Chương 4: Vụ án thứ tư: Nathan Đệ Tam

Gió đông

Chương 4: Vụ án thứ tư: Nathan Đệ Tam

Tối hôm đó Nathan bị tiểu thư ép đi nghỉ ngơi, mặc dù cậu chỉ bị thương nhẹ. "Em gái tôi sẽ chăm sóc cho cậu, bây giờ tôi phải đi ra ngoài giải thích với khách khứa nữa." Lasia nói trong lúc còn sụt sịt, trông vẻ ân cần của cô Nathan cảm thấy vô cùng ấm áp. "Cảm ơn." Nathan đáp nhẹ, nàng tiểu thư quyến luyến đứng dậy, khi cô ra tới cửa mới quay đầu lại nói thêm một câu. "Lần sau anh đừng liều lĩnh như thế. Hãy nhớ hiện tại anh đang là người hầu của tôi đấy."

"Được rồi. Tôi biết rồi. Đêm nay dài lắm, cô đừng lo lắng cho tôi nữa." Rốt cuộc đuổi được Lasia ra ngoài, cậu giơ bàn tay phải của mình lên ngắm nghía. Trong lúc hồi tưởng về những gì xảy ra tối nay, cánh cửa bật mở và một cô gái bẽn lẽn đi vào. Nếu như nói Lasia là một người con gái với vẻ đẹp sắc xảo, trí tuệ, thì em gái nàng-Shasa lại có sự đối lập hoàn toàn. Đó là nét nhu mì nữ công gia chánh, một chút hậu đậu, e thẹn của con gái mới lớn. Nhưng Nathan cũng nhìn thấy ở cô một chú ngựa hoang láu cá. Hai người có vẻ ngoài hao hao giống nhau.

"Chào anh."

"Ồ, chào nhị tiểu thư."

Nathan ngồi thẳng trên giường vươn bàn tay mình ra trước. Đó là một bàn tay lớn, chai sạn và rám nắng. "Cũng không có gì nghiêm trọng cả. Tôi có thể tự chăm sóc mình."

"Ể, không không! Hãy để em làm." Shasa vội vàng nói, cô bắt lấy tay cậu và thoa thuốc lên. Nathan cảm thấy hơi hồi hộp, so với Lasia thì Shasa giống mẫu con gái mà cậu thích hơn. Đó là tâm lí chung đã cắm rễ sâu trong lòng những chàng trai Đông Phương, nơi mà có những luật lệ khắt khe về công dung ngôn hạnh của con gái. Cậu quan sát kĩ nàng, cô có làn da trắng rất non và mềm làm cậu liên tưởng tới lớp váng sữa bò. Mái tóc cột đuôi gà, vài lọn mỏng lướt qua lớp lông tơ bên vành tai làm ánh lên những tia sáng nhợt nhạt màu vàng kim. Môi cô hơi hé trong lúc tập trung nhìn chăm chú, Shasa có kiểu vén tóc rất nữ tính, mỗi lần như thế cậu lại cảm thấy tim mình đập rộn lên một lần.

"Có chuyện gì sao?" Shasa ngộ hỏi, cô cảm nhận được cái liếc mắt của cậu.

"Không…không có gì!" Nathan chột dạ, theo phản xạ rút tay về nhưng vô tình đập trúng mép giường rồi rít lên đau đớn. "Á!"

"Anh…anh có sao không?" Shasa lắp bắp, vội chụp lấy bàn tay cậu, trong khi cơn đau vẫn còn đó cô thổi phù phù lên mu bàn tay anh. Một lát sau khi Nathan không còn rên rỉ nữa, họ chợt phát hiện mình tiếp xúc lẫn nhau hơi nhiều. "Xin lỗi…"

"Không có…gì."
Một lúc sau khi bàn tay Nathan được băng bó cẩn thận, Shasa vội thu tay về. Hai má hơi ửng đỏ, Nathan chợt nhớ ra nàng học trong một trường nội trú chỉ dành riêng cho nữ nên xưa nay không tiếp xúc nhiều với con trai. Ngay lúc đó cửa mở ra, anh trai của Lasia tiến vào phòng.

