Chương 67: Vượt ải (2)
Chương 67: Vượt ải (2)
Tụi nó cãi nhau thì cãi nhau đó nhưng vẫn tiến lên phía trước, cũng không cần phải tìm đường làm gì bởi vì chỉ có một lối đi duy nhất dẫn ra khỏi nơi này. Trên đường đi thì Harry phải liên tục xin lỗi đám bạn về sai lầm của mình, thề thốt rằng không bao giờ làm như vậy nữa.
Nhưng cũng nhờ vậy mà cả bọn có thể xua tan đi nỗi sợ hãi mà nơi này đem lại. Tưởng tượng mà xem, một đường hầm tăm tối dốc xuống mặt đất dẫn đến nơi nào không biết. Cả đường hầm yên tĩnh không một tiếng động nào vang lên ngoài trừ tiếng bước chân của cả bọn cùng với tiếng những giọt nước rỉ ra từ khe đá. Nghĩ thôi mà đã thấy căng thẳng thần kinh rồi.
Ron cắt ngang công cuộc xin lỗi của Harry bằng một câu hỏi: "Các cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Mọi người nghiêng tai lắng nghe. Phía trước tựa hồ truyền đến từng tiếng nhẹ nhàng sàn sạt cùng leng keng leng keng. Các âm thanh này hình như từ phía trên và đang đến gần bọn chúng.
"Có phải ma không?"
"Không biết! Mình nghe như tiếng vỗ cánh."
"Phía trước có ánh sáng, mình thấy cái gì đó đang di chuyển."
Ở phía cuối con đường bọn trẻ đi đến một căn phòng được chiếu sáng bằng đèn đuốc sáng choang. Bên dưới mái vòm cao kia là hàng trăm, hàng ngàn con chim nhỏ, sáng lấp lánh như những viên đá quý. Lũ chim đang chấp chới bay lượn khắp phòng. Những tiếng động mà tụi nó vừa nghe chính là tiếng vỗ cánh của bọn chúng. Đầu kia căn phòng là một cánh cửa gỗ đồ sộ.
Ron thắc mắc: "Hổng biết lũ chim có tấn công khi mình băng qua căn phòng này không há?"
"Là chìa khóa chứ không phải là những con chim." Tom nhẹ giọng nói trong khi chậm rãi đi bộ băng qua căn phòng và hiển nhiên là nó không bị gì cả. Những thứ bay trên trời kia không hề tấn công thằng bé.
"Chìa khóa?" Ron đăm chiêu mà nhìn mái vòm, nó không thể nào hiểu được những gì mà Tom nói.
Harry chợt hiểu ra: "Lũ đó đâu phải là chim! Mà là chìa khoá! Chìa khoá có cánh. Nhìn kỹ đi. Vậy là…"
"Đúng vậy, đây chính là sân khấu của cậu Harry. Cậu phải bắt cho bằng được chìa khóa cửa." Tom vừa nói nói vừa chỉ vào những cây chổi thần đang được dựng đứng ở góc phòng.
Lúc này tụi Harry đã chạy đến bên cạnh Tom. Chúng nó cùng nhau mà nghiên cứu cái ổ khoá. Rõ ràng nó đã được phù phép bùa phản mở khoá cho nên tụi nó nhất thiết phải tìm ra được chiếc chìa khóa phù hợp
Ron cẩn thận xem xét ổ khoá của cánh cửa: 'Mình phải kiếm một cái chìa khoá to, kiểu xưa… có lẽ bằng bạc, giống như nắm đấm cửa."
Cũng giống như Tom, bay lượn thiên phú không được tốt lắm Hermione khi nhìn đầy trời chìa khóa thì có chút lo lắng, nhỏ nói: " Nhưng có đến hàng trăm, hàng ngàn chiếc chìa khoá đang bay phía trên kia đâu. Muốn tìm chiếc chìa khoá chính xác quá khó khăn."
Mỗi đứa bèn tóm lấy một cây chổi, nhảy phóc lên và phóng lên không trung, bay vút vào giữa đám mây chìa khoá. Chúng chụp, bắt, nhưng lũ chìa khóa đã được phù phép cứ xẹt qua, lao xuống, vuột mất nhanh đến nỗi không có triển vọng gì sẽ tóm được một em nào.
Nhưng cũng may cho chúng nó là Harry trở thành tầm thủ trẻ nhất thế kỷ cũng không phải là chuyện đùa. Thằng bé có năng khiếu bắt được những thứ mà không ai chộp tới được. Chỉ sao một lúc bay tới bay lui giữa đám chìa khóa, nó đã tìm ra mục tiêu cho cả bọn. Đó là một cái chìa to bằng bạc lấp lánh có đôi cánh cong, như thể đã có lần bị bắt và nhét vô lỗ khoá một cách thô bạo.
Dưới ánh mắt đầy khát vọng của Tom. Harry bay vọt vào đám mây ngũ sắc được tạo thành từ lông cánh của chiếc chìa khoá. Không bao lâu sau, thằng bé hưng phấn mà nắm lấy chiếc chìa khoá kia mà bay đến trước cửa. Nó đút chìa vào ổ khóa, ăn khớp vào ngay, khoá của bị văng ra rồi! Ngay lúc ổ khoá vừa bật ra, chiếc chìa nháy mắt thoát bay đi liền. Giờ đây, sau hai lần bị bắt, cái chìa khoá trông đã hết sức thảm hại.
