CHƯƠNG 255: LỄ VẬT TẠ TỘI
Bên trong đại sảnh phủ của Lam Khải gia chủ ngồi chính giữa bên trái Ngọc Nhi và Cổ Viêm ngồi còn bên phải là Lam Anh và mẫu thân nàng ta Phương Tịch ngoài ra không còn ai khác kể cả các vị trưởng lão trong tộc cũng không được phép tham gia vào.
Không khí bên trong rất yên tĩnh suốt nửa canh giờ hai bên đều im lặng không ai nói chuyện.
Ngọc Nhi thì ngồi nhã nhặn nhâm nhi trà nóng phong thái như một vị tiền bối thực thụ trong khi đó Cổ Viêm hai tay mỗi tay bốc một trái cây ngọt ngồi ăn nhai ngồm ngoàm trông không khác gì đứa trẻ con mới lớn chưa hiểu chuyện.
Hai người này phong thái hoàn toàn trái ngược nhau một người như một lão bà sống ngàn năm còn một người như đứa con nít năm tuổi vậy mà lại trở thành phu thê của nhau thật đúng là chuyện lạ hiếm có.
Viêm ca, đưng có mải ăn nữa, nói câu gì đó đi, nếu không gia chủ người ta mất vui đấy.
Ngọc Nhi đặt tách trà xuống bàn trầm giọng nói.
Lam Khải gia chủ vừa nghe thấy Ngọc Nhi mở lời nói tâm trạng vô cùng bức bối đứng ngồi không yên, đắc tội với một cường giả mà nói thì cái giá phải trả không hề nhỏ chút nào thật không biết nữ nhân này trong đầu đang nghĩ gì, giờ lão cũng chỉ mong yêu cầu tạ lỗi của nàng đưa ra không vượt quá giới hạn tài chính của gia tộc lão.
Nói gì ư, để xem nào.
À phải rồi, Lam Anh ca ca ngươi chết chưa vậy.
Cổ Viêm quay sang nhìn nàng ta hồn nhiên hỏi.
Cổ Viêm ngươi quá đáng quá rồi đấy, uổng cho ta trước xem ngươi là bằng hữu tốt, không ngờ ngươi lại là con người xấu xa đến vậy.
Nhờ phúc của các ngươi mà ca ca ta vẫn còn nằm liệt giường chưa tỉnh được.
Hôm nay các ngươi đến ngồi ở chẳng qua cũng chỉ muốn chúng ta bồi tội cho các ngươi mà thôi, có gì nói thẳng ra đi đừng có vòng vo, phụ thân ta sợ các ngươi chứ ta thì không.
Lam Anh không được vô lễ.
Lam Khải cau mày khẽ trách mắng, lão biết con mình không sai nhưng trong trường này lỡ con mình chọc giận cường giả hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Phụ thân người phải sợ bọn chúng, cùng lắm thì liều mạng với chúng, thà chết chứ không chịu nhục.
Lam Anh không chịu khuất phục cau mày quá lại.
Ngay ca mẫu thân nàng ngồi im từ nãy nghe nàng nói vậy sinh bất an vội khuyên nàng cho đúng hay sai một khi chọc giận cường giả thì không chỉ riêng nàng mà cả tộc cũng sẽ bị liên lụy theo.
Bồi tội?
Ngươi nhìn lại mình đi, đừng có tỏ vẻ thanh cao trước mặt ta, là ai kiếm cớ gây chuyện trước nếu không phải Ngọc Nhi thủ hạ lưu tình thì hiện giờ tiểu tử đó không phải chỉ có nằm trên dường tĩnh dưỡng đâu mà nằm trong hòm dưới ba tấc đất rồi đấy.
Cổ Viêm cười châm chọc nói.
Ngươi, ngươi dám nguyền rủa ca ca ta chết.
Ta liều mạng với ngươi.
Đủ rồi Lam Anh, ngồi xuống cho ta, nếu còn vô lễ với Cổ Viêm huynh đệ nữa thì ta sẽ dùng gia pháp trừng trị thật đấy.
Lam Khải nhíu mày quát mắng.
Lam Anh lần đầu trông thấy Lam Khải nổi giận như vậy cho dù không ưa đám Cổ Viêm thì cũng phải nể mặt phụ thân mình, nếu còn làm càn theo ý mình chỉ tổn hại tình phụ tử rạn nựt bất đắc dĩ phải ngồi xuống không dám lên tiếng thêm gì nữa.
