Chương 52: Rừng cấm (1)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 52: Rừng cấm (1)

Chương 52: Rừng cấm (1)

Chương 52: Rừng cấm (1)

Tom vốn cho rằng nó không quan tâm đến cái nhìn của mọi người xung quanh nhưng hình như thằng bé lại nhầm. Mấy ngày bị bạo lực học đường khiến cho cuộc sống của nó tương đối không xong.

Thằng bé cũng không cho rằng nó không làm sai điều gì cả. Mà trái lại nó cảm thấy mình vì phạm nội quy thì bị phạt là đúng người đúng tội, bởi vì điều quan trọng nhất chính là nó đã bị phát hiện. Trăm điều, ngàn điều nội quy cho dù bị vi phạm hết toàn bộ nếu không bị phát hiện thì không sao cả.

Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của tụi nó được. Học viện Gryffindor có đến 10 người trốn ngủ thì có liên quan gì đến nó, các học viện khác cũng trốn ngủ thì có liên quan gì đến nó mà tất cả đều đổ lên đầu tụi nó như vậy.

Mà điều quan trọng nhất là những điều này có rất nhiều tương đồng với những năm tháng mà tiền thân còn ở cô nhi viện. Cho nên cảm xúc của Tom mấy ngày nay thật sự không ổn định một chút nào cả.

Không ít hơn ba lần Tom đã tính rút ra ma trượng để cho những người chỉ trỏ hay cao giọng chê bai cùng chỉ trích tụi nó một vài phát ma chú để tụi nó câm hết miệng lại. Nhưng cũng may mà những lần đó đều bị đám bạn của nó ngăn cản lại nếu không thì không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tom không biết Harry trải qua như thế nào nhưng chắc là cũng không tốt đến nơi nào. Nghe đâu nó đã bị đội Quidditch cô lập. Tụi nó còn không thèm gọi tên Harry mà dùng tầm thủ để mà thấy thế

Lúc cần thì tung hô hết lời, lúc không cần thì vứt bỏ không thương tiếc cũng là một phong cách của học viện Gryffindor chăng. Lần đầu tiên mà Tom cảm thấy chán ghét học viện này đến như vậy.

Cũng theo như truyền thống của Hogwarts, hay là do lượng giáo sư quá ít so với số lượng của học sinh. Không một vị giáo sư nào của Hogwarts quan tâm đến bọn chúng cả.

Vì để tránh gây phiền phức cho mấy đứa bạn, hầu hết thời gian Tom đều ngâm mình trong thư viện. Ở đó có Madam Pince cho nên không ai có thể làm phiền nó. Với lại đọc sách có thể làm nó tạm thời quên đi mọi chuyện xung quanh.

Khi có việc cần thiết ra ngoài, Tom đều dùng bùa che tai (Quietus) để không phải nghe những lời đó nữa. Mấy đứa bạn đều yêu cầu Tom dạy cho bọn chúng bùa này và nó đều không có từ chối người nào cả.

Cũng may mà kỳ thì sắp đến cho nên mọi người cũng không có nhiều thời gian để mà quan tâm đến tụi nó. Ngay cả tụi Harry cũng thế, nhờ cậm cụi học hành mà tụi nó quên được phần nào tấm bi kịch.

Dưới áp lực từ môi trường xung quanh, bốn đứa chúng nó ôm đoàn với nhau, cùng thức khuya ôn bài, cố gắng nhớ những công thức pha chế các chất độc phức tạp, học thuộc lòng bùa chú và các lời nguyền, nhớ kỹ ngày tháng xảy ra những khám phá pháp thuật và những cuộc nổi dậy của bọn yêu tinh … Có thể nói là Tom may mắn là có được những người bạn như thế.

Vào một tuần cuối cùng trước kỳ thi, quyết định xử phạt của tụi nó đã đến. Tối nay lúc 11 giờ chúng nó phải gặp giám thị Filch tại tiền sảnh. Tom cảm giác tối hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng không đoán ra được gì.

Ai kêu nó bị bắt tại trận trong khi trốn ngủ làm chi. Mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết đồng nhân Harry Potter có ai bị bắt đâu, toàn trốn qua trót lọt mà thôi.

Vào lúc 11 giờ khuya, cả bọn cùng nhau rời phòng sinh hoạt chung để đi xuống sảnh đường. Giám thị Filch đã chờ sẵn ở đó. Trông lão có vẻ đắc thắng lắm.

"Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằng mới chính là những người thầy giỏi nhất…"

Tom không thể hiểu được suy nghĩ của giám thị Filch. Theo nó, là một squid thì tốt nhất là nên tránh xa ma pháp giới, trở về muggle giới mà sống một cuộc đời hoàn toàn bình thường. Chứ không phải là nên trở thành giám thị của Howgarts để mà suốt ngày sống trong hâm mộ, ghen tị và hận bọn nó. Lựa chọn này đều gây thương tổn cho cả hai bên, chuyện đơn giản như vậy mà không có người nào hiểu được ư.

Lão giám thị dẫn tụi nó băng qua bầu trời đêm trong khi kêt về những hình phạt mà đã bị cấm không cho sử dụng nữa. Cuối cùng cả bọn dừng chân trước căn chòi của lão Hagrid.

Đối với hình phạt sắp tới Tom vốn không có gì chờ mong nhưng ba đứa còn lại thì khác. Có lẽ tụi nó nghĩ rằng ở một đêm với lão Hagrid cũng không tệ lắm.

Lão Hagrid đang đứng chờ trước cửa căn chòi của mình. Lần này, lão dẫn theo Fang cùng với một cây cung lớn, một giỏ tên cũng được lão giắt trên vai. Lão nói:

"Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khoẻ không, bọn nhỏ?"

Lão Filch lạnh lùng nhắc nhở: " Chúng ta không nên quá thân mật vớ chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt."

Tới lúc này, lão giám thị mới thông báo về hình phạt mà tụi nó phải chịu: Đêm nay, tụi nó phải vô rừng cấm làm việc cùng lão Hagrid, nghe đâu có một con độc giác thú bị thương, và chúng nó phải tìm ra sinh vật tội nghiệp kia.

Trước khi đi, lão Flich còn chào từ biệt tụi nó bằng một giọng độc địa: "Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng."

Quả nhiên là như vậy. Tom dám cá rằng hình phạt này do chính lão ong mật đưa ra. Bởi vì lần cấm túc này hoàn toàn không hề hợp lý. Không có một trường học nào đưa ra hình phạt nào gây ra nguy hiểm đến tính mạng của tụi học sinh như thế cả.

Nó bảo đảm rằng cả bọn đều đang nằm trong tầm mắt nhìn chăm chú của lão ong mật và lão xà vương. Hai người đó làm sao có thể mạo hiểm mà cho Harry chạm mặt với Voldemort mà không có bất kỳ bảo hiểm nào chứ.

Lão khổng lồ dẫn theo bọn đến bìa rừng. Với ngọn đèn dầu trong tay, lão khổng lồ dẫn theo bọn nó đi một con đường ngoằn ngoèo, tối hun hút vào sâu rừng cây. Ở đó có một thứ chất lỏng màu bạc lấp lánh dưới ánh trăng đang nằm trên mặt đất.

"Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu độc giác thú. Vào thứ tư rồi ta đã phát hiện ra một con bi chết. Con vật tội nghiệp! Đây đã là nạn nhân thứ hai rồi. Chúng ta phải mau chóng tìm ra nó, may ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm của con kia." Lão Hagrid phẫn nộ mà nói.

Ron hỏi lại: "Nhưng lỡ thứ đã tấn công độc giác thú quay lại tấn công chúng ta thì sao?"

"Nếu cháu đi theo ta hoặc có con Fang đi cùng thì sẽ không có con vật nào làm hai được trò." Lão Hagrid đáp.

"Như vậy đi, chúng ta chia thành hai đường khác nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ."

Và kết quả của cuộc chia nhóm này là Tom, Harry và lão Hagrid quẹo trái trong khi Ron, Hermione cùng với Fang đi về hướng bên phải. Trước khi đi lão dặn dò hai đứa rất nhiều chuyện như con Fang là một thằng nhát cáy với lại khi phát hiện độc giác thú hay gặp nguy hiểm thì nhớ phát tín hiệu báo động.

Nhưng mà cả bọn không phát hiện ra rằng bên trên tàng cây tối thui kia, có một đôi mắt đỏ tươi đã nhìn chằm chằm vào bọn chúng từ bìa rừng đến giờ. Khi bọn nó chia nhóm thì đôi mắt đó cũng đi theo phía sauTom và Harry.