Chương 7: Vụ án thứ sáu: Nữ ca sĩ mất tích (2))

Gió đông

Chương 7: Vụ án thứ sáu: Nữ ca sĩ mất tích (2))

Khách sạn X nằm lân cận hiện trường là một trong những khách sạn hạng sang nhất trong khu vực. "Phòng 104. Chúng ta sẽ đến gặp quý cô Bastor. Ồ, cô tiếp tân, có thể chuyển lời nhắn của chúng tôi đến vị khách sống ở phòng này không? Cám ơn, chúng tôi sẽ đợi." Mischa Bastor chính là phiên bản già đi của Marilyn Gongor nếu nhìn lên sự nghiệp của hai người. Cô cũng có một thời nổi tiếng tương tự, nhưng khi những ca sĩ trẻ như Marilyn nổi lên thì người ta đã thôi không dành sự quan tâm đến nàng nữa. Tuy vậy tài năng và sự chuyên nghiệp của cô vẫn thu hút được đông đảo khán giả và những fans thực sự ngày trước vẫn không từ bỏ cô.

"Xin chào. Tôi là Nathan, từ lâu đài Emproy. Chúng ta sẽ tìm một quán café hay sẽ tiếp chuyện ngay trong phòng cô?"

"Ở trong phòng tôi luôn đi. Tôi không có nhiều thời gian." Nữ ca sĩ nói và dẫn họ lên phòng. Bastor sống một mình và thậm chí còn không có bảo vệ riêng. "Các anh muốn dùng gì?"

"Trà. Và anh bạn bên cạnh tôi đây là…"

"Rượu."

"Cô Bastor, vì để không làm lãng phí thời gian của cả hai chúng ta, tôi xin nói những gì tôi biết. Trước đó tôi xin giới thiệu người này – anh ấy là Harry, bạn trai của cô Marilyn Gongor." Một tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang lên, Bastor chậm rãi rót ra một ly khác. "Ồ, cô có vẻ không hề bất ngờ nhỉ. Trong tình huống bình thường người ta hẳn phải rất tò mò chứ, phải không cô Bastor?"

"Điều này chẳng có nghĩa gì cả." Nữ ca sĩ lạnh lùng nói.

"Được rồi, tôi xin bắt đầu vậy. Anh chàng Harry này đây vào mấy ngày trước đó có từng gửi cho cô Marilyn một lá thư, hi vọng sẽ gặp được cô ấy vào đúng hôm bà quản lí bị giết. Điều này có thể gợi cho cô ý tưởng gì không?"

"Tôi nghĩ anh nên đưa thông tin này cho cảnh sát."

"Tôi sẽ không làm thế đâu, cô Bastor. Vì như thế đồng nghĩa với việc chia rẽ đôi uyên ương này. Chúng ta hãy nói về cách thức mà cô Marilyn trốn ra ngoài thoát khỏi sự giám thị của bà quản lí và đám bảo vệ. Từ mấy ngày trước đó Marilyn đã lên kế hoạch trốn thoát với sự giúp đỡ của cô, đúng không cô Bastor?"

"Marilyn đã mượn quần áo của cô, cải trang giống như là muốn ra ngoài đi dạo. Hẳn giọng nói hai người cũng khá giống nhau nên đã đánh lừa được những người bảo vệ, đó chắc là lý do mà cô được chọn để cùng song ca với nàng trong chuyến lưu diễn chứ? Còn cô thì vẫn ở nguyên trong phòng và giết chết bà quản lý?"

"Những chuyện anh nói chẳng có căn cứ nào cả, hơn nữa nó chẳng giải thích được tại sao bà quản lí lại nói không có ai ở trong phòng."

"Không! Không, cô Bastor. Bà quản lý có nói thế đâu. Bà ấy chỉ nói "Cô Marilyn không ở trong phòng" thôi. Tôi có thể xác định được từ những người bảo vệ rằng cô đã thay đổi trang phục sau khi trở về. Cô là người duy nhất biết rằng Marilyn sẽ trốn đi trừ cậu Harry đây, và anh ấy thì không gặp được người yêu của mình. Tôi đoán cô đã sắp xếp một cuộc bắt cóc trên đường. Nếu như những lời của tôi là sai thì liệu cô có thể đem bộ cô đã mặc khi ra ngoài cho chúng tôi xem chứ? Ồ, anh Harry, làm ơn hãy bình tĩnh. Cứ giao phó mọi việc cho tôi."

"Tại sao tôi phải làm vậy?"

