Chương 2: Vụ án thứ hai: Người quả phụ đáng thương

Gió đông

Chương 2: Vụ án thứ hai: Người quả phụ đáng thương

Đất nước Netherland cường đại, tươi đẹp hiện lên đầu tiên trong mắt cậu là bến cảng nhộn nhịp, ồn ào. Nathan đã vài lần nhìn thấy nhiều người như vậy ở thủ đô nhưng theo lời của Lasia thì đây chỉ là mức bình thường, cậu có thể nhìn thấy nhiều người như thế ở bất kì khu chợ nào trong vương quốc. "Thật tuyệt tiểu thư, tôi không nghĩ quốc gia của cô lại tuyệt vời như vậy."

"Chỉ được cái ồn ào." Lasia khinh khỉnh nói. "Tôi lại thích Đông Phương hơn, tại sao một người Đông Phương như anh lại không tự thỏa mãn với chính mình nhỉ?"

"Tôi đoán đó là vì con người luôn hướng tới cái mới mẻ mà thôi."

Nathan có thể nhìn thấy những gã đàn ông to lớn với cơ bắp cuồn cuộn đầy xung quanh, những người mà có thể trở thành chiến binh hàng đầu nhất ở quốc gia của cậu. Họ có cách ăn vận kì lạ, nhưng đẹp, khuôn mặt phụ nữ ở đây tươi sáng hơn và ít ràng buộc hơn, cậu thích điều đó.

"Hãy đi giúp những người khác làm việc khuân vác. Hết ngày hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi tham quan cảng, và chúng ta sẽ trở về lãnh địa khi mọi việc hoàn tất." Được lời chỉ dẫn của cô, cậu nhanh nhẹn tham gia công việc nặng nề này. Họ dỡ những kiện hàng lớn, quý giá chất chứa trong khoang thuyền và đưa lên cỗ xe để mang đến nơi khác. Công việc cực nhọc nhưng cậu vô cùng thoải mái, cậu trò chuyện với bất kì ai có thể và mọi người đều cảm thấy cậu là người dễ gần.

Những con hải âu chao đảo trên nền trời xanh biếc, những con thuyền lớn nhỏ hết vào rồi lại ra, cuộc sống ở đây như một dòng sông lớn, luôn như vậy mà chẳng bao giờ là một. Nathan hào hứng đi tìm hiểu, ghi nhớ bất kì thứ gì mới mẻ vào đầu và lang thang khắp nơi. Buổi tối đến, cậu và Lasia có một cuộc trò chuyện nhỏ.
"Anh có vẻ ham học hỏi nhỉ." Cô nói, rõ ràng là những việc làm của cậu hôm nay đã truyền vào tai cô.

"Vâng. Tôi không muốn bỏ lỡ một giây phút nào khi ở vùng đất mới này."

Như đã hứa, ngay ngày hôm sau anh được ra ngoài đi dạo, nhưng không phải với Lasia. "Claras này, tiểu thư của chúng ta có việc gì à?"

"Ồ, cô ấy nói là có một vài điều khoản trong hợp đồng với đối tác cần sửa, nên phải ở lại."

Trong khoảng thời gian này ngoại trừ Lasia ra thì Claras là thân với cậu nhất. Thậm chí nếu không tính đến ơn cứu mạng thì thời gian cậu cùng với cô còn nhiều hơn. "Cô có rành nơi này không?"

"Một quý ông thì không bao giờ hỏi như thế nhé." Claras nửa đùa nửa thật nhắc nhở, Nathan cười khan. Mối quan hệ của họ đủ thân mật để bỏ qua những lỗi nhỏ như vừa rồi. "Thành thật mà nói tôi cũng không quen nó lắm nhưng những nơi tuyệt vời thì tôi đến cả rồi."

"Ồ? Đó là những nơi như thế nào vậy?"

"Bảo đảm là anh chưa thấy bao giờ."

"Tuyệt."

Và thế là buổi sáng hôm đó hai người dắt nhau đi khắp nơi. Như Claras đã nói, có rất nhiều thứ mới mẻ. Những quán bar nhộn nhịp, những công trình kiến trúc vĩ đại, bức tượng của vị nữ anh hùng giữa quảng trường. Bốn tiếng sau đó họ quay trở lại chợ, và sẽ nghỉ ngơi đến buổi chiều khi có đủ sức để dạo thêm một vòng nữa nếu không có một biến cố nhỏ.

