Chương 72: Tổng kết cuối năm (2)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 72: Tổng kết cuối năm (2)

Chương 72: Tổng kết cuối năm (2)

Chương 72: Tổng kết cuối năm (2)

Khi thằng bé tỉnh dậy thì đã là giữa trưa của ngày hôm sau. Tom đã bỏ lỡ bữa sáng rồi. Chiếc bụng đói meo chính là nguyên nhân đánh thức thằng bé khỏi giấc ngủ của mình. Tom nhìn quanh không thấy ai ngoại trừ Harry đang nằm ở giường bên cạnh. Như vậy là lần này cũng không có ai ngồi bên cạnh chờ nó tỉnh dậy nữa.

Nhưng trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường của nó có một mẫu giấy ghi lời nhắn của cụ Dumbledore, bên trên có ghi rõ là cụ hẹn nó chiều nay đến văn phòng của hiệu trưởng uống trà kèm với mật khẩu để vào văn phòng của cụ. Tom tương đối chờ mong bữa trà chiều này bởi vì nó cũng có rất nhiều điều muốn hỏi thầy hiệu trưởng tỷ như ngọn lửa màu đen chẳng hạn.

Với lại Philosopher's Stone vẫn còn đang nằm trong túi của nó. Tom không biết đây là cụ Dumbledore quên hay lại là một bài kiểm tra mà cụ ấy dành cho nó nữa. Nói thật nó không ham sự bất tử mà hòn đá này mang lại. Không chỉ là không bền vững vì phải dựa trên ngoai vật mà còn không thể ngăn cản mình già đi nữa. Cho nên cho dù cụ Flamel hủy đi cục đá này Tom cũng không cảm thấy có gì là lạ.

Việc sống mấy trăm năm trong bộ dáng của một ông già lu khụ với đủ loại tật bệnh dường như quá sức với nó. Nếu có thứ ma dược nào giúp giữ được tuổi trẻ để uống cùng thì nó sẽ suy nghĩ lại.

Nhờ có thứ ma dược Madam Pomfrey cho nó uống trước khi đi ngủ vào tối hôm qua mà giờ đây tóc của thằng bé đã mọc trở lại bình thường. Chỉ có điều hình như là tóc của nó mọc quá dài thì phải. Tom hơi chỉnh trang lại mái tóc của mình cho giống với ngày hôm qua để mọi người khỏi nghi ngờ.

Nhờ vậy mà nó cũng không cần phải trốn tránh cái nhìn của người khác nữa. Bây giờ nó lại đẹp trai như xưa. Sau cuộc tổng kiểm tra sức khỏe lần cuối, Madam rốt cuộc cũng thả nó ra khỏi bệnh xá.

Trước khi đi, nó còn ghé qua chiếc giường bên cạnh mà thăm Harry. Thằng bạn của nó vẫn còn đang mê mang không biết gì. Trên cổ Harry còn vết bầm tím do lão Quirrell để lại. Tom toàn bộ hành trình đều thấy được nhưng vẫn không ra tay khiến cho nó cảm thấy có chút không dám nhìn mặt thằng bạn. Khi Tom hỏi Madam Pomfrey khi nào thì Harry tỉnh lại thì bà nói thằng bạn của nó sẽ tỉnh trước khi lễ bế giảng diễn ra. Như vậy thì nó làm lỡ mất trận Quidditch cuối cùng rồi, Tom tiếc hùi hụi về việc này.

Tom tính ghé qua đại sảnh đường ăn trưa rồi về phòng ngủ mà đón con rắn nhỏ Pearl. Tom tương đối lo lắng cho nó. Nhưng đi được nữa đường thì nó bắt gặp Ron và Hermione đang đi theo chiều ngược lại, tụi nó cũng đang trên đến thăm Tom và Harry.

Một bóng trắng từ túi áo của cô phù thủy nhỏ đột nhiên bay về phía Tom, nó đưa ra mà đón lấy bóng trắng quen thuộc này. Thì ra là Hermione mang theo Pearl tới thăm thằng bé. Bởi vì Ron có con chuột Scapper làm cho nó không tiện mang theo con rắn nhỏ cho nên việc này đành phải giao cho cô bé. May mà Hermione không có sợ rắn cho nên Pearl có một chỗ ở tạm thời mới.

[Tom, cậu không sao chứ? Mình lo cho cậu quá chừng. Sau này có chuyện gì thì mang theo mình có được không? Đừng có bỏ mình lại mà.] Pearl dụi đầu vào tay Tom mà làm nũng. Con rắn nhỏ này càng ngày càng dính Tom rồi.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Pearl, trái tim của thằng bé như vỡ vụn ra vậy. Nó sủng nịnh mà vuốt ve con rắn nhỏ. "Được rồi, mình hứa với cậu đây là lần duy nhất. Sau này mình sẽ không bỏ cậu lại đâu."

[Cậu đã hứa rồi đó.] Pearl vui sướng mà từ trong tay Tom trở về chỗ ở thường ngày của mình.