"Ồ? Hai người định làm gì vậy?" Michael nhìn vào Nathan và Shasa đang ngồi đó, mỗi người đang loay hoay với tư tưởng của riêng mình mà quên nhìn người đối diện.

"Mi..Michael?"

"Anh đây. Em đã xong chưa? Anh cần gặp Nathan một lúc."

"Vâng, vâng! Em xong rồi!" Shasa nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng sau đó lại chạy trở về và mang theo lọ thuốc, sau khi lí nhí mấy lời chào thì không quay lại nữa. Nathan tiếc nuối nhìn theo bóng lưng cô bé rời đi.

"Nathan, ta nghe nói cậu vừa gặp nguy hiểm?" Michael kéo cái ghế gỗ ra và ngồi xuống bắt chuyện trước.

"Vâng." Nathan thành thật, chuyện vừa rồi đã uy hiếp tới tính mạng cậu. Michael gật đầu.

"Ta đã nghe Lasia kể, cậu đã giúp chúng ta một việc lớn."

"Đó là trách nhiệm của tôi thôi."

"Ồ không, đó không phải trách nhiệm của cậu. Chúng tôi đã mời tới thám tử và họ cũng bó tay trong vụ này, bây giờ khi nghĩ lại, nếu thủ phạm là một quý tộc như Dante thì có lẽ họ đã bị mua chuộc mất rồi. Dù sao chính anh ta là người mời những thám tử ấy tới." Michael cay đắng cười cười. "Đó là một sai lầm, chúng tôi đã quá độc đoán và chẳng nghe con bé nói gì. Tôi cứ tưởng chỉ là vì nó không muốn cưới…"

"Riêng về vấn đề này tôi rất đồng tình với tiểu thư." Nathan mạnh dạn nói, có lẽ bản thân cậu đã có chút thiên vị cho cô gái này từ sâu trong lòng.

"A ha ha ha!" Michael cười. "Có vẻ như cậu và cô em gái kiêu ngạo của ta gần gũi nhau hơn là ta tưởng."

"Đó chỉ là vì sinh tử tương giao thôi."

"Khì, ta cứ tưởng cậu thích con bé, nhưng không ngờ lại rung động với Shasa à?"

"Làm…làm gì có!" Nathan trở mình rối rít, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên khuông mặt Michael. "Nói thật nhé, ta nghĩ cậu và Lasia hợp nhau hơn."

"Mà thôi, đó là chuyện của riêng cậu. Đây." Michael đưa ra một lá thư. "Nó là giấy giới thiệu của ta, cậu có thể dùng nó để tiến vào bất kỳ một thư viện nào trên Neverland này. Trải qua tối nay ta cảm thấy mình mắc nợ cậu, mà ngày mai thì ta phải rời đi lãnh địa mất rồi. Hi vọng cậu sẽ học được thứ mình muốn. Chúc may mắn."

Michael đi ra ngoài cửa, Nathan trồng người trên giường. Cậu cầm lá thư, nghĩ nghĩ và nhét vào trong hộc bàn. Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.

"Mời vào!"

"Ách, tiểu thư? Sao cô lại quay trở lại."

"Chị ta nói anh chưa ăn gì." Shasa ngập ngừng trả lời.

"Nhưng chuyện này không phải là của hầu gái sao? Hơn nữa nếu tôi đói thì có thể xuống bếp…"

"Không! Không! Anh đừng nói gì nữa cả và hãy ăn đi! Cũng đừng nói chuyện này với ai." Shasa hô hấp dồn dập, Nathan đành cười khan đỡ lấy khay thức ăn đặt lên bàn. "Tiểu thư có gặp anh trai bên ngoài không?"

"Em thấy anh ấy rời đi, nhưng vì tiến tới từ sau lưng nên đã không gọi lại." Cô bé giải thích. "Anh nên ăn ngay đi, nếu không sẽ nguội mất. Những thứ này là em nhờ hầu gái lựa chỗ ngon nhất đấy."

Nathan không thể nào từ chối thành ý của cô bé, trong lúc cậu ăn, hai người đã huyên thuyên đủ thứ. Hầu hết là Shasa lắng nghe trong khi cậu kể về quê hương của mình.

