Chương 62: Nhận nuôi (1)
Chương 62: Nhận nuôi (1)
Trong tất cả các môn học được dạy ở Hogwarts, nếu nói có môn nào mà làm Tom lo lắng nhất thì đó chính là môn bay. Nhưng mà mộng tưởng hướng đến bầu trời của thằng bé vẫn chưa bao giờ tắt.
Nó còn nhờ vị tầm thủ trẻ nhất thế kỷ này là Harry Potter đặc biệt huấn luyện mấy ngày nhằm có tự tin mà vượt qua kỳ thi này. Và Merlin cũng không phụ lòng người, với bao mồ hôi, nước mắt và cả máu tươi mà Tom bỏ ra không hề bị lãng phí.
Buổi chiều thi môn bay, biểu hiện của Tom cũng không đến nỗi nào, ít nhất là nó sẽ không bị Madam Hooch cho một con T và năm sau phải học lại môn này. Tuy nhiên khi thằng bé nghe được rằng môn học quỷ quái này không chỉ dành riêng cho năm nhất mà trải dài cả 7 niên cấp thì nó cảm giác như trời sập xuống vậy.
May mà kỳ thi O.W.L.S và N.E.W.T không có môn bay nếu không thì tương lai của nó thật sự u ám rồi. Nếu bởi vì vậy mà thằng bé trở thành đời thứ ba chúa tể hắc ám lật đổ bộ pháp thuật thì tất cả tội lỗi là do Madam Hooch tất cả.
Môn thi cuối cùng của chúng nó chính là môn ma pháp sử. Chỉ còn phải mất thêm một giờ nữa để trả lời những câu hỏi về những lão vu sư gàn dở, những kẻ đã phát minh ra cái vạt tự khuấy, là bọn trẻ sẽ được thảnh thơi, tha hồ tự do tự tại suốt một tuần lễ tuyệt vời, cho đến khi có kết quả cuộc thi.
Sau khi kỳ thi kết thúc cũng là lúc mà Tom phải đưa ra quyết định về chuyện của nó và giáo sư Snape. Lúc này đây, thằng bé đang đứng trước bức tượng Gargoyle xấu xí trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, trên tay thì cầm lá thư mà cụ Dumbledore nhờ người chuyển cho nó.
Trong lòng Tom hiện tại mặn ngọt chua cay đều đủ cả. Nó vừa lo lắng, vừa hồi hộp lại có chút chờ mong cuộc đối thoại sắp sửa xảy ra trong căn phòng đối diện.
"Acid Pops"
Bức tượng Gargoyle né ra một bên làm lộ ra từng bậc cầu thang xoắn ốc dẫn lên văn phòng của thầy hiệu trưởng Dumbledore.
Khi Tom bước vào phòng thì thấy vị Bạch vu sư vic đại nhất thế kỷ 20 này đang ngồi sẵn ở nơi đó.
Trên bàn làm việc của cụ có để sẵn một đĩa đầy ú ụ các loại bánh kẹo, một ly sữa tươi cùng với một bộ tách trà. Xem ra hiệu trưởng của chúng ta cũng rất chờ mong cuộc đối thoại này.
" Cuối cùng thì trò cũng đã đến Tom, thi cử như thế nào? Thầy còn một chút Cockroach Clusters từ hồi Giáng sinh mà trò đã tặng cho này." Giáo sư Dumbledore cũng không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Tom khi mà cụ nhắc đến Cockroach Clusters mà đẩy đĩa kẹo đầy ú ụ của mình đến trước mặt thằng bé.
Từ hồi lễ Halloween ăn một viên kẹo này. Tom đã tìm hiểu về nguyên liệu được dùng để chế tác loại kẹo Cockroach Clusters này. Và thật bất ngờ làm sao, kẹo này được làm từ những con gián thật chứ không phải là các hạt đậu phộng có hình một con gián.
Chỉ có Merlin mới biết được rằng khi biết được điều này thì thằng bé đã giam mình trong nhà vệ sinh bao lâu. Tuy Tom biết rằng thanh danh của Cockroach Clusters này không tốt nhưng nó cũng không nghĩ lại đến mức này. Tom thề là sẽ không bao giờ đụng tới những viên kẹo này lần nào nữa.
Do đó, lễ giáng sinh nó mới tặng cho cụ Dumbledore một hộp kẹo này nhằm biểu hiện sự bất mãn của mình. Tuy nhiên hình như thầy hiệu trưởng hiểu nhầm là thằng bé thích loại kẹo này mất rồi.
" Buổi chiều tốt lành, hiệu trưởng Dumbledore. Nếu không tính môn bay thì các môn khác em đều hoàn thành không tồi." Tom lễ phép mà chào hỏi cụ nhưng tuyệt nhiên không đụng tới đĩa kẹo trước mặt. Mỗi lần nhìn thấy chúng nó thì Tom không kềm lại được cơn buồn nôn dâng lên.