"Quý cô Bastor. Làm ơn hãy hợp tác. Chúng tôi không phải là cảnh sát, chúng tôi chỉ muốn tìm cô Marilyn mà thôi. Nếu như chuyện này không đi đến đâu thì tôi chắc chắn sẽ báo với họ."

"Các anh không có bằng chứng."

"Tôi đã nói rồi, cô Bastor ạ. Chúng tôi không phải cảnh sát hay thám tử. Cô có nhớ rằng Marilyn có một vị hôn phu và gia tộc mạnh mẽ sau lưng chứ? Cô hãy thử tưởng tượng nếu tôi nói chuyện này với những kẻ nắm quyền lực kia xem? Tôi bảo đảm là cô sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp đâu."

Căn phòng rơi vào yên tĩnh tột độ, chỉ có Harry đột ngột đứng phắt dậy nhưng bị Nathan ép ngồi xuống và bình tĩnh.

"Tôi không biết cô ta đang ở đâu."

"Cô Bastor…"

"Tôi nói thật sự. Tôi chỉ làm theo lệnh thôi."

"Của ai?"

"Tôi khuyên các anh đừng dính vào chuyện này. Những kẻ ấy vô cùng nguy hiểm. Vậy đó, tôi đã nhận tội rồi. Nhưng rất tiếc không thể giúp gì cho các anh. Tôi mới bị uy hiếp và hiện tại chúng vẫn theo dõi tôi sít sao. Chuyện của tôi kết thúc rồi, mong các anh buông tha cho tôi. Xin lỗi Harry, cầu hai người có thể ở bên nhau dù hi vọng ấy vô cùng mong manh."

"Cô đùa với tôi à?"

"Được rồi Harry. Cô ấy nói thật, nếu chúng ta cứ tốn thời gian ở đây thì tôi nghĩ hi vọng cứu được nàng càng trở nên mong manh. Cô Bastor, hãy cho chúng tôi biết được thủ phạm của vụ này."

"Anh sẽ chết đấy."

"Đó là việc của tôi, thưa cô."

"Giáo hội. Tôi không chắc ai là người đứng sau vụ này nhưng tất cả họ đều là tín đồ của giáo hội."

Đất nước Neverland, khoảng một trăm năm trước là vùng đất của những tín đồ Kito giáo. Nhưng kể từ khi một nhà tiên tri tên Samure tiên đoán chính xác những biến động của Châu Âu đầu thế kỷ XIX thì một tôn giáo khác đã vươn lên, ngắn ngủi trong mấy chục năm đã trở thành quốc giáo, địa vị ở Neverland so với Kito giáo còn cao hơn và được gọi bởi cái tên Vạn Vật Quy Nhất hội. Giáo hội mà Bastor nhắc tới chính là nó. Nathan cảm thấy mình đang chui đầu vào một rắc rối vô cùng to lớn, mà rất có thể người phụ nữ tên Marilyn này là một mắt xích trong mớ bòng bong này.

"Này Harry, cậu đã lên kế hoạch trốn đi cùng Marilyn thì chắc phải có kế hoạch tiếp ứng cô ấy đúng không? Cho tôi biết kế hoạch của cậu."

"Đúng vậy. Tôi có thuê một chiếc xe ngựa ở quảng trường trung tâm, nó sẽ đưa cô ấy đi vào chợ. Ở nơi này cô ấy sẽ đi vào trong một chiếc xe ngựa khác và đi thẳng đến điểm hẹn của chúng tôi."

"Dẫn tôi đi gặp người đánh xe."

Harry và Nathan bắt một chuyến đi đến quảng trường, khoảng năm phút sau họ đã đến. Mất khoảng nửa tiếng để đi tìm người, đó là một gã đàn ông bụi bặm đang ngồi chờ khách trên một chiếc xe tồi tàn. "Hãy hỏi xem ông ta có gặp được Marilyn không?" Harry gật đầu và tiến lại bắt chuyện, dường như cậu còn phải trả thêm tiền cho ông ta để lấy thêm thông tin. Harry lắc đầu bảo: "Không, gã không gặp được cô ấy."
"Tôi cũng nghĩ vậy, bởi vì hắn còn sống." Nathan trải tấm bản đồ thị trấn và chỉ vào lối đi từ nhà trọ đến quảng trường. "Chỉ mất khoảng năm phút đi xe ngựa để di chuyển giữa hai nơi, lũ bắt cóc chắc chắn đã theo dõi cô ấy từ chỗ bắt đầu. Theo cậu thì bọn chúng sẽ bắt cóc cô ấy ở chỗ nào?"