Cả bọn đáp xuống bên cạnh Harry vỗ vai mà chúc mừng thằng bé. Hermione tranh thủ chỉnh trang lại mái tóc rối bù của mình nhưng điều này hoàn toàn vô vọng khiến cho nhỏ nhanh chóng từ bỏ hành động vừa rồi của mình.
Tom đặt tay trên nắm đấm cửa, hỏi đám bạn của mình: "Sẵn sàng chưa?"
Không đợi tụi nó gật đầu, thằng bé đẩy ra cánh cửa Tụi nó bước vào một căn phòng tối đen như mực, tay không thấy rõ năm ngón. Tuy nhiên khi thằng bé vừa đặt chân đến giữa phòng thì đèn đuốc đột nhiên sáng trưng, phơi bày một quang cảnh làm tụi nó khiếp sợ không thôi.
Bọn chúng đang đứng chính giữa một bàn cờ khổng lồ, bị bao vây bởi những quân cờ đen trắng khác nhau mà quân nào quân náy đều cao hơn cả bọn. Nhưng quân cờ này hình như đều được làm bằng đá hoa cương và điều đáng sợ nhất chính là tại vị trí mà lẽ ra là những khuôn mặt thì giờ đây lại trống không.
Harry thử tiến tới băng qua những quân cờ trắng ở phía đối diện nhưng rất nhanh nó bị những quân cờ này rút gươm chặn lại. Thằng bé nói nhỏ: " Bây giờ phải làm gì đây?"
Ron nói: "Quá rõ rồi còn gì? Tụi mình phải chơi ván cờ để đi qua được căn phòng này."
Có một cánh cửa nằm phía sau những quân cờ trắng. Xem ra chúng nó bắt buộc phải thắng ván cờ này. Hermione lo lắng:
"Làm sao đây?"
Ron nói: "Mình nghĩ có lẽ mình phải đóng vai những quân cờ." Giọng nói của thằng bé đã trở nên tự tin hơn hẳn. Nói về cờ vu sư thì nó nắm chắc đánh bại tất cả những người ở đây hợp sức lại.
Tom thì hoàn toàn không tự tin về môn cờ này nhưng thằng bé muốn thử phá hư những quân cờ này thử xem sao. Tuy nhiên nhìn biểu hiện của Ron thì nó từ bỏ ý định của mình. Vừa nãy thì nó và Harry đã đủ nổi bậc rồi, bây giờ đến phiên Ron.
Thằng bé nhanh chóng được cả bọn tin tưởng giao cho quyền chỉ huy ván cờ này. Nó nhanh chóng quyết định ai sẽ thay thế quân cờ gì.
Và dường như số mệnh đã an bài, Ron thay thế quân mã - Knight - Kỵ sĩ, một kỵ sĩ trung thành và gan dạ, Hermione thì thay thế quân xe - Rook - pháo đài, một hậu phương vững chắc cho mọi người. Còn Harry thì là quân tượng - Bishop - giám mục, chúa cứu thế chính là chỗ dựa tinh thần cho cả ma pháp giới. Có thể nó ván cờ này đã dự đoán vị trí của ba đứa tụi nó trong tương lai. Nếu bây giờ có ai nói với nó là Ron có năng lực tiên tri thì Tom đồng ý cả hai tay hai chân.
"Còn mình thì sao?" Thằng bé đặt ra nghi vấn. Nó muốn xem xem Ron sẽ đặt mình vào vị trí nào. Nhưng thật ra vị trí còn lại không nhiều. Trên bàn cờ chỉ còn lại quân chốt, quân vua và quân hậu mà thôi.
Ron hơi suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Câu thay thế quân hậu đi Tom." Và đương nhiên là thằng bé hài lòng với quyết định này.
Khả năng chơi cờ vu sư của Ron hôm nay đã được kiểm tra một cách khắc nghiệt. Thằng bé vừa phải bảo đảm an toàn cho cả bọn vừa phải chiến thắng ván cờ này. Cuối cùng nó cũng phải ra một quyết định phù hợp với tinh thần kỵ sĩ của chính mình - hi sinh bản thân để đạt được thắng lợi ván cờ. Mặt Ron hơi tái đi nhưng đầy vẻ kiên quyết. Nó hỏi:
"Sẵn sàng chưa? Mình, đi đây… Ờ, một khi thắng rồi thì đừng lẩn quẩn ở đây."
Nó bước tới trước, và bà Hoàng hậu vồ ngay lấy nó. Hermione oà khóc khi bà hoàng hậu chuẩn bị đập lên đầu Ron bằng cánh tay bằng đá. Cũng may mà Tom nhanh tay kịp chụp cho nó một lớp bùa khiên khiến cho thằng bé chỉ bị choáng váng nhẹ. Nhưng xem ra cuộc phiêu lưu của nó đến đây đã kết thúc.
Harry run rẩy đi ba ô về bên trái. Ông vua phe trắng giở vương miện khỏi đầu và quăng xuống dưới chân Harry. Bọn trẻ đã thắng. Những quân cờ dạt ra và cúi chào, mở lối đi trống đến cánh cửa trước mặt chúng.