Chương 59: Kỳ thi (2) - Phương pháp
Chương 59: Kỳ thi (2) - Phương pháp
"Murtlap Essence dùng để giảm đau, khổ ngải cùng Aconite vốn có kịch độc dùng để phụ trợ trung hoà, cuối cùng thêm vào bột từ sừng độc giác thú để thanh tẩy… Cậu đúng là một thiên tài Tom. Nếu điều chế thành công thì lọ ma dược này không chỉ có thể hoà hoãn cảm xúc mà còn có thể giảm bớt khống khổ do hắc ma pháp mang lại. Nó sẽ giúp ích cho mình." Harry vừa sờ vết sẹo trên trán mình vừa nói. Cả năm khổ luyện ma dược của nó không phải chỉ là để làm cảnh thôi đâu. Thằng bé nhanh chóng phân tích ra những nguyên liệu mà thằng bạn thêm vào để làm gì.
Tom hơi có chút xấu hổ lắc đầu: "Công thức của lọ hoà hoãn dược tề cải tiến này không phải là do mình nghĩ ra. Mình chỉ là tìm thấy nó trong sách mà thôi."
"Nhưng như thế thì việc điều chế càng khó rồi. Với lại bọn mình cũng không đủ nguyên liệu để mà điều chế nữa. Như là bột từ sừng độc giác thú ấy, chúng mình vốn không có …"
"Không có cái gì?" Ron cắt ngang câu nói của Harry. Nó cùng với Hermione ngồi xuống bên cạnh Tom và Harry. Thì ra nãy giờ hai đứa nó cứ thầm thầm thì thì khiến cho hai người còn lại tò mò.
"Hai cậu đang dự tính làm cái gì mà dấu tụi mình có phải không? Hứa với mình điều này sẽ không vi phạm nội quy trường học chứ." Hermione không hề tin tưởng hai đứa bạn của mình. Thề có Merlin, hai đứa tụi nó có phải là anh em sinh đôi nhà Weasley đâu mà suốt ngày vi phạm nội quy.
Tom nhìn Harry để chờ quyết định của thằng bạn. Bởi vì vấn đề này mang tính riêng tư cho nên nó không thể tự tiện mà nói cho Ron và Hermione được. Và hiển nhiên là Harry đã đem cuộc nói chuyện vừa nãy của hai đứa kể cho bọn chúng.
"Không bằng đi tìm Madam Pomfrey." Hermione trước tiên nghĩ đến chính là xin
sự giúp đỡ của giáo sư.
Tom không đồng ý với ý kiến của nhỏ bạn: " Không được, thứ mà Harry cần là phiên bản cải tiến của hoà hoãn dược tề. Madam Pomfrey sẽ không có loại này. Theo mình nếu muốn xin giúp đỡ thì giáo sư Snape tốt hơn. Có khi thầy ấy còn nhân tiện cải tiến một chút nữa không chừng."
"Điều này là không có khả năng "x3. Ba đứa đồng thanh lên tiếng. Xem ra tuy giáo sư Snape đã không còn bị tình nghi nhưng ác cảm của bọn trẻ đối với thầy ấy không hề suy giảm. Xem ra hình tượng người xấu của lão xà vương đã ăn sâu vào đầu mấy đứa bạn.
Ron buột miệng thốt ra " Láo Snape sẽ không bao giờ giúp Harry điều chế ma dược. Không bằng chúng ta đến văn phòng của lão trộm lấy một ít."
Hermione nhấp nháy môi như muốn nói cái gì nhưng Harry đã giành nói trước: " Không được, cả mình và Tom đều không có khả năng điều chế hoà hoãn dược tề phiên bản cải tiến này. Nếu có bất kỳ sai lầm nào trong khi điều chế thì sẽ khiến cho người uống lâm vào hôn mê vĩnh viễn."
Bốn đứa cứ như thế mà nói chuyện đến gần giờ ăn cơm trưa, và sau đó chính là buổi thi thực hành môn ma chú. Thấy thời gian không còn nhiều nữa, Harry gấp gáp nói:
"Còn cách thứ hai mà cậu nói là gì Tom? Xem ra việc điều chế bình hoà hoãn dược tề này cần phải xếp lại phía sau rồi. Bọn mình không có đủ thời gian."
Tom nghiêm túc mà nhìn Harry: " Cậu chắc chắn chứ. Nếu dùng ma dược bị điều chế sai lầm thì cậu chỉ bị hôn mê vĩnh viễn mà thôi, nhưng nếu dùng cách này thì cậu có thể sẽ mất mạng đó Harry. Mình khuyên cậu nếu có thể thì ráng chịu đựng một thời gian nữa thì cơn đau sẽ bớt đi còn không thì nhờ các giáo sư điều chế ma dược dùm cậu."
"Cậu cứ nói đi, mình sẽ xem xét kỹ rồi mới đưa ra quyết định." Harry có chút không kiên nhẫn mà trả lời.