"Một nơi vắng vẻ?"

"Và có lối rẽ. Chúng cũng phải hành động càng nhanh càng tốt nên phải là chỗ gần nhà trọ nhất."

"Ở đây." Nathan đánh dấu vị trí và cuộn tấm bản đồ trở về. "Đi, chúng ta hãy đến đó. Hi vọng có dấu vết gì đấy." Nathan và Harry lại chạy ngược về đường cũ, đó là một chỗ vắng người và cũng là một ngã ba. "Nếu như chúng bắt cóc cô ấy thì tất nhiên sẽ dùng một chiếc xe ngựa, và vì phải chờ đợi cơ hội nên đã đợi khá lâu. Chắc chắn phải có người chú ý đến điểm này. Ai? Ai có thể cho ta câu trả lời?"

"Nếu như các anh đang đi tìm đám người đã bắt cóc một phụ nữ… Ném tiền vào trong này." Ngay góc gấp khúc giữ hai lối đi, một thằng nhóc ăn mày rách rưới giơ ra chiếc bát đã sứt cũng nát không kém chủ nhân của nó. Nathan không ngần ngừ ném năm bảng vào bát và giục cậu trả lời. "Ô hô hô hô. Xem ra hôm nay trúng mánh. Nhưng nhìn anh có vẻ có tiền đấy, nếu tôi không thể đào thêm…"

"Năm bảng nữa. Sau khi cậu trả lời."

"Mười bảng."

"Được rồi."

"Đó là một chiếc xe ngựa màu xanh có rèm xám. Bọn chúng có ba người, ngay tại chỗ này. Chúng bịt mặt cô ta và đẩy vào trong, rồi rẽ vào đây."

"Cậu có đi theo chúng không?"

"Mười bảng nữa."

Thằng nhóc ăn mày không hề đi theo chiếc xe ngựa, nhưng Nathan rất kinh ngạc khi phát hiện ra một mạng lưới những đứa trẻ ăn mày rải rác trên phố X. Một vài đứa nhìn thấy và cả bọn lần theo. Đôi khi dấu vết bị đứt đoạn nhưng họ tìm được chỗ chiếc xe đang dừng. "Có ai biết gì về chiếc xe này không?" Nathan từ đằng xa theo dõi, cái xe ngựa dừng ở một vị trí hẻo lánh trông hoàn toàn ngẫu nhiên. "Harry, anh hãy đi tìm cô Lasia và nhờ nàng ấy giúp tìm hiểu thông tin về những kẻ địch của gia đình lẫn hôn phu quý cô Marilyn."

"Làm sao anh biết?" Harry kinh ngạc hỏi, Nathan cảm thấy khá vui vẻ vì tầng quan hệ này. "Tôi là do cô ấy "nhặt" được trên biển đấy. Đừng hỏi nhiều nữa, đi ngay đi. Tôi sẽ ở đây theo dõi cái xe."

Harry rời đi, khi trời vào chiều, anh đã quay lại. Nhưng lúc này Nathan đã không còn ở chỗ này nữa. Anh nhìn quanh và phát hiện đứa trẻ ăn mày. Thằng nhóc chạy lại chỗ anh và bảo: "Nhanh lên quý ông. Một quý ngài khác đang chờ anh đấy." Sau đó cả hai nhanh chóng tìm tới chỗ Nathan. Lúc này cậu đang trong một góc bẩn thỉu, nơi ở của những đứa trẻ ăn mày. Cậu đang vỗ vỗ khuôn mặt của một gã đàn ông bặm trợn. Trông hắn hung dữ như một con hổ sẵn sàng lao ra cắn người.

"Ồ, tôi đã đợi anh khá lâu đấy."

"Cái đó tôi nghĩ là do anh chứ không phải do tôi." Harry bực bội nói.

"Chuyện gì? Tôi tưởng lá thư của tôi sẽ khiến nàng đến gặp anh nhanh hơn chứ?"

"Ngược lại. Khi cô ấy nhắc đến tên anh tôi có thể cảm giác được một sự giận dữ khủng khiếp."
Nathan há to mồm. Cậu cảm thấy có gì không đúng ở đây nhưng thời gian không có nhiều nên cậu vẫn phải bỏ qua. "Được rồi, cho tôi xem danh sách nào."

"Cô ấy nói cũng không rõ lắm đâu."