Giáo sư Dumbledore hơi lắc đầu: " Khiêm tốn quá mức cũng không tốt đâu Tom à. Thầy đã nghe nói trò làm rất tuyệt. Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đều khen trò hết lời."
Đã biết nó làm rất tuyệt thì cụ hỏi nó thi cử như thế nào để làm gì. Tom cảm thấy vô ngữ vô cùng nhưng không thể không đáp lại: " Bởi vì các giáo sư đều yêu thích em thôi ạ."
Từ trong túi áo của Tom, con rắn nhỏ Pearl ló đầu ra tò mò mà quan sát hiệu trưởng Dumbledore. Đây là lần thứ hai mà nó gặp được giáo sư. Cụ cũng nhận ra mà mỉm cười đáp lại với nó khiến cho con rắn nhỏ trở nên vô cùng sợ hãi, cuộn tròn trong túi áo của Tom mà run nhè nhẹ.
Bởi vì là động vật nên Pearl nhạy cảm hơn con người nhiều. Nó dễ dàng cảm nhận được cụ già này không hề gầy yếu như bề ngoài. Bên trong cơ thể cao gầy già yếu đó là một luồng năng lượng bao la vô cùng. Ma lực của cụ tản ra nhẹ nhàng bao phủ khắp văn phòng này. Con rắn nhỏ cũng rất nghĩa khí mà nhắc nhở Tom:
[Lão già này rất mạnh, cậu cẩn thận đó Tom, đừng có mà chọc giận lão ta.]
Pearl làm cho Tom xấu hổ vô cùng. Nếu nó nhớ không lầm thì hiệu trưởng Dumbledore có thể hiểu được xà ngữ. Thằng bé lấy tay che túi mà lấm lét nhìn thầy. Tất nhiên là cụ không hề chấp nhất với một con rắn nhỏ làm gì rồi cho nên Tom cũng yên tâm.
Nó cảm thấy vô cùng có lỗi với Pearl. Từ khi nhận nuôi nó đến giờ Tom vẫn chưa dẫn con rắn nhỏ thăm thú Howgarts nữa. Hết bị cầm chân trong bệnh xá lại đến kỳ thi học kỳ. Tom lại không dám để cho Pearl chạy đi chơi một mình vì nó nhỏ bé quá đi. Bây giờ đã thi xong nó phải dẫn con rắn nhỏ đi chơi mới được.
Thằng bé không đến bao lâu thì giáo sư Snape chui ra từ lò sưởi. Thầy ấy trông rất là bực bội. Vừa mới bước ra thì ông ấy đã nói ngay:"Ta rất bận, Albus. Nếu thầy rảnh rỗi không có việc gì làm thì hãy giúp ta chấm đống bài thi mà tụi cự quái nộp lên đi. Thật không biết thứ gì đang ở trên cổ của bọn chúng."
"Ta biết, ta biết. Nhưng mà Serverus, chúng ta phải học cách tận hưởng cuộc sống này không phải sao? Và cách đơn giản nhất để làm điều này chính là những viên kẹo ngọt ngào này."
Công cuộc đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt của hiệu trưởng Dumbledore vẫn tiếp tục, nhưng mục tiêu lần này may mắn là giáo sư môn ma dược. Tom phải ngoảnh mặt đi khi thầy ấy làm mẫu mà ăn một viên Cockroach Clusters.
[Tom, Tom. Mình muốn ăn con gián, lấy cho mình một con đi.]
Từ trong túi áo nó, Pearl nói vọng ra. Thì ra sự đáng sợ mà thầy hiệu trưởng Dumbledore cùng với giáo sư Snape tạo thành cũng không ngăn được sự thèm ăn của con rắn nhỏ. Thằng bé cũng không nghĩ đến đồng bạn của mình lại là một kẻ ham ăn như vậy.
Nhưng mà Tom cũng không muốn từ chối yêu cầu đầu tiên của con rắn nhỏ. Thế là dưới ánh mắt hình viên đạn của giáo sư Snape cùng với ánh mắt tươi cười của thầy hiệu trưởng, thằng bé chậm rãi vươn ma trảo của mình tới đĩa kẹo được để trên bàn.
Nó thề là đã thấy được khóe miệng của giáo sư môn ma dược rung rẩy khi nó bốc lên một viên Cockroach Clusters. Cũng may là Tom không có bỏ vào miệng mình mà chỉ bỏ vào túi áo nếu không thì chắc thầy ấy quay người bỏ đi để lại hai tên biến thái ăn con gián trong văn phòng rồi.
Đang an vị trong túi áo thằng bé, con rắn nhỏ làm một ngụm nuốt viên kẹo vào trong bụng rồi ợ một tiếng đầy thoả mãn. Nó vô cùng thích ý với cuộc sống hiện tại của mình, ăn được ngủ được là tiên mà.