Vài ngày sau, cảnh sát đã giải quyết xong vụ việc. Nathan phải tiếp họ đôi lần để lấy lời khai, ông quản gia vì quá độ thương tâm và xấu hổ nên đã xin nghỉ việc, nhưng vị chủ nhà đã năn nỉ ông ở lại. Chuyện của cô bé Natalia không thể giải quyết trong bóng tối, nghe nói cha mẹ nàng đã gửi Natalia sang ngoại quốc để sống cuộc sống yên bình. Nathan bắt đầu cuộc sống như một thành viên trong lâu đài Nam tước, cậu sẽ được học để trở thành một vị quản gia. Thỉnh thoảng cậu sẽ đến thư viện để mượn sách để tìm hiểu.

Đó là một ngày tháng bảy, Nathan đang cắm đầu trong mớ sách vở. Kể từ khi được quyền tự do sử dụng thư viện cậu đã điên cuồng học hỏi. Cậu tập trung nhiều vào các môn khoa học và đặc biệt hứng thú với vũ khí nóng.

"Nathan! Sao anh cứ học tập mãi vậy? Bộ những thứ đó có ý nghĩa vậy sao?" Lasia tiến tới từ sau lưng càu nhàu hỏi. Kể từ chuyến đi đến Đông Phương, cô vẫn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi và đắm mình trong việc buôn bán. Hôm nay là một ngày hiếm hoi mà cô có thể làm việc mình muốn.

"Cô làm tôi giật mình đấy tiểu thư. Từ khi nào cô trở nên giống một ninja vậy?"

"Đó là vì cậu quá tập trung đấy thôi. Tôi đã gõ cửa đàng hoàng rồi." Lasia nhăn mày. Hơi thở cô đặc biệt tiếp xúc với má cậu.

"Xin lỗi."
Nathan ấp úng nhưng khuôn mặt cậu vẫn quay về những trang giấy. Điều này làm Lasia đặc biệt giận dữ. "Này! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"

"Vâng?"

"Cậu không có phép lịch sự tối thiểu sao? Giờ ta muốn cậu đi ra ngoài. Nhanh lên, Một phút và cậu phải thay đồ xong."

"Để làm gì ạ?"

"Ta đã bảo là…TA RA LỆNH CHO CẬU!"

Một phút sau đó, Nathan đã xuất hiện trong bộ đồ quản gia màu đen. Từ đầu xuống chân đều là những món mới toanh, trông cậu như đi ra từ một trang quảng cáo quần áo của nhãn hiệu lâu đời.

Lasia đánh giá cậu trên dưới, chỉnh lại cà vạt ròi mang cậu rời khỏi lâu đài. Họ bắt gặp những cô người hầu trên đường, tất cả những cô gái trẻ đều nhìn cậu với ánh mắt lấp lóe. "Bây giờ tiểu thư có thể nói cho tôi biết chúng ta đi đâu chưa?"

"Ta chưa nói à? Tất nhiên là đi gặp người "anh em" của cậu."

"Anh em?" Nathan ngẩn người. Cậu không nghĩ ra mình có thể bắt gặp người anh em nào của mình trên mảnh đất xa lạ này. Thậm chí nếu như thực sự là có, cậu cũng không muốn gặp bây giờ. Hai người băng qua khu vực ven hồ, chỗ này từng là nơi diễn ra vụ nổ súng hồi tuần trước. Cậu vẫn không thể gạt đi sự kiện kinh hoàng ấy ra khỏi đầu. "Đó không phải lỗi của cậu. Đừng tự trách mình làm gì." Lasia bắt được dấu hiệu ấy trên gương mặt Nathan, chính bản thân cô cũng không khỏi nhìn chỗ đó nhiều mấy lần.

Lâu đài được bao phủ bởi những mảng thường xuân xanh rờn, vườn hoa bốn mùa và một hồ nước phẳng lặng. Đi qua khoảng trống giữa hồ và lâu đài là một con đường hẹp vòng ra phía sau, họ tiến sát tới khu vực riêng của những người làm bếp, mảnh sân rộng có một cái nhà cho chó nằm ở góc.