"Không sao, chúng ta chỉ cần chắt lọc những người nào có tài sản phụ cận nơi này thôi. Đây rồi, hầu tước X. Anh ta theo đạo Vạn Vật Quy Nhất à? Hiểu rồi, có cái gì đó ở đây. Tôi có điều thú vị cho anh này, cái tên kia ban nãy tôi mới bắt được từ bên ngoài, đứa trẻ này…"

"Tôi không phải đứa trẻ!" Thằng nhóc la lên khi cậu chỉ vào nó.

"Được rồi, là anh chàng này đã nhận diện ra hắn là một trong những kẻ bắt cóc. Anh ta cứng đầu quá và tôi thì không rành mà cũng không dám tra tấn. Nhưng không sao, anh thấy cái ngõ dẫn ra chỗ chiếc xe đậu chứ? Tôi đã tìm ra một con đường nhỏ dẫn vào cửa sau tòa biệt thự của vị hầu tước X này."

"Bốp! Bốp!"

"Ái chà, anh tàn nhẫn quá đấy Harry. Giờ thì tôi tìm thấy một tài năng khác nơi anh. Đừng! Đừng hành hạ chỗ đó của anh ta! Ôi thôi, cầu Chúa phù hộ cho anh ấy."

"Tôi khai! Tôi khai!"

"Vâng. Bây giờ thì chúng ta tìm được luôn chỗ bọn hắn giấu nàng. Hãy trả lời nào anh bạn, anh có một cô vợ rất xinh phải không? Vậy sao không ở nhà hưởng thụ đi mà làm những việc xấu xa này. Vào vấn đề chính, làm sao để tiến vào đó?"

Sau một giờ với đủ kiểu hành hạ đồi bại, Nathan và Harry hiện đang ngồi chung một chỗ và suy nghĩ. "Quá khó rồi. Chúng ta không vào đó được. Theo như lời gã nói thì bên trong có một lũ chó khổng lồ, trước đây được một gã bác sĩ thú y huấn luyện và giờ thì sẵn sàng xé xác bất kỳ ai muốn tiến vào." Nathan đăm chiêu, chính cậu cũng đang không nghĩ ra được phương án gì tốt. Chiến lực của lũ chó thì không đáng lo ngại, nhưng khi xử lí chúng thì tất nhiên sẽ gây chú ý. "Nathan Đệ Tam!" Nathan hét lên khi nảy ra ý tưởng mới trong đầu.

"Anh có cháu rồi ư?" Harry há to mồm.

"Cháu cái đầu anh đấy. Đến lâu đài Emproy và gởi lá thư này đến cho tiểu thư Shasia, cô ấy sẽ cho chúng ta mượn nó. Đừng hỏi nó là cái gì, đến lúc rồi anh sẽ biết."

Kế hoạch được xây dựng và thực thi. Nathan từ nóc một tòa nhà cố gắng theo dõi khu sân sau này. Những đứa trẻ ăn mày thông báo cho anh biết bên trong có năm người. Nathan thấy cả năm nhưng cậu tin rằng vẫn có những người khác mới đến. Khi trời tối hẳn, Harry mang theo Nathan Đệ Tam xuất hiện, đi cùng còn có tiểu thư Shasa.

"Cô làm gì ở đây vậy, tiểu thư?"

"Em chỉ lo lắng cho anh thôi. Chuyện này có nguy hiểm không?"

"Có lẽ có, nhưng không nhiều. Tùy thuộc vào em nữa."

"Em ư?"

"Đúng vậy. Bởi vì bọn anh sẽ đột nhập vào đó trong khi em dùng Nathan Đệ Tam quyến rũ lũ chó trong ngôi nhà này." Buổi tối vắng vẻ, khu vực hẻm nhỏ không có đèn đường. Dưới ánh trăng mờ mịt, ba bóng người chia làm hai phương hướng di chuyển.

"Tôi nghe thấy tiếng lũ chó gạ tình rồi Harry. Tôi sẽ leo vào trước, anh hãy đỡ tôi lên." Một lúc sau hai người con trai đã vượt qua bức tường và xuất hiện phía sau những bụi hoa. "Nhìn xem, những người này vừa mới ăn tối xong. Ồ, đó là cô hầu gái. Đi theo cô ta và chui vào bếp, chúng ta sẽ biết được thật sự có bao nhiêu người trong đó." Nathan và Harry cong lưng xuống, vọt nhanh chóng qua khoảng sân trống trải. Một ô cửa sổ có ánh đèn hắt ra và hai người nghe thấy tiếng rửa bát đĩa bên trong. "Có bao nhiêu Harry?"

"Bảy. Có bảy bộ dĩa."