"Này Claras, cô nghĩ phía trước có chuyện gì vậy?" Ý của Nathan là về một nhóm người trông giống như cảnh sát đang vây lấy một người phụ nữ trong khi bà kêu khóc thảm thiết. "Trông có vẻ như bà ấy là nạn nhân của một vụ việc gì đó." Claras nhận xét.

"Là một vụ mất trộm thưa quý cô." Một người đàn ông nhỏ thó bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hai người. Dường như là một kẻ đã theo dõi vụ này ngay từ đầu. "Người phụ nữ ấy là một quả phụ có đến năm đứa con, chồng cô ta mới chết trong chiến tranh với Pháp. Lẽ dĩ nhiên là cô ta không thể nuôi nổi chúng chỉ bằng sức một mình và vì lẽ đó đã đem những thứ quý giá trong nhà tra chợ với ý đồ đem bán."

"Và bị mất trộm?"

"Đúng vậy. Cô ta thậm chí còn không biết mình mất khi nào. Cảnh sát đã loay hoay nửa buổi rồi và chẳng thể làm gì cả."

Sau khi nói những lời này anh chàng liền tạm biệt hai người và biến mất trong đám đông. Người chung quanh rất nhiều, thỉnh thoảng một vài cái liếc mắt thương hại đưa về bà quả phụ nhưng chẳng ai chìa tay ra giúp đỡ. Đám cảnh sát dường như đã quyết định bỏ cuộc, họ có ý tốt muốn đem người phụ nữ trở về nhưng bà đã vùng vằng từ chối. "Cô ta thật đáng thương." Nathan nhận định.

"Đi thôi, chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả." Claras định rời đi nhưng cô bỗng nhận ra Nathan đã biến đi đâu mất. Cô liếc quanh và phát hiện cậu đang hướng về phía người phụ nữ. Cậu ngồi xuống và nói chuyện với cô, giữa họ lẫn nhau dường như có trao đổi, rồi đột ngột chuyển thành một cuộc cãi vã.

"Đồ đàn bà ngu xuẩn! Chỉ vì bị mất trộm mà bà chửi người ta như vậy sao?" Nathan là người to tiếng đầu tiên và nhanh chóng gây chú ý của người xung quanh. Claras kinh ngạc khó hiểu. "Chuyện gì vậy Nathan?"

"Ồ, Claras. Cô hãy nghe người phụ nữ này văng cái gì ra này!"

"Tao chửi mười tám đời tổ tông nhà mày! Nguyền rủa mày ba đời vô sinh, nguyền rủa mày chết không toàn thây, nguyền rủa cha mẹ mày abc xyz…"

"Hừ, đồ bà già chua ngoa. Bà câm lại được rồi đấy!" Nathan nổi nóng, và người phụ nữ cũng chửi lên cậu. Vụ cãi vã càng lúc càng lớn tiếng, càng lúc càng thô tục. "Ôi chúa ơi Nathan, tôi không ngờ cậu là một người không biết xấu hổ như vậy. hãy xem người phụ nữ đáng thương này và cậu phải biết cảm thông…" Claras rên rỉ và vội chuồn đi, tỏ vẻ chưa biết cậu bao giờ. Một lúc sau đó Nathan bị ăn một cái bạt tai từ người phụ nữ, cậu giận dữ bỏ đi và thế là đám đông được giải tán.

Nathan vẫn không xuất hiện khi hoàng hôn buông xuống.

"Lasia tiểu thư, hãy để tôi kể cho cô nghe chuyện này!" Nathan xuất hiện và hô hoán khi cô rơi vào trong tầm mắt cậu. Nhưng Lasia hoàn toàn không để tâm tới. "Lasia?"

"Tiểu thư?"

"Lasia đại tiểu thư?"

"Cậu là ai? Tôi chưa bao giờ quen biết cậu cả." Lasia hằm hằm quay lại, khuôn mặt cô đỏ au bừng bừng tức giận. Cách đó không xa Claras cũng nhìn cậu khinh thường. Nathan rất nhanh hiểu chuyện gì. "Nghe này, cô đang hiểu lầm."

