờ nhạt cho nên Tom cũng không thể nhìn rõ ràng hình dáng của nó. Tuy nhiên, thằng bé cũng có thể đại khái nhận ra được hình xăm này là thứ gì. Một cái đầu lâu xương xẩu với một con rắn dài uốn lượn chui ra từ miệng giống như một cái lưỡi vậy.
Đúng vậy đây chính là dấu hiệu hắc ám. Biểu tượng của Voldemort cùng với những kẻ theo đuổi của chúa tể hắc ám - các tử thần thực tử. Giáo sư Snape cho nó xem hình xăm này không khác gì chứng thực mình chính là một tử thần thực tử. Như vậy ý tứ của thầy ấy là cái gì đây?
"Thầy không cần thiết phải làm như vậy, Serverus." Hiệu trưởng Dumbledore lắc đầu mà nói, giọng của cụ mang theo một chút thương tiếc.
Giáo sư Snape không trả lời câu nói của thầy hiệu trưởng mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tom, quan sát những biến hoá cho dù là nhỏ nhất của nó. Biểu tình của thầy vẫn khắc nghiệt như mọi khi nhưng không biết bên trong cặp mắt sâu thẳm đó đang chất chứa điều gì?
Thấy đồng tử trong mắt Tom co rút lại, giáo sư môn ma dược mới nói: "Ta nghĩ rằng trò biết thứ này là gì đúng không? Đúng vậy nó là thứ tồi tệ nhất, là nỗi kinh hoàng tột độ, là biểu tượng của chúa tể hắc ám. Ta cũng không dấu diếm rằng cho đến bây giờ ta vẫn tán đồng một số quan điểm của hắn ta. Như vậy, trò có còn muốn ta nhận nuôi trò sao?"
"Tại sao lại không chứ? Giáo sư đã có thể đứng ở đây, ở ngay trước mặt hiệu trưởng Dumbledore nói những lời này thì đã nói lên rất nhiều điều rồi. Cho nên em rất vinh hạnh được trở thành thành người nhà của giáo sư" Tom bình tĩnh mà trả lời. Cho dù thầy ấy là tử thần thực tử thì đã sao, không phải là nó không biết điều này từ trước.
Đối với Tom thì trở thành người nhà của giáo sư Snape lợi nhiều hơn hại, như vậy thì tại sao nó còn phải do dự chứ.
Đầu tiên là giáo sư cũng đã biết đủ nhiều bí mật của nó. Tom cũng không biết thầy ấy biết được bao nhiêu, nhưng với tư cách là một người ưu tú gián điệp, thằng bé không tin rằng giáo sư chưa từng điều tra qua nó. Như vậy cuộc sống sau này của nó sẽ thoải mái hớn, không cần phải lo lắng giấu diếm gì nữa tỉ như xà ngữ. Ở nhà giáo sư Snape nó có thể thoải mái mà trò chuyện với Pearl.
Điều thứ hai là về việc cấm xài ma thuật trong mùa hè. Tom nhận thấy rằng bộ luật này đặt ra chủ yếu là để hạn chế các vu sư xuất thân từ các gia đình Muggle mà thôi. Khi chung quanh có vu sư trưởng thành thì điều luật này sẽ trở thành phế thải. Tom hiển nhiên là muốn luyện tập ma thuật trong suốt mùa hè một cách thoải mái rồi.
Điều thứ ba là để dễ dàng tiếp cận quyển nhật ký của Tom Riddle. Trong tất cả các Horcrux mà Voldemort đã tạo ra thì quyển nhật ký này có năng lực phòng ngự yếu nhất. Tuy vương miện của Ravenclaw thì dễ dàng nhất để đạt được nhưng ai biết gã không có lỗ mũi đã gây ra bao nhiêu lời nguyền lên nó đâu.
Thằng bé cũng cho rằng Tom Riddle dễ nói chuyện hơn kẻ điên tự cắt nát linh hồn của mình thành nhiều phần cả trăm lần. Từ ma kính Erised cho thấy thằng bé thật sự có mối quan hệ gì đó với Riddle. Tom cũng không muốn bỏ qua manh mối này.
Điều thứ tư là sinh hoạt phí. Có lẽ mọi người chưa biết vu sư giới bởi vì nhân số quá ít cho nên mọi lao động trẻ em đều bị cấm tuyệt đối. Cho nên mùa hè nó cũng không thể ở quán Cái Vạc Lủng làm thêm được.
