Chương 65: Xuất phát

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 65: Xuất phát

Chương 65: Xuất phát

Chương 65: Xuất phát

Trên đường về phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor sau một ngày mệt mỏi, Tom bắt gặp tụi Harry vừa mới nói chuyện xong v

ới giáo sư McGonagall ngay trước cửa văn phòng của bà.

Khi thấy Tom xuất hiện, cả ba đứa xúm lại mà hỏi nó:

"Cậu đã ở đâu chiều giờ vậy Tom?"

"Tom, cụ Dumbledore đã về chưa?

"Tụi mình nghe nói cụ đi Bộ Pháp Thuật cùng với cậu, có đúng như vậy không?"

"Cậu có biết chuyện gì mới xảy ra trong rừng cấm không?"

" Giáo sư McGonagall nói ngày mai cụ Dumbledore mới về có đúng như vậy không Tom?"

"Cậu cùng cụ Dumbledore đến bộ pháp thuật làm gì thế?"

Cả ba đứa bạn hỏi cùng lúc khiến cho thằng bé loạn cả lên. Nó phải dùng tay ra hiệu mới có thể khiến cho tụi nó yên tĩnh lại được.

"Từ từ, từng người một hỏi thôi. Hermione cậu nói đi."

"Tom, cậu có biết chừng nào cụ Dumbledore trở về không. Tụi mình có chuyện rất quan trọng cần nói với cụ. Là về Quirrell cùng với Philosopher's Stone."

Nhỏ rõ ràng rành mạch hỏi khiến cho Tom nắm ngay được vấn đề, nó mới vắng mặt có một buổi chiều mà Hogwarts đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng trước hết Tom cần phải hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra mới được.

"Hồi nãy cụ nói với mình là cụ có chút công việc ngày mai mới có thể về Howgarts. Mà lão Quirrell làm sao, không phải lão ấy đã chết trong rừng cấm rồi sao?"

"Ai nói cho cậu điều này?" Nhỏ cho nó một cái liếc mắt tràn đầy khinh thường.

"Bộ không phải như vậy sao? Các cậu kể cho mình là cụ Dumbledore đã đuổi theo lão ấy vào rừng cấm. Mà từ hôm đó đến nay không có chuyện gì xảy ra cả thì không phải lão ấy đã chết rục xương trong rừng cấm rồi còn gì?"

Đúng là Tom cho rằng như vậy, nó biết uy lực của Obscurus khi được thả ra kinh khủng đến dường nào, cho dù chỉ trong tích tắc nhưng giết chết một vu sư cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng. Với lại còn có thêm cụ Dumbledore truy bắt nữa thì cho dù lão Quirrell có thoát khỏi thì trọng thương vẫn khó tránh khỏi.

Với tình trạng như thế mà lão ấy còn sống được nữa tháng trong rừng cấm thì đúng là kỳ tích, các loài sinh vật trong rừng cấm không phải là chỉ để làm cảnh mà thôi.

Tom cũng không cho rằng lão Quirrell đã chết để lại thân xác cho Voldemort điều khiển. Bởi vì nếu như thế thì chúa tể hắc ám cũng không phải sống lay lắt đến hơn 11 năm như vậy. Đừng quên rằng kẻ thần bí có cả một hồ âm thi đang chờ đợi mệnh lệnh của mình.

"Tom! Tom! Cậu lại mất tập trung rồi. Mình nói cho cậu biết lão ấy còn sống, mà còn sống mạnh sống khỏe là khác. Bọn mình vừa về từ căn chòi của bác Hagrid. Lại có một con độc giác thú khác bị giết, mà bác ấy cũng bị thương rồi. Rõ ràng lão ta còn đang lởn vởn trong khu rừng cấm kia kìa. Chúng ta tiêu rồi!" Ron oán trời trách đất, giọng của nó đã tràn đầy sự lo lắng làm cho tinh thần của bọn trẻ lại thấp xuống một đoạn.

"Buổi tối hôm nay chúng ta đi lấy hòn đá đi!" Tom đưa ra chủ ý của mình.

"Cậu điên rồi!" Tom vừa nói ra khỏi miệng thì bị Ron và Hermione nhất trí phản đối.

Hermione tiếp tục khuyên can: "Cậu đừng có dại dột. Giáo sư McGonagall không phải đã nói rồi sao, cậu sẽ bị đuổi cho coi."

"Mình đồng ý với Tom." Im lặng từ nãy giờ Harry đột nhiên lên tiếng. Nó nói tiếp: "Các cậu có hiểu không? Nếu lão Quirrell có được Hòn đá, Voldemort sẽ hồi sinh! Các cậu chưa từng nghe kể lại thời Voldemort thống trị thì như thế nào hả? E là không còn cả trường Hogwarts để mà học đó chớ! Lão ấy sẽ san bằng tất cả, hoặc biến nó thành trường dạy Nghệ thuật Hắc ám!"

"Bây giờ chúng ta có mất thêm điểm thi đua thì cũng vậy thôi. Bộ cậu tưởng Gryffindor dành được Cúp Học Viện thì cậu và gia đình cậu được Voldemort để yên hả?"