"Tốt lắm, đó mới là kẻ địch chân chính của chúng ta. Chắc chắn có hai tên sẽ canh giữ trước chỗ mà Marilyn đang ở, mỗi người xử lí một."

Khi người hầu gái rửa xong bát đĩa và đẩy cửa ra ngoài đổ rác, Nathan và Harry đã thành công lẻn vào trong. Sau đó khi cô gái quay trở lại họ đã thành công khống chế cô mà không gây lên một tiếng động nào.

"Ưm…ưm…"

"Suỵt!"

"Đừng khóc. Cô đáng yêu lắm, sẽ làm hư mất khuôn mặt của cô đấy. Chúng tôi muốn cứu người mà các người đang nhốt. Trả lời tôi, cô ấy đang ở đâu."

"Phòng ở giữa, duy nhất không có cửa sổ. Đúng như dự đoán chỉ có hai tên canh giữ. Cám ơn và xin lỗi. Tôi buộc phải trói cô lại cho đến khi mọi chuyện kết thúc thôi, thả lỏng thì không bị đau." Họ trốn thoát được tầm mắt của những người khác trong nhà và thành công tới được căn phòng. "Đây là đích đến rồi, không có mưu mẹo gì có thể dùng. Một chữ thôi: "Nhanh!""

"Rầm!" Cánh cửa mở tung, Nathan và Harry như hai con hổ đói lao vào hai gã. Nathan tấn công tới tấp, chỉ vài quyền là đã đánh ngã một tên xuống đất. Harry thì ngược lại, mặc dù cậu thành công lấy tiên cơ nhưng hình thể khác biệt đã khiến cậu rơi xuống hạ phong. Nathan không kịp quan tâm, cậu cắt dây trói trên người Marilyn và kéo mảnh vải nhét miệng cô xuống.

"Harry!" Nữ ca sĩ hô lên. Nathan chạy tới và đạp một cước vào hạ bộ của gã làm hắn rú lên thảm thiết. "Anh có thể là người đi trước, nhưng tôi chưa nói với anh à? Tôi học nhanh lắm." Marilyn bồi thêm một cú nữa, đúng lúc này có tiếng chó sủa từ bên ngoài và tiếng bước chân chạy tới. "Nhanh lên!" Họ lao ra bằng cửa chính, lũ chó vẫn rượt theo sau.

"Khốn! Chúng ta sẽ bị đuổi kịp mất!" Harry cắn răng. Đúng lúc ấy một cỗ xe ngựa chạy tới, từ bên trong vang ra một giọng nói nữ tính mà lạnh như băng. "Lên đây!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nathan và Harry không hề nghi ngờ mà bước lên, xe ngựa chạy nhanh, càng lúc càng rời xa ngôi nhà. Sáng sớm hôm đó Lasia sắp xếp cho hai người một chỗ bí mật trên thuyền, gần như là không ai biết cả. Bên bờ biển, hai người nhìn theo bóng con thuyền lớn giương buồm rời đi.
"Này Lasia, cô giận tôi chuyện gì thế?"

"Tôi chẳng giận anh." Lasia không nhìn mà trả lời.

"Thật sao? Thế mà tôi cứ tưởng cả tháng nay cô tránh mặt tôi chứ. Còn chuyến tàu đi Đông Phương này, chuyện lớn như thế mà cô không nói cho tôi."

"Nói cho anh thì có tác dụng gì sao?"

"Tôi có thể giúp cô. Trông cô gầy hơn rồi đấy."

"Kệ tôi." Lasia bướng bỉnh đáp, cô hướng về xe ngựa mà đi. Nathan thở dài vội đuổi theo xe. Lasia cũng không cho ngựa đi nhanh, chỉ vừa đủ để ép cậu vừa chạy vừa thở hổn hển.

"LASIA! DÙ THẾ NÀO TÔI CŨNG KHÔNG THỂ THIẾU CÔ ĐƯỢC!"

"IM ĐI! ANH CÓ SHASA RỒI!"

"HAI CHUYỆN ĐÓ HOÀN TOÀN KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN NHAU!"

"ĐỒ NGỐC! NÓ HOÀN TOÀN LIÊN QUAN ĐẤY!"

"TÔI KHÔNG HIỂU!"

"VẬY THÌ TỰ ĐI MÀ HIỂU LẤY! ĐỒ ĐẦN!"

Dưới ánh bình minh dần lan tỏa, một chàng trai chật vật đuổi theo xe ngựa trên con đường dọc bờ biển. Trời càng lúc càng sáng, phương xa, một con tàu đã bắt đầu chuyến hành trình của mình.