"Nathan Đệ Tam!" Cô vẫy gọi. Nathan rất nhanh được diện kiến người anh em của mình. Đó là một con cái giống Alaska thuần chủng, màu đen với những khoảng lông trắng xen kẽ. Nó chui ra khỏi cũi, chạy đến và nhảy chồm lên người Lasia. "A ha ha ha!" Cô cười vui vẻ khi nó liếm lên bàn tay và quấn lấy chân. Con chó to và khỏe suýt nữa đẩy ngã Lasia nếu Nathan không kịp đỡ lấy.

"Cảm ơn."

Nathan rất nhanh chấp nhận được người anh em này. Hóa ra trong ngày nghỉ của mình cô chỉ định dắt chó đi dạo. Họ sẽ dọc lên sườn đồi, nơi có những cây thông lớn. Trong khi để mắt đến con chó sẽ dùng trà và ăn bánh.

Mặt Trời lấp lóe treo trên cao phủ lên cánh rừng hơi ấm và ánh sáng. Họ dừng lại trên một hòn đá ven con suối chảy xuống hồ. Nathan chưa bao giờ thấy Lasia vui vẻ như vậy. Lần đầu gặp mặt trên con tàu xuyên lục địa ấy, Lasia cho cậu một ấn tượng về con người thông minh, xinh đẹp và nghiêm túc; sau khi trở về thì Nathan thấy cô là một người chăm chỉ, mạnh mẽ mà cũng vô cùng yếu đuối; còn bây giờ thì cô mới thực sự là cô gái tuổi mười bảy yêu đời, vui vẻ mà kiêu ngạo. Rốt cuộc thì con người thật sự của Lasia như thế nào, Nathan cũng có đôi phần hiểu rõ.

Bất chợt khi đang đùa giỡn với con Đệ Tam, Lasia trợt chân ngã xuống suối.

"Ùm!"

"Tiểu thư!" Nathan gọi, lo lắng cô sẽ bị tổn thương. Nhưng Lasia đứng thẳng dậy, cũng không trèo lên bờ mà cứ ở dưới thỏa thích vùng vẫy. "Mát lắm Nathan, xuống đây đi!" Thế nhưng Nathan đang trợn trừng mắt mà ngắm những đường cong mềm mại như ẩn như hiện dưới lớp đầm trắng mỏng manh. Lấp lánh bởi những giọt nước bắn tung tóe.

Lasia rốt cục cũng chú ý tới tình trạng xấu hổ của mình, cô thoăn thoắt trèo lên bờ và làm khô tóc.

"Anh nhìn cái gì? Trở về!"

Nathan cười khan, thấp thỏm đi theo cô. "Tiểu thư, cô gọi nó là Nathan Đệ Tam, thế còn Đệ Nhất và Đệ Nhị đâu?"

"Chết cả rồi." Lasia trả lời. "Đệ Nhị là con của Đệ Nhất, Đệ Tam là con của Đệ Nhị. Con phối giống với Đệ Nhị sinh ra Đệ Tam là con Rau của bà Monata sống ở bên ngoài lãnh địa chúng ta."

"Monata ư?" Nathan nhíu mày, cậu nhận ra mình đã nghe được cái tên này. "Có phải là quý bà Monata sống ở đường X phố Y không?"

"Ồ? Anh biết bà ấy?" Lasia ngạc nhiên hỏi.

"Không phải. Nhưng tôi mới đọc tờ báo sáng nay có nói rằng bà ấy bị con chó của mình cắn chết vào chiều qua ngay tại trong nhà…Không đúng! Con Rau là phối giống với Đệ Nhị thế thì tất nhiên nó là con đực đúng không? Nhưng trên báo thông tin nó là giống cái!"

"Vậy nghĩa là có ai đó đã tráo đổi hai con chó nhằm hãm hại bà Monata?"

"Chắc chắn là như thế. Hẳn hai con chó rất giống nhau. Tiểu thư nên thông báo với cảnh sát để họ tìm xem ai sở hữu một con chó giống như vậy không. Người chủ của con chó kia chắc chắn là một gã có khả năng huấn luyện thú."

Hai người nhanh chóng trở về và gửi thư tới sở cảnh sát để xác định điểm này. Ngay chiều hôm đó tên tội phạm đã bị bắt, hắn là một tên bác sĩ thú y. Động cơ giết người là vì bà Monata đã ngăn cản hắn và cô cháu gái cưới nhau, gã và cô ta cách biệt đến tận hai mươi tuổi.