Chương 6: Vụ án thứ sáu: Nữ ca sĩ mất tích (1)

Gió đông

Chương 6: Vụ án thứ sáu: Nữ ca sĩ mất tích (1)

NỮ CA SĨ MẤT TÍCH

Suốt một tháng trời Nathan không thấy Lasia. Nhiều lần cậu muốn tìm gặp nàng nhưng lại cảm thấy không hạ được mặt mũi xuống, thay vào đó cậu giữ liên lạc với Shasa và thường xuyên trao đổi thư từ cho nhau. Nhưng kể cả như thế cậu cũng không thể xóa đi cảm giác trống vắng khi người thân quen nhất không ở bên cạnh mình. "Có lẽ nào cô ấy lại làm một chuyến đi xuyên lục địa?" Nathan lo lắng, cậu khẩn trương đi tìm người có thể giải đáp khúc mắc cho mình. Cha mẹ Lasia là những người quyền lực nhất vùng đất này, cậu chưa có nhiều dịp gặp trực tiếp vì thường thì hai người không có trong lãnh địa. Một lần là bữa tiệc mừng công cho Lasia và một lần là cậu ngẫu nhiên gặp khi họ cùng nhau trở về. Ấn tượng của Nathan đối với cả hai người đều không tốt, mẹ của nàng – phu nhân Emproy Xaxia là một người cao lêu ngêu, có thể trước đây bà ta là một phụ nữ đẹp nhưng thời gian đã ăn mòn tất cả, bộ ngực trễ và sắc thái lạnh lùng của bà; một kiểu lạnh lùng không giống Lasia, nó mang theo vẻ gì đó tàn độc, máu lạnh. Đối với ông Lockhart thì hoàn toàn ngược lại, thân ông béo tròn như chum vại, mắt ti hí, thường ngậm tẩu. Nathan cảm thấy trong người đàn ông ục ịch đấy là tính cách hám tài, tham lam. Cậu hoàn toàn không tưởng được làm sao họ có thể sinh ra ba người con như thế.

Nhưng khi cậu đang trên đường tìm quý ông, quý bà Emproy thì cậu nhận ra từ đằng xa, trên con dốc dẫn lên lâu đài có một cỗ xe ngựa mang biểu tượng của gia tộc hướng tới. "Chẳng lẽ là Lasia?" Nathan hơi vui vui, cậu đứng chờ đợi cỗ xe. Chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, có vẻ như người ngồi bên trong vô cùng nôn nóng. Mất khoảng vài phút sau đó, cỗ xe đã đáp trước cổng lớn, sau khi trao đổi thủ tục xong thì tiến vào lối đi xuyên qua vườn cây rậm rạp và dừng hẳn lại ngay tại vị trí cậu đang đứng.

"Tiểu thư, mừng cô trở về." Nathan vươn bàn tay đeo bao trắng muốt và chờ đợi. Một bàn tay khác nhỏ nhắn hơn đáp lên, và mũi chân đi xăng đan dưới chiếc đầm được vén thò ra ngoài.

"Oa! Nathan, anh làm sao biết được vậy? Em đã giữ bí mật rồi mà?"

"Ể? Tiểu thư Shasa? Là cô sao? Tôi cứ tưởng đó là Lasia."

Người đánh xe cười tủm tỉm, nói nhỏ với Nathan: "Nếu tôi mà là cậu thì tuyệt đối sẽ không nói câu đó đâu. Suốt từ chặng đường về đến giờ nàng cứ nói về cậu miết." Rồi anh vỗ vai cậu và rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

"À, tiểu thư. Tôi biết là cô sẽ về hôm này mà. Để hành lý cho tôi và vào nghỉ đi." Nathan cười gượng, cậu bắt lấy chiếc vali chứa đồ trên tay cô và đỡ xuống. Sắc mặt Shasa rất không tốt.

"Đồ dối trá."

"À?"

"Vậy mà anh nói là sẽ không quan tâm đến chị ấy nữa!"

"Không! Không! Tôi có nói thế đâu! Ý tôi là tôi sẽ chỉ làm đúng phận sự của mình. Cô biết đấy, những chuyện như thế này bất kể là Lasia hay là cô tôi đều…" Nathan nhanh chóng giải thích và rốt cục trước khi về đến cửa nhà, cậu đã làm Shasa vui vẻ trở lại khi cho cô thấy cậu vẫn đeo cái khăn quàng cổ mà cô tặng cho mình.

Hai người gặp nhị vị chủ nhà khi đi vào sảnh lớn. Có vẻ như bất kể hành động nào của cô con gái đều được họ nắm kĩ trong lòng bàn tay nên không ai tỏ ra bất ngờ.

"Cha! Mẹ!" Tiểu thư Shasha mừng rỡ nhảy vào lòng hai người. Nathan khiêm tốn đứng một bên. "Tôi sẽ đem nó lên phòng cho cô, tiểu thư. Xin phép." Cậu lui ra ngoài và đi lên phòng Shasa. "Rốt cục vẫn là không biết Lasia đang ở đâu." Nathan than thở nhưng rất nhanh lấy lại được tinh thần, nhị tiểu thư đã trở về và cậu sẽ không phải cô đơn nữa. "Có lẽ mình nên dành bớt sự quan tâm đến người khác." Cậu hít sâu và xua đi hình ảnh Lasia ra khỏi đầu, thay vào đó là một Shasa nhu mì, hoạt bát nhưng hay e thẹn đáng yêu.
Như mọi lần, lâu đài Emproy sẽ có một bữa tiệc nhỏ mừng một thành viên của nó trở về và tất cả những người hầu trong nhà tất bật với công việc. Riêng Nathan tự nhốt mình trong phòng, bản thân cậu ở lâu đài giống một vị khách trọ hơn là một người làm hay thành viên. Cậu có thể tham gia nếu cậu muốn, nhưng gần đây cậu đang nghiên cứu cách điều chế thuốc nổ đen nên nếu như không quá cần thiết thì cậu vẫn cứ loay hoay trong đó.