Cũng vì cộng đồng quá nhỏ nên cũng không có bất cứ tổ chức xã hội nào chăm sóc cho cô nhi cả. Nếu không có gia đình nhận nuôi thì Tom chắc phải vào rừng sống quá bởi vì Hogwarts cũng thường đóng cửa trùng tu ma pháp trận vào mùa hè cho nên cũng không thích hợp để Tom lưu giáo.
Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, Tom đã quen thuộc với căn nhà ở Spinner's End cùng với giáo sư Snape. Nó không muốn
một lần nữa phải làm quen lại từ đầu với gia đình khác. Như vậy sẽ khiến cho tinh thần của nó hỏng mất.
Tom cũng không phủ nhận tình cảm của mình với dầu mỡ lão con dơi. Không biết từ lúc nào nó đã xem ông như thể là một người thân của nó vậy
Về vấn đề sau khi Voldemort trở lại thì sao? Tom cho rằng chỉ cần nó sau này đủ khả năng thì sẽ có thể ngăn cản được rất nhiều bi kịch xảy ra trong tương lai. Thằng bé quyết không cho những người xung quanh rời xa nó một lần nào nữa. Một lần là đã quá đủ rồi.
Khi nghe được câu trả lời của Tom, giáo sư Snape thật nhẹ thở ra một hơi. Khuông mặt khắc nghiệt của ông dường như trở nên nhu hoà một chút. Tuy nhiên tất cả có thể đều là Tom nhìn lầm mà thôi.
"Điều này thực sự là quá tốt rồi đúng không Serverus? Tin tưởng trò Tom sẽ vui sướng trong căn nhà mới của mình. Cả hai đều có gia đình của chính mình" Giọng nói vui sướng của hiệu trưởng Dumbledore vang lên làm cho tay của giáo sư môn ma dược hơi run rẩy một chút.
Thằng bé mỉm cười khi giáo sư môn ma dược nhìn nó. Rốt cuộc nó cũng có được mái ấm của gia đình cho riêng mình. Tom cảm thấy có thứ gì đó đang thay đổi bên trong con người mình.
"Như vậy Serverus, ngươi chừng nào tính đưa Tom đi ma pháp bộ đăng ký? Ngay bây giờ thì như thế nào?" Đôi mắt màu xanh lam của thầy hiệu trưởng sáng lên lấp lánh sau cặp kính hình vầng trăng khuyết.
Câu hỏi bất ngờ của hiệu trưởng làm cho cả hai thầy trò đều sững sờ. Như vậy thì quá nhanh đi, cả giáo sư và nó đều cần một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý chứ.
"Ta có việc cần đến ma pháp bộ một chuyến, như vậy thì chúng ta có thể cùng nhau xuất phát. Với lại ta cũng rất nguyện ý quan sát quá trình này." Thầy hiệu trưởng lại lên tiếng một lần nữa thể hiện sự quan tâm của mình đối với cả hai người.
"Ý trò ra sao Tom? Có nguyện ý cùng ta đến ma pháp bộ đăng ký sao?" Giáo sư Snape quay sang hỏi nó. Tom chưa kịp trả lời thì ông nói tiếp: " Nếu trò không muốn thì ta vẫn sẽ nuôi nấng trò."
Tom há hốc mồm trước quyết định của giáo sư Snape. Nó không ngờ thầy ấy lại đưa ra quyết định như vậy. Có thể là do Tom không hiểu biết lắm về việc nhận con nuôi trong ma pháp giới. Nhưng nó cho rằng chính thức nhận nuôi với ngoài miệng nhận nuôi là khác nhau một trời một vực.
Một cái là nó chính thức mà trở thành người nhà của giáo sư, còn một cái thì xem ra chỉ hơn ăn nhờ ở đậu một chút mà thôi. Giống như trường hợp Harry được gia đình Dursley nhận nuôi là thuộc về trường hợp thứ hai. Nó vốn tưởng rằng mình cũng giống như Harry chỉ thuộc trường hợp thứ hai mà thôi. Nhưng không ngờ rằng… Cả người thằng bé đang không khống chế được mà run rẩy
"Như thế nào, trò không muốn?" Giáo sư Snape lông mày nhíu chặt, thanh âm trầm thấp. Giáo sư cho rằng Tom phản ứng kịch liệt như vậy bởi vì nó không đồng ý. "Nếu như trò không muốn… " thanh âm của giáo sư môn ma dược có chút mất mát.