Chương 56: Obscurial

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 56: Obscurial

Chương 56: Obscurial

Chương 56: Obscurial

Với chất giọng ấm áp đặc hữu của mình, cụ Dumbledore nhìn Tom mà nói: " Về vấn đề này thầy hoàn toàn đồng ý với Harry. Tom, trò không phải là một con quái vật mà chỉ là một đứa trẻ thiếu may mắn mà thôi. Hogwarts cũng sẽ không cự tuyệt trò, cho nên trò không cần phải nhắc lại với thầy điều này một lần nào nữa."

"Giáo sư, thầy có thể giải thích cho chúng em về tình trạng của Tom được không? Chúng em vẫn chưa biết được những gì đã xảy với cậu ấy."Hermione thắc mắc hỏi. Cái gì mà lúc thì là một con quái vật, lúc thì lại không. Rốt cuộc Tom là gì mới được.

"Hermione, bên trong cơ thể mình thật sự có một con quái vật đang ký sinh trong đó." Sau khi trả lời câu hỏi của Hermione, Tom quay sang nhìn thẳng vào hiệu trưởng Dumbledore"Nó gọi là Obscurus còn em là Obscurial đúng không giáo sư?"

" Obscurus?", "Obscurial?" Lại là hai từ ngữ vô cùng lạ lẫm với bọn trẻ. Nhưng từ Tom có vẻ khó đạt được câu trả lời cho nên cả ba đứa đều nhìn chằm chằm vào giáo sư Dumbledore.

Sự mong đợi của bọn chúng cũng không lãng phí, dưới ánh mắt chờ mong ấy, giáo sư Dumbledore bắt đầu giải thích:

"Khi một đứa trẻ có phép thuật buộc phải kìm nén tài năng của mình bằng phương pháp lạm dụng thể chất hoặc tâm lý, chúng sẽ phát triển một lực lượng ma thuật ký sinh bên trong cơ thể gọi là Obscurus. Đó chính là chứng minh về quá khứ bất hạnh của chúng. Và những đứa trẻ ấy được gọi là Obscurial."

"Điều này phổ biến hơn vào thời cổ đại. Khi mà các đứa trẻ phải che giấu bản chất thật của mình để tránh sự săn đuổi của giáo đình. Nhưng từ khi, bảo mật pháp ra đời, tỷ lệ này đã giảm xuống thấy rõ bởi vì bọn trẻ có thể được dạy để chấp nhận và kiểm soát quyền lực của mình mà không đàn áp chúng. Tuy nhiên ngoại lệ vẫn không thể nào tránh khỏi."

Trong toàn bộ vu sư giới, có thể nói người có hiểu biết sâu rộng nhất về Obscurial chính là Albus Dumbledore. Cho nên khi thầy ấy giải thích về Obscurial và Obscurus thì rất nhanh thu hút được sự chú ý của bọn trẻ.

"Những vết sẹo trên người của cậu đều bởi vì nguyên nhân này mà có sao Tom?" Harry không thể nào quên được những vết sẹo chằn chịt trên người thằng bạn vào đêm ấy. Thì ra đây chính là câu chuyện phía sau của những vết sẹo ấy.

Tom không biết trả lời câu hỏi của Harry như thế nào bởi vì người mà phải nhận những vết thương đó không phải là nó mà là tiền thân. Nhưng chính sự yên lặng này của thằng bé dường như lại trở thành Tom không muốn nhắc lại chuyện cũ, như vậy thì có khác gì cam chịu câu hỏi của Harry đâu.

"Giáo sư, thân thể của em kém như vậy là do Obscurus gây ra sao?" Thân thể kém như vậy luôn là một nhược điểm của Tom cho nên nó vẫn luôn quan tâm đến vấn đề này.

"Các trò biết không, một Obscurial rất khó sống qua sinh nhật lần thứ mười của mình. Thầy nghĩ là trò hiểu điều này Tom. Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, trò đã sống sót đến tận bây giờ trong khi Obscurus ký sinh trong người trò bị thương rất nặng."

Cụ nhìn Tom mà nói: "Nó không thể không ngủ say trong cơ thể của trò, hấp thụ chất dinh dưỡng mà trò nạp vào cơ thể hằng ngày cùng với sinh mệnh lực để mà chữa thương. Tuy nhiên hiện nay thì nó đã thức tỉnh do đó điều này sẽ không xảy ra nữa cho nên chẳng mấy chốc trò sẽ khá hơn cho xem."

"Thật không giáo sư, cảm tạ Merlin đã phù hộ." Tâm bệnh của nó đã được chữa khỏi cho nên Tom cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tuy nhiên, niềm vui đó không hề kéo dài trong bao lâu thì lại bị chính cụ Dumbledore dập tắt.