"Chẳng có gì hiểu lầm ở đây cả. Chuyện khôi hài của cậu mọi người đều biết cả rồi. Tôi và cậu không nợ nhau và giờ thì không quen nhau."

"Ôi tiểu thư, cô mới chỉ biết một nửa câu chuyện thôi. Cô có biết cả chiều nay tôi đi đâu không?" Lasia không trả lời, nhưng cũng không đuổi cậu đi. Nathan kịp hiểu rằng đây là cơ hội để cậu giải thích. "Sau cuộc cãi vã ấy, tôi đi vào một ngõ hẻm. Mà tôi phải nói trước vụ cãi cọ ấy chỉ là diễn, diễn thôi. Là tôi và người phụ nữ ấy đóng kịch. Tôi đứng chờ ở đó một lúc, cảm thấy nôn nóng, tôi sợ là kế hoạch của mình không có tác dụng. Tôi đi loanh quanh gây chú ý ánh mắt của mọi người thêm một chốc nữa, hoàn toàn không che giấu hành tung của mình, rồi lại chui vào một ngõ hẻm. Lại chờ. Tôi đợi tầm ba phút, tưởng chừng như kế hoạch này hoàn toàn sụp đổ. Tôi đã định sẽ đổi kiểu tóc và biến mất nếu như thất bại. Cô không biết lúc đó tôi chán nản thế nào đâu, mà nhiều hơn là buồn bã vì đã không thể giúp được một người phụ nữ tội nghiệp. Thế rồi đúng vào cái giây phút tăm tối nhất ấy, một bàn tay khoác lên vai tôi, thân mật theo kiểu thô lỗ. Một gã xuất hiện, trông hắn như một con chuột. Mới nhìn vào người ta đã có cảm giác ngay là thằng này hành nghề ăn trộm nhiều năm rồi." Nathan tạm ngừng vì đã liến thoắng quá nhanh.

"Rồi sao nữa?" Lasia và Claras đồng thanh, họ cùng lúc cảm thấy được mình đã hiểu lầm cậu và dường như cậu đã trải qua một chuyện rất thú vị chiều nay.

"Gã nói với tôi là: "Được lắm anh bạn. Tôi thích cách mà anh chửi con ả đó. Thật sướng, thật thoải mái." Thú thật với hai người là khi ấy tôi đã cảm ơn một vị tiền bối ở quê tôi cả trăm lần trong đầu, dù sao cái phương pháp bắt trộm này là tôi học hỏi từ ông ấy. Nghĩ lại thì lúc đó tôi chỉ bốc đồng mà thôi, hoàn cảnh hai vụ hoàn toàn khác nhau, và tôi đã rất may mắn mới tóm được gã. Cô không hiểu sao Claras? Đó là một phụ nữ đáng thương! Không ai lại cảm thấy vui sướng, sảng khoái khi cô ta bị mắng cả. Ngoại trừ cái người bị bà quả phụ nguyền rủa – tên trộm. Tôi đã rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Tôi đã biết hắn là thủ phạm, việc còn lại chỉ còn là bằng chứng mà thôi. Tôi rủ hắn đi uống rượu, cám ơn Claras đã đưa tôi chỗ tiền ấy. Tôi chuốc cho hắn say thật say, cái gã đó nốc điên cuồng và cảm thấy tôi là người bạn tuyệt vời. Hắn có lẽ đã lâu rồi không hưởng qua thứ thanh tao đó. Và rồi hắn phun hết ra khi tôi đã lấy được lòng tin của gã. May quá, hắn chưa kịp đem những thứ đó bán đi mà giấu ở trong một cái hốc cây. Có Chúa mới biết cái gốc cây đó ở đâu nếu hắn không tự nói ra. Tiếng xấu mà tôi phải nhận chẳng là gì so với những giọt nước mắt sung sướng của bà quả phụ."

"Nathan – anh quả là một quý ông thực sự. Xin lỗi đã nghĩ xấu về anh."

"Ồ, không có gì. Những chuyện ấy sẽ được xóa đi khi sự thật được phơi bày mà thôi. Tôi dám làm như vậy là vì chúng ta sẽ không ở đây lâu, cho dù thất bại thì nhiều nhất cũng là tiền một chầu rượu thôi mà."