Hai vị, chuyện hiểu lầm lần này là do nhi tử của ta không biết phân nặng nhẹ gây ra trước, mặc dù ngài nói sẽ bỏ qua mọi chuyện nhưng ta biết vị Cổ Viêm huynh đệ đây sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy.
Lam Khải nói xong liền vỗ tay ba tiếng ám hiệu ngay sau đó có hai tỳ nữ từ phía cửa mỗi người nâng một khay qua có chùm khăn màu đỏ làm cho Cổ Viêm trông thấy hai mắt mở to không dấu nổi sung sướng, lâu lắm rồi hắn mới được người ta tặng quà lại còn để một tấm vải đỏ chứng tỏ quả ở bên trong vô cùng quý giá, thành ý gia chủ dành cho hắn không tệ chút nào.
Không để mất thêm thời gian Cổ Viêm vứt trái cây đang cắn dở xuống đất vội chạy đến phía hai tỳ nữ kia mở khăn đỏ ra để xem bên trong rốt cuộc là báu vật gì.
Bên phía khay bên trái mở ra là một bông hoa sen bảy cánh mỗi cánh là một màu khác nhau nhìn trông rất bắt mắt hương thơm lại vô cùng dịu nhẹ mê người làm cái bụng hắn lại cảm thấy đói.
Bụng đó là phải ăn, cầm đóa liên hoa bảy sắc trên tay Cổ Viêm há miệng ra định nuốt nó thì ngay lập tức Lam Khải ngăn cản.
Cổ Viêm thiếu hiệp xin dừng tay, Ôn Dưỡng Hồn Liên không phải dùng theo cách đó được.
Vậy phải dùng theo cách nào, không lẽ phải đem nó ra nấu chín thành canh mới ăn được sao.
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Ha ha, Cổ Viêm tiểu huynh đệ thật biết nói đùa, Ôn Dưỡng Hồn Liên một ngàn năm mới tạo hình, một ngàn năm mở cánh thứ nhất, một năm nữa lại mở cánh thứ hai mà hiện tại đã mở đến cánh thứ bảy tức đã hiện thế tám ngàn năm.
Nói đến Ôn Dưỡng Hồn Liên tác dụng chính là tu luyện linh hồn giúp cho cường độ linh hồn võ giả mạnh mẽ hơn so với bình thường đối với võ giả càng là một chuyện tốt, ta cũng là vì do may mắn cách đây 500 trăm năm về trước khi thông đạo từ tầng trên mở ra đem những bảo vật từ trên xuống may mắn mà có được nay tặng cho huynh đệ cũng coi như vật thất lạc tìm được chủ.
Lam Khải mở miệng nói.
Viêm ca huynh hài lòng với món bảo vật này chứ.
Ngọc Nhi mở miệng cười hỏi hắn.
Bảo vật này đối với Cổ Viêm chẳng có tác dụng gì hết nhưng đối với đám bằng hữu ở Phục Long Đại Lục được xem như bảo vật chân quý sau này có cơ hội đem tặng cho họ sẽ có nhiều tác dụng hơn.
Cổ Viêm huynh đệ có cần ta giúp một tay đem nó vào trong thức hải của huynh không?
Lam Khải có ý tốt mở miệng cười khẽ hỏi.
Ta tự làm được không cần làm phiền đến ngươi.
Cổ Viêm đem Ôn Dưỡng Hồn Hoa cho vào trong giới chỉ sau đó trầm giọng đáp.
Khay bảo vật thứ hai nhanh chóng được mở ra bên trong có một bình bạch ngọc tuy đã đậy nắp kín nhưng không che dấu được mùi thơm của dược liệu tỏa ra.
Đây là một bình huyền đan tứ phẩm Hoàn Hồn Đan được điều chế để trị những vết thượng nguy hiểm đến linh hồn đối với võ giả trong lúc bị thương ở linh hồn là một liều thuốc cứu mạng không chỉ thế những vết thương ngoài da nội tạng đều vô cùng tốt, ở tiểu thế giới này số lượng cường giả được sử dụng huyền đan là vô cùng hiếm chủ yếu cũng chỉ là linh đan mà thôi.
Lam Khải giải thích tiếp.
Huyền đan, này lại là gì nữa đây, không lẽ đan dược trên thiên giới có cách gọi khác sao.
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Trên thiên giới đan được chia thành sau cấp: Linh Đan, Huyền Đan, Địa Đan, Thiên Đan, Thánh Đan, Thần Đan, trong mỗi cấp độ lại chia ra thành chín cấp độ nhỏ hơn mà viên Hoàn Hồn Đan lại xếp vào huyền đan ở tầng thứ nhất được coi là đan được quý hiếm đó.
Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.
Hai bảo vật này thật đúng là đồ tốt mà, Lam Khải đã thành ý như vậy thì chuyện quá khứ không lên nhắc lại nữa.
Cổ Viêm khuôn mặt hài lòng cười nói.
Cổ Viêm huynh đệ nói chí phải thù oán nên giải không nên kết, ha ha.
Lam Khải cười nhẹ nhõm đáp.
Lam Anh cùng mẫu thân bên cạnh chỉ biết cười khổ cho Lam Khải lão già này tuy cười nhưng bằng mặt không bằng lòng Cổ Viêm lão cũng không muốn kết thù với hắn lần thứ hai, đây chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất của lão.
Phải rồi Lam Khải lão gia chủ, vừa nãy mải để ý đến chuyện của Lam Minh, ta còn có một chuyện khác thắc mắc không biết lão gia chủ có thể cho ta biết được không.
Cổ Viêm ngồi xuống ghế mở miệng hỏi.
Cổ Viêm tiểu huynh đệ có gì cứ nói, nếu lão phu biết được tuyệt không che giấu.
Cũng không phải chuyện gì to tát lắm đâu, chẳng qua ta hiếu kì nghe nói trong tiểu thế giới này chỉ có võ đài mới được giao đấu bằng không sẽ bị thiên lôi trừng phạt vậy thì tại sao quý phủ lại không chịu ảnh hưởng của quy tắc này vậy.
Chuyện mà Cổ Viêm tiểu huynh đệ nói tới là chuyện này sao.
Phải chuyện này ta rất tò mò.
Cổ Viêm gật đầu đáp.
Thực ra không chỉ riêng bộ tộc ta mới được có đặc quyền này mà chín bộ tộc khác đều có hết, đây là đặc ân từ khi tổ tiên bước vào trong tiểu thế giới này sinh sống không cần phải đến đấu trường cũng có thể tự ở nhà tu luyện được.
Mười bộ tộc mà ngươi nói có phải mỗi bộ tộc đều sở hữu một sàn đấu sinh tử có đúng không?
Cổ Viêm mở miệng tra hỏi tiếp.
Chính xác là vậy mười bộ tộc này bọn ta trước khi vào tiểu thế giới này tổ tiên của bọn ta đều là cường giả yêu tộc cấp thiên yêu đến chí tôn thiên yêu thực lực vô cùng cường đại vì để hậu nhân mình có cơ hội cọ sát nhiều hơn nên họ đã yêu câu vị đại năng Chương Thanh Phong đó đem sự đặc cách này nên mười bộ tộc chúng ta nên với hậu nhân chúng ta không cần phải đến đấu trường rèn luyện.
Lam Khải mở miệng giải thích.
Thì ra là vậy, tính ra bộ tộc của các ngươi may mắn lắm đấy chứ đâu giống những bộ tộc còn lại ngoài kia muốn thăng tiến thực lực đều phải dựa vào sinh tử đài.
Cổ Viêm bật cười nói.
Cổ Viêm huynh đệ vì sự hiểu lầm hôm nay mà bỏ qua, chúng ta rất cảm kích, không biết ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì khác chúng ta có thể giúp đỡ không?
Lam Khải thấp giọng khẽ hỏi.
Hỏi ta làm gì hỏi Lam Anh đấy, là cô ta mời chúng ta đến gặp ca ca cô ta, giờ ca ca cô ta bất tỉnh chỉ có cô ta biết rõ mọi chuyện.
Cổ Viêm thản nhiên đáp lại.
Lam Anh chuyện này do con mà ra, con có muốn nói gì với ta không?
Lam Khải nghiêm mặt hỏi.
Chỉ là gia tộc ta bao năm nay thế hệ thiên tài ngày một ít nếu có sự giúp đỡ từ Cổ Viêm gia tộc sau này sẽ lớn mạnh hơn vì thế con mới đem hắn tới gặp đại ca Lam Minh nhờ chỉ điểm nhiều hơn cho hắn ai ngờ đâu hắn lấy ân báo oán.
Lam Anh tỏ vẻ khó chịu nói.
Lấy ân báo oán?
Ngươi chắc là vẫn chưa biết một kiếm vừa nãy của đại ca ngươi đổi lại là người thường đã bị chém thành hai ba khúc đây rõ ràng là muốn lấy mạng ta còn gì, còn dám tỏ vẻ thanh cao đổi cho ta là kẻ lấy ân báo oán.
Các ngươi mới đúng là những kẻ xấu xa.