Chương 2: Huấn luyện

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 2: Huấn luyện

Chương 2: Huấn luyện

Chương 2: Huấn luyện

Nhìn con rắn nhỏ hưng phấn như vậy, Tom cảm thấy mình cũng trở nên vui vẻ hẳn lên. Chắc là suốt ngày ở trong túi thằng bé thì Pearl cảm thấy chán lắm cho nên nó bây giờ nó mới sung sướng đến mức này. Như vậy là không được, nó phải chăm sóc đến việc vui chơi giải trí của con rắn nhỏ mới được. Tom thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng ngoài việc thường xuyên thả nó ra ngoài chơi thì thằng bé không thể nghĩ ra cách nào khác nữa. Nó vừa suy nghĩ vừa dùng ma chú sắp xếp đồ dùng hàng ngày của nó vào vị trí thích hợp. Tom chọn một bộ đồ thoải mái rồi xoay người vào phòng tắm. Đi tới đi lui tới làng Hogsmeade làm cho thằng bé cả người đầy tro bụi rồi.

Cởi ra bộ đồ đang mặc trên người, Tom nhìn ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương. Một thằng bé tương đối nhỏ con với làn da trắng nõn và mịn màng, gương mặt thì vô cùng thanh tú được tôn lên bằng mái tóc ngắn màu bạch kim. Và nổi bậc trên khuôn mặt này chính là đôi mắt màu xanh lam sâu như một hồ nước vậy. Khác với đôi mắt hồi chưa nhập học ảm đạm đầy tử khí thì giờ đây đôi mắt này bây giờ tràn đầy sức sống.

Sau khi đã được Madam Pomfrey xoá hết các vết sẹo trên người thì có ai có thể biết được rằng nó xuất thân từ cô nhi viện đâu. Thằng bé trông như một người thừa kế của một gia đình quý tộc nào đó.

Nhưng Tom cũng không hoàn toàn hài lòng với bộ dáng của mình. Nó sờ sờ bắp tay, mềm nhũn, không có một tí cơ bắp nào. Điều này hoàn toàn không phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của thằng bé. Có lẽ mùa hè này nó nên rèn luyện thân thể một chút chăng? Tom lại miên mang suy nghĩ rồi.

Tắm rửa sạch sẽ nó quay về phòng ngủ của mình lấy sách ra mà đọc. Con rắn nhỏ đã không còn khám phá căn phòng của Tom mã bò loanh quanh khắp nhà rồi.q Không phải Tom không muốn giúp cha nuôi dọn dẹp nhà cửa mà bởi vì đây là căn nhà của vu sư a. Hầu như chỉ cần vẫy ma trượng vài cái là sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp ngay.

Còn về phần nấu nướng thì thôi nó xin lỗi. Đồ ăn mà nó làm ra không đáng xách dép cho những thứ mà giáo sư Snape chế biến. Thâm niên điều chế ma dược khiến cho thầy ấy đối với việc cắt khúc nguyên liệu nấu ăn, canh lữa với việc nêm nếm gia vị đã thành bản năng của thầy ấy rồi. Nếu theo tiêu chuẩn của giới Muggle thì Tom cho rằng cha nuôi của nó dư sức làm bếp trưởng của nhà hàng năm sao.

Đọc sách không được bao lâu thì mùi hương nức mũi bay lên từ dưới nhà khiến cho thằng bé không thể tiếp tục đọc sách được nữa. Tom nhanh chân chạy xuống dưới nhà để phụ giáo sư dọn bàn ăn. Tuy không có gì là to tát nhưng quan trọng là tấm lòng thôi.

Khi đi qua cầu thang thì nó đã không còn kêu cọt kẹt như mọi khi nữa. Xem ra thầy ấy đã sửa nó rồi.

" Cha nuôi, có cần con phụ chuyện gì không?" Tom hỏi khi vừa đặt chân vào nhà bếp. Ở nơi này đang diễn ra một cảnh tượng mà nó bảo đảm rằng chỉ duy nhất thằng bé có thể thấy được. Dầu mỡ lão con dơi của Howgarts, giáo sư môn ma dược, nỗi kinh hoàng của học sinh trong hơn mười năm qua đang mặc tạp dề mà chuẩn bị bữa trưa cho hai người.

_______________

Nhưng khung cảnh gia đình ấm áp như vậy chỉ tồn tại đến bữa sáng ngày hôm sau. Chưa đến 5:00 sáng mà thằng bé đã bị lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp của mình. Trước khi ra khỏi phòng của nó thì giáo sư Snape đã phân phó.

"Con chỉ có 15 phút để làm vệ sinh cá nhân. Sau đó xuống dưới hầm gặp ta." Giọng của cha nuôi hôm nay còn nghiêm khắc hơn thường ngày khiến cho Tom tỉnh ngủ ngay lập tức. Nó không dám chậm trễ mà ba chân bốn cẳng chạy ù vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi tròng vào người bộ áo chùng đen rồi bước chân ra khỏi phòng.