Ron hỏi: "Xem ra Pearl nhớ cậu đó Tom, mà cậu vừa mới nói gì vậy?" Giọng của nó vô cùng cao hứng. Hai đứa bạn cũng chạy theo Pearl mà tới bên cạnh thằng bé. Tom chưa kịp trả lời Ron thì đã bị Hermione ôm chầm một lần nữa khiến cho thằng bé xấu hổ không thôi. Con rắn nhỏ cũng vọt lên vai Tom để mà tránh vụ va chạm.

"Cậu ở chỗ này thật sự là tốt quá, mình sợ làm phiền đến các cậu cho nên vẫn chưa dám đến thăm. Mình không nghĩ là cậu đã tự mình đi ra rồi. Ngày hôm qua khi bọn mình chạy tới chuồng cú thì gặp cụ Dumbledore ở đại sảnh đường. Cụ biết tỏng cả rồi. Thầy ấy chỉ hỏi hai cậu đuổi theo hắn hả rồi vội vàng chạy lên lầu bốn. Như vậy thì Harry có khỏe không? Cậu ấy như thế nào rồi? Mình không thấy cậu ấy đi cùng với cậu."

Tom đành phải dẫn hai đứa bạn quay về để mà thăm Harry, vừa đi nó vừa nói: "Mình cũng mới được Madam Pomfrey thả ra thôi. Còn Harry thì vẫn còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh xá. Madam nói mấy ngày nữa thì cậu ấy mới tỉnh lại được."

"Cậu ấy có làm sao không? Mà chuyện gì đã xảy ra sau khi mình đi cầu cứu cụ Dumbledore vậy. " Cả hai đứa bạn đều lo lắng cho tình trạng của Harry. Hôn mê suốt một tuần cũng không phải là chỉ bị choáng nhẹ không thôi.

Do đó trong suốt quãng đường quay về bên xá thăm Harry, Tom kể cho chúng nó nghe về những cửa ải còn lại. Đương nhiên là phiên bản mà nó bị Harry đoạt ma dược ngăn cản ở cửa của giáo sư Snape rồi.

Không phải là nó không tin hai đứa mà là do lòng tự trọng của nó đang quấy phá. Nó cảm thấy mình tối hôm qua đã làm những điều không những vô dụng mà còn gây nguy hiểm cho bản thân nữa. Thằng bé đã không tự lượng sức mình.

Khi nó vừa kể xong thì cả bọn cũng vừa đến bên cạnh giường của Harry. Khi hai đứa thấy được vết thương trên người Harry thì hoảng sợ không thôi. "Thật khó mà tưởng tượng, cậu ấy đã gặp điều gì, nếu không phải cụ Dumbledore kịp thời có mặt, mình cũng không dám suy nghĩ sẽ phát sinh sự tình gì……"

Tom an ủi: "Cậu ấy không có việc gì, Madam Pomfrey cũng đã xác nhận là không có gì nguy hiểm rồi. Chỉ là cậu ấy hiện tại quá suy yếu rồi, cho nên cần phải nghĩ ngơi, mấy ngày nữa thì sẽ tỉnh lại thôi."

Cả bọn nhanh chóng bị Madam Pomfrey đuổi ra khỏi bệnh xá với lý do là Harry cần phải nghĩ ngơi. Có lẽ do có quá nhiều người đến thăm thằng bé. Mới có một buổi sáng mà đầu giường bệnh đã đầy ắp các loại bánh kẹo khác nhau.

Bởi vì không có ăn trưa cho nên Tom hỗ trợ thằng bạn của mình giải quyết một phiền toái. Dẫu sau khoảng một tuần nữa Harry mới tỉnh lại mà cho nên mấy thứ này sẽ hư mất thôi. Lúc đó lại phiền toái Madam Pomfrey dọn dẹp nữa. Nhưng điều quan trọng nhất là bởi vì nữa đường quay về cho nê giờ ăn trưa đã qua mà thằng bé vẫn chưa ăn sáng nữa.

Lúc này Ron mới kể chuyện của mình, thì ra là sáng sớm hôm nay nó đã bị Percy lôi đầu dậy. Anh ấy không cần biết tối hôm qua thằng em ngủ trễ đến mức nào mà sạc ngay cho một trận. Nói gì là nó không tôn trọng nội quy trường học, không chịu báo cho giáo viên, và nhất là không chịu báo cho hiynh trưởng là anh ấy v.v. Anh Percy còn hăm sẽ mách bà Molly về chuyện này nữa.

Thậm chí hai anh em sinh đôi lần này cũng theo phe Percy. Nói có chuyện tốt như vậy mà không chịu gọi bọn họ cùng tham gia thậm chí còn không có nói cho bọn họ. Sau đó, hai người còn dùng bùa hoá đá để mà đông cứng Ron cho đến bữa trưa. Nếu không phải Hermione tìm thấy thì có lẽ thằng bé giờ này còn đang cứng đờ trong phòng ngủ cơ.

Tom hâm mộ mà nhìn Ron trong khi nó vẫn không hiểu ý nghĩa đằng sau những hành động của ba thằng anh. Đúng là có phúc mà không biết hưởng mà.