Cuối cùng thành bé tự giễu: "Nếu mình bị bắt trước khi lấy được Hòn đá, thì… Chà, bất quá mình quay trở về nhà Dursley rồi ngồi đó mà chờ Voldemort mò đến chứ gì! Mình cũng chỉ chết chậm hơn một tý, chứ không đời nào chịu hùa theo phe Hắc ám. Chúng mình sẽ đi qua cái cửa sập đó tối nay, hai bạn có nói gì cũng không ngăn cản được chúng mình đâu. Voldemort đã giết cha mẹ mình, các cậu không nhớ sao?"

Harry Potter - ma pháp giới chúa cứu thế. Ở phía dưới chúa cứu thế quang hoàng
kia, là thứ gì? Cũng chỉ là một thằng bé 11 tuổi đang tuổi ăn tuổi học mà thôi. Thế mà nó đã gánh trên người thứ áp lực mà người trưởng thành chưa chắc đã chịu được. Cho dù thằng bé có thể vẫn chưa ý thức được nhưng hiệu trưởng Dumbledore đã bắt đầu công việc huấn luyện của mình.

Tom hiện tại cũng không lo lắng về sự an toàn của Harry cho nên nó mới dám đưa ra lời đề nghị này. Cha nuôi của nó chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho cả nhóm.

Ngoài ra Tom bây giờ mới nhận ra rằng cụ Dumbledore rời đi trường học cũng có điều gì đó là lạ, nếu có việc cần làm thì tại sao hiệu trưởng lại dành cả buổi chiều cùng làm thủ tục hành chính với nó đây. Rõ ràng là cụ Dumbledore cố ý rời đi để câu chuột ra khỏi hang, và giáo sư Snape chắc chắn biết điều này. Vậy mà cả hai đều không lộ ra điều gì cho nó cả.

Hermione nói lí nhí: "Cậu nói đúng. Nhưng chúng mình sẽ không để các cậu đi một mình đâu, đúng không Ron?"

"Đương nhiên rồi"

"Nhưng nếu các cậu bị bắt, các bạn sẽ bị đuổi."

Hermione nhe răng cười: "Mình ráng đừng để bị bắt thì đâu có bị đuổi. Các cậu cho rằng có thể lấy được hòn đá mà không cần bọn mình sao?"

"Các cậu đừng quên nơi đó có Fluffy, chó ba đầu, Tom cậu chưa từng gặp qua, nó lớn khủng khiếp!"Ron dùng tay khoa tay múa chân.

"Đúng rồi, liền giáo sư Snape đều bị cắn bị thương, quá nguy hiểm. Chúng mình phải làm sao?" Harry bổ sung nói.

"Không phải bác Hagrid không phải đã nói, Fluffy vừa nghe đến âm nhạc liền sẽ ngủ sao.'

"Âm nhạc, chúng mình tính toán làm sao bây giờ?"

"Việc này cứ giao cho mình." Tom đắc ý nói, đối với nó thì việc biến ra một cái hộp nhạc không hề khó khăn một chút nào.

______________

Sau bữa ăn tối, cả bốn đứa trốn vào trong một góc của phòng sinh hoạt chung. Cũng chẳng ai thèm quan tâm đến bọn nó cả cho nên thằng bé cũng không thèm để ý đến tụi học sinh Gryffindor khác làm gì cho mệt. Thằng bé chuyên tâm mà chơi với con rắn nhỏ của mình.

Có lẽ trong bốn đứa thì Tom có lẽ là người nhạy cảm nhất về vấn đề này. Học viện Gryffindor không bao dung như Hufflepuff, cũng không tự tư như Ravenclaw càng không giả dối như Slytherin. Các con sư tử nhỏ hầu hết đều là ruột để ngoài da, yêu hay ghét gì đều lộ hết ra ngoài. Cho nên biện pháp mà Tom chọn chính là không thèm để ý đến tụi nó, không nghĩ thì không phiền.

Cho đến khi người cuối cùng ngáp ngắn ngáp dài rời phòng sinh hoạt chung mà về phòng ngủ thì Harry chạy về phòng để lấy tấm áo tàn hình. Duy trì bùa ẩn thân cho cả bốn đứa thì hơi quá sức với Tom cho nên tấm áo ấy không thể nào thiếu được.

"Các cậu đang làm gì đó?"Một giọng nói vang ra từ góc phòng, và Neville xuất hiện từ đằng sau một cái ghế bành, tay giữ chặt con cóc Trevor. Con vật khốn khổ trông có vẻ như vừa đánh liều đi tìm tự do một lần nữa.

Neville nhìn chăm chăm vào mấy gương mặt tội lỗi đầy ngờ vực: "Các cậu lại trốn ngủ nữa hả? Các cậu không được đi ra ngoài. Các cậu sẽ lại bị bắt à coi." Nó dứt khoác chắn lối đi ra phòng sinh hoạt chung.

Harry cố giải thích: "Cậu không hiểu đâu Neville, chuyện này quan trọng lắm."

"Làm Gryffindor học sinh, có cái gì so Gryffindor vinh dự càng quan trọng?" Neville không chút nào lùi bước.

"Tránh ra Harry, để cho mình." Tom đẩy Harry ra, lấy ma trượng chỉ thẳng vào Neville mà nói:

"Xin lỗi, Tụi này đành phải làm vậy, chứ không có thì giờ giải thích đâu, Neville à. Stupefy"