Hơi do dự một chút, Tom nói " Cách thứ hai đơn giản là mình xâm nhập vào đầu óc của cậu. Rồi dùng ma lực của mình làm tiết điểm để mà xây dựng một màn chắn tạm thời bằng chính ma lực của cậu. Coi như là mình giúp cậu vận chuyển bế quan bí thuật tạm thời mà thôi."
Cách thứ hai của Tom chính là dựa theo quá của chính nó. Hồi mới nhập học trong đầu nó có một màn chắn được tạo thành từ hỗn loạn ma lực. Lúc đó ngay cả bậc thầy về nhiếp thần lấy niệm là hiệu trưởng Dumbledore cũng không thể xâm nhập vào đầu nó.
Hiện nay, Harry chỉ cần một tấm màn mỏng mà thôi, cũng không cần phải kéo dài như nó ngày xưa cho nên độ khó hạ thấp rất nhiều. Với lại ngày xưa Tom cũng dành một đoạn thời gian để mà nghiên cứu thử trong đầu mình. Tuy hiện tại nó đã biến mất từ lâu nhưng thằng bé có tự tin là nó có thể tái hiện lại được.
Nhưng điều khó khăn của việc này chính là:
"Không được, đưa ma lực vào một cơ thể sống là vô cùng nguy hiểm. Nếu xảy ra ma lực xung đột thì Harry có thể sẽ bị nổ tung thành một đống thịt vụn! Còn cậu thì sẽ bị giam vào Azkaban vì tội mưu sát." Hermione ngay lập tức phản đối phương pháp mà Tom vừa mới đưa ra. Giọng của nhỏ lúc này đang run nhè nhẹ.
Tom chậm rãi giải thích cho đám bạn của mình: "Đó chính là điều nguy hiểm mà mình nói, sơ sót một chút là tiêu đời ngay. Nhưng các cậu đừng quên rằng mình và Harry có điểm gì chung."
Không chờ tụi nó trả lời, Tom nói ngay: " Lõi ma trượng. Đúng vậy, chúng đều đến từ một con phượng hoàng là Fawkes của cụ Dumbledore. Điều này chứng tỏ rằng ma lực của mình và Harry có sự tương đồng vô cùng lớn. Cho nên khả năng mà gây ra nổ tung như những gì mà Hermione nói là vô cùng nhỏ."
"Như vậy thì sao?" Ron vẫn chưa hiểu được ý của Tom muốn nói thứ gì.
"Ý của Tom là do ma lực của hai người tương đồng cho nên xác xuất xảy ra ma lực xung đột sẽ thấp hơn rất nhiều cho nên việc này cũng không có nguy hiểm như bọn mình nghĩ. Nhưng cho dù như thế thì điều này cũng vô cùng nguy hiểm." Cô phù thủy nhỏ giải thích rõ cho Ron ý nghĩa của những gì mà Tom vừa nói.
"Harry, ý của cậu thế nào? Nhưng mình nói trước là mình không có thể bảo đảm bất kỳ điều gì cho cậu. Cho nên ma dược là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề về cơn đau ở trán của cậu. Sau khi thi xong chúng mình sẽ cùng nhau nghiên cứu về việc điều chế hoà hoãn dược tề phiên bản cải tiến này." Cả ba đứa đều đang chờ quyết định cuối cùng của Harry.
Chần chờ một chút rồi Harry đưa ra quyết định của mình: " Các cậu không biết trán mình đau như thế nào đâu, mình sắp bị suy nhược thần kinh vì cơn đau này rồi. Do đó, mình chọn phương án thứ hai. Tới đi Tom, mình tin tưởng vào năng lực của cậu."
"Cậu chắc chắn chứ Harry, nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đó." Tom hỏi lại một lần nữa.
"Mình chắc chắn, cậu cứ làm đi. Mình tin tưởng cậu mà. Với lại từ đầu năm đến giờ mình có thiếu làm chuyện nguy hiểm đâu. Ngay cả chơi Quidditch cũng có thể mất mạng như chơi mà."
"Như cậu mong muốn."
Tom rút ra ma trượng của mình, hướng đầu ma trượng vào trên trán của Harry, ngay vị trí của vết sẹo hình tia chớp làm nên thương hiệu ấy.
Rồi từng chút, từng chút một, thằng bé cẩn thận mà dùng ma lực của mình truyền vào trán thằng bạn, dùng ma lực của mình là m tiết điểm, dẫn đạo ma lực của thằng bạn hình thành một lá chắn mỏng. Trong suốt quá trình này, nhận thức của Tom về cách vận nhiếp thần lấy niệm cùng với bế quan bí thuật ngày càng tăng.
Harry đột nhiên rên rỉ lên khiến cho Hermione đỏ bừng mặt
" Aaaaaa"