"Tuy vậy, thầy thật sự không hề muốn nói với trò điều này Tom. Tuy trò đã vượt qua được ngày đó, nhưng với bản chất của mình, mỗi khi Obscurus của trò trở nên đen tối hơn thì nó sẽ quay lại đầu độc chính bản thân vật chủ ký sinh của nó. Cho nên, trò phải luôn giữ cho mình lạc quan, vui vẻ trong mọi trường hợp."

Cảm thấy bầu không khí của cuộc nói chuyện hạ xuống, cụ Dumbledore lên tiếng an ủi bọn nó:

"Ta luôn cho rằng một Obscurial có thể được chữa trị bằng cách thay thế cảm giác xa lánh của bọn nhỏ, thứ mà tạo thành Obscurus bằng cảm giác thân thuộc. Chẳng phải hiện nay các trò đã làm điều này rất tốt sao?"

"Như vậy thì Tom có thể được chữa trị sao giáo sư?" Đây chính là tin tức vui nhất mà Tom nhận được từ sáng đến giờ. Không phải chết sớm thì có ai khi không thích sao.

Tom cảm thấy cuộc nói chuyện hôm nay vô cùng có hại cho tim mạch của mình. Hết rơi xuống địa ngục rồi lại bay lên thiên đường thì trái tim nào chịu cho nổi.

"Đúng vậy, đến lúc đó trò ấy có thể điều khiển được Obscurus của mình cũng không chừng."

Sau khi tiếp tục nói chuyện phiếm với tụi nó một lúc thì cụ chào tạm biệt cả bọn để mà quay lại với công việc thường ngày của mình. Lúc này đây, tụi nó đã có thể nói chuyện với nhau.

Khi cụ Dumbledore vừa đi khỏi thì Harry nói ngay: " Chính Quirrell là người muốn trộm Philosopher's Stone cho Voldemort. Hắn dùng máu của độc giã thú để duy trì mạng sống và sức mạnh. Tom, cậu đã đúng ngay từ đầu. Đáng ra tụi mình nên nghe lời của cậu sớm hơn. Bây giờ mình chỉ cần chờ đến khi lão Quirrell đánh cắp hòn đá, và Voldemort đến lấy mạng mình." Khi nó nói đến những từ cuối cùng thì mặt mũi ửng đỏ lên.

"Từ từ đã Harry, cậu làm ơn giải thích cho rõ dùm mình được không? Cậu nói một lèo như vậy thì mình không cách nào hiểu được." Tom phàn nàn với thằng bạn, hình như Harry đã biết chân tướng mọi việc thì phải. Đêm qua sau khi nó hôn mê đã xảy ra chuyện gì mới được.

Hermione liếc nhìn Harry một cái rồi mới kể cho Tom chuyện hôm qua:

"Harry kể rằng sau khi cậu hôn mê thì hiệu trưởng cùng giáo sư Snape đều xuất hiện. Chính giáo sư Snape là người đã mang cậu về nơi này. Như vậy thì thầy ấy cùng với kẻ mang áo choàng kín mít không thể là cùng một người được. Đúng không Harry?"

Thằng bé gật đầu lìa lịa để xác nhận những lời của cô phù thủy nhỏ nói là hoàn toàn chính xác. Sau đó nó nói tiếp:

"Cụ Dumbledore giao cho lão Snape mang cậu về đây trong khi cụ đuổi theo cái bóng đen đó. Nhưng hình như là cụ không đuổi kịp bởi vì lúc cụ trở về trông giận dữ lắm."

"Cụ triệu tập mọi người trong trường nhưng chỉ có mỗi giáo sư Quirrell là vắng mặt. Như vậy thì rõ ràng cái bóng ấy chính là hắn ta rồi." Ron kết thúc màn trổ tài trinh thám của cả ba đứa.

Tom gật gù đồng ý với những suy luận của đám bạn. Với những chứng cứ ấy thì nhìn ra cái bóng đen kia là lão Quirrell là không sai.

Harry và Hermione kể tiếp với Tom về con nhân mã Firenze và công dụng của máu độc giác thú cùng với những tiên đoán của tụi nhân mã. Harry càng nói thì càng lo lắng về tính mạng của mình. Phải chi hồi nãy nó dám nói hết với cụ Dumbledore thì đã không phải lo lắng như thế.

Ở bên cạnh, Hermione và Ron cũng trông hoảng sợ vô cùng, nhưng cô bé cũng cố nói vài lời an ủi:

"Harry, mọi người nói cụ Dumbledore là người duy nhất mà Kẻ thần bí kiêng dè e sợ. Ở bên cạnh cụ Dumbledore, thì bạn không lo bị Kẻ thần bí hãm hai. Dù sao đi nữa, ai dám chắc tiên đoán của mấy con nhân mã là đúng? Tôi nghĩ bói ra ma quét nhà ra rác ấy mà; với lại giáo sư McGonagall cũng vẫn hay nói rằng bói toán là chi ngành thiếu chính xác nhất trong các bộ môn pháp thuật."