Khi thằng bé đặt chân xuống hầm thì giáo sư Snape đã chờ sẵn ở nơi này. Nó nhanh chóng đi tới trình diện trước mặt của giáo sư.

Nhìn thằng bé đang đứng thẳng trước mặt mình, giáo sư Snape như có như không gật nhẹ đầu của mình. Ông bắt đầu giải thích:

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta sẽ giúp con nâng cao năng lực xử lý các tình huống đột phát xảy ra."

"Vâng, thưa cha nuôi." Tom đứng nghiêm mà trả lời.

Là viện trưởng học viện Slytherin, Serverus Snape hiển nhiên là vô cùng coi trọng người nhà của mình. Ông không thể nào giống hiệu trưởng Dumbledore huấn luyện Harry Potter như huấn luyện một con sư tử vậy. Đẩy thằng nhỏ đến bên bờ nguy hiểm, rồi để cho nó tự do mà phát triển trong khi vẫn bảo đảm được sự an toàn.

Giáo sư Snape biết rằng thân phận của mình rất nguy hiểm với thằng bé cho nên Tom phải được chuẩn bị sẵn sàng cho những khó khăn sắp tới. Ông tiếp tục giải thích:

" Nhớ kỹ ma trượng là đồng bọn tốt nhất của con. Không bao giờ được để nó rời xa tầm tay. Bất cứ vu sư nào cho dù đã thuần thục sử dụng không trượng thi pháp cũng sẽ không ném xuống ma trượng của mình. Tại thời điểm mấu chốt, bùa khiên chỉ cần mạnh một chút cũng sẽ quyết định sự khác nhau giữa sống và chết."

Trong khi Tom vẫn còn đang nghiền ngẫm những gì mà giáo sư Snape vừa nói thì ông đã rút ra ma trượng của mình. Không hề có tính cảnh giác đáng nói cho nên thằng bé của chúng ta ngay lập tức bị đẩy lùi về phía sau ngồi phịch xuống mặt đất.

"Mau đứng dậy, Tom. Những người đối với con thi chú cũng sẽ không dùng một ma chú duy nhất, trừ khi đó bùa chết chóc. Một trong ba không thể tha thứ chú, ta tin rằng con cũng biết điều này. "

"Vâng." Tom lồm cồm bò dậy nhưng chưa kịp đứng lên thì giáo sư Snape đã phát ra một ma chú khác khiến nó lần này nằm bẹp xuống mặt đất.

"Ma trượng của con đâu, Tom? Chẳng lẽ con liền một cái bùa khiên đều không thể sử dụng sao?" Lần này thì thầy ấy dường như rống vào mặt thằng bé vậy. Nhưng không phải là cha nuôi nó yêu cầu có hơi cao sao? Bắt một đứa mới hoàn thành năm nhất như nó thuần thục dùng bùa khiên mọi lúc mọi nơi. Điều này phần lớn nhân viên của bộ pháp thuật còn chưa làm được.

Trong khi Tom còn đang phạm vào tật xấu của mình, một đạo ma chú còn mạnh hơn hai đạo vừa rồi đánh trúng thằng bé khiến nó lăn lộn vài vòng trên sàn nhà.

Tiếng rống giận của cha nuôi nó lại lần nữa vang lên trong tần hầm: " Mất tập trung trong khi có ma trượng chỉ vào mình. Đầu óc của con toàn là dịch nhầy sao? Hay là bị thối rữa hết cả rồi. Ta không nhớ là mình có thằng con vô dụng như vậy. Như vậy thì lên chiến trường làm bia ngắm chứ làm được cái gì?"

Một đạo ma chú lần nữa bay về phía Tom, lần này nó lăn lộn để né tránh nhưng thằng bé chưa kịp dừng lại thì một đạo ma chú khác đã va chạm vào thân thể của nó.

"Né tránh ma chú cũng không phải là làm như vậy. Động tác phải nhỏ, phải chỏ nhớ chưa. Nếu trong khi né tránh mà con mất đi sự khống chế thân thể của mình thì con liền xong đời." Không để ý đến bộ dáng chật vật của Tom, giáo sư Snape tiếp tục rống giận mà giáo dục thằng bé.

"Không cần để ý đến vết thương trên người, đây chỉ là những vết thương nhẹ mà thôi, đứng lên, tiếp tục huấn luyện…"

"Phải chú ý đến góc độ của bùa khiên, không cần trực diện chặn ma chú của đối phương, chỉ cần chếch đi là được…"

"Phải học được dự phán, không cần ngốc nghếch chui đầu vào ma chú của đối phương…"

"Bảo trì cảnh giác, chú ý sau lưng, trên chiến trường không phải chỉ là 1 vs 1."

"Biên độ né tránh muốn nhỏ! Muốn nhỏ!Ta phải nói bao nhiêu lần mới có thể ghi vào cái đầu cự quái của con đây."

"Không cần coi thường bất cứ ma chú gì. Nếu hoàn cảnh cho phép thì bất cứ ma chú nào cũng có thể lấy mạng của con."