"Cộc! Cộc!"

"Anh Nathan, là em đây!" Nathan nhận ra Shasa ngay khi nghe thấy tiếng bước chân của cô. Cậu vội vàng sắp xếp lại những chai lọ trên bàn và chạy ra mở cửa. "Tiểu thư, sao cô lại đến đây?"

"Ý anh là sao? Lẽ nào em không thể đến ư?"

"À không…Ý anh không phải thế. Chỉ là phòng hơi bừa bộn…"

"Không sao. Em muốn xem bình thường anh Nathan sống thế nào."

Cô vào phòng, ngó nghiêng xung quanh và ngồi trên chiếc giường nhỏ. Phòng Nathan khá bé, chỉ có một chiếc giường kê sát vách, một cái tủ để quần áo, một cái kệ đặt các loại sách vở và một chiếc bàn dài với đủ những chai lọ, giấy tờ chung một chỗ. Cả căn phòng thoang thoảng một thứ mùi hóa chất nhẹ. Cái mũi của Shasa khẽ ngửi. "Em sẽ nói với quản gia sắp xếp cho anh một phòng làm việc riêng. Nếu sống chung với những thứ này anh sẽ chết mất."

"Không cần đâu. Anh chỉ hoàn thành thí nghiệm này là được." Cậu rót cho cô một li nước và ngồi xuống ghế làm việc.

"Không được! Em muốn anh phải được chăm sóc tốt nhất!"

"À…"

Shasa nhận ra mình hơi lỡ miệng, những lời cô nói nghe giống như một người mẹ đối với con cái. Nathan xấu hổ nhưng cũng cảm thấy một niềm vui không tên trong lòng. "Ý em là…anh nên quan tâm đến sức khỏe mình nhiều hơn."

"Ừ, anh biết rồi. Anh sẽ chú ý hơn vậy."

Hai người xoắn xuýt mất một lúc thì Shasa mới nói tiếp.

"Cám ơn anh. Vụ án lần trước nhờ anh mà mọi chuyện mới sáng tỏ."

"Anh chỉ làm hết sức thôi." Nathan nhẹ gật đầu.

"Anh Nathan giỏi thật đấy. So với đám cảnh sát và thám tử…"

"Đừng tâng bốc anh như vậy. Chỉ là may mắn khi anh biết được điều họ không biết thôi. Lần sau nếu em gặp chuyện tương tự thì nên nói hết với cảnh sát thì hơn."

"Vâng, em biết rồi. Nhưng em vẫn cảm thấy Nathan..."

Hai người bắt đầu nói sang những chuyện khác, về những chuyện ở trường, ở nhà. Chẳng mấy chốc chiều muộn đã đến.

"Anh Nathan. Em có cái này." Shasa đưa cho cậu một tấm thiệp mời. Cậu lật qua lật lại và nhận ra đó là một tấm vé cho buổi lưu diễn của cô nữ ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay – Marilyn Gongor.

"Đây là…"

"Anh nhớ sắp xếp ngày hôm đó nhé. Chúng ta sẽ đi cùng nhau."

Nathan mừng rỡ nhìn cô bé, tay nắm chặt sang sảng đáp. "Ừ, nhất định." Hai người chia tay nhau và gặp lại lần nữa vào bữa tiệc tối hôm đó. Lasia vẫn chưa xuất hiện. Nathan không hiểu tại sao mình cảm giác trong lòng một nỗi bất an.

Khoảng thời gian Shasa trở về, cuộc sống của Nathan trở nên có nhiều màu sắc hơn. Giữa hai con người trẻ tuổi dường như tìm thấy một thứ tình cảm chung, một cảm giác muốn có nhau mãnh liệt như một cơn bão. Ban đầu chỉ là thứ cảm giác mới mẻ, tựa một con suối nhỏ an lành mà trong vắt. Dần dần nó trở thành một con sông hiền hòa, lặng lẽ mà ổn định, chứa nặng phù sa. Rồi nó trở nên điên cuồng bởi vì một con đập lớn chắn trước mặt, muốn đẩy đổ nhưng vì những thứ cảm xúc xấu hổ, non nớt ấy mà khiến cho họ không thể bước ra một bước cuối cùng.

Xét cho cùng họ mới chỉ quen nhau hơn một tháng và gần gũi trong một tuần trở lại đây. Nathan nôn nóng chờ đến buổi nghe nhạc, cậu đã có dự định sẽ tỏ tình với cô vào đêm hôm đó. Thế nhưng kế hoạch của cả hai đã sụp đổ bởi vì một biến cố, Shasa nhận được thông tin về sự biến mất của nữ ca sĩ trẻ và cái chết của bà quản lý riêng vô cùng bí ẩn. Cảnh sát cùng với vị thám tử riêng được gia đình của nữ ca sĩ mời tới vẫn đang vào cuộc điều tra nhưng chưa tìm được manh mối gì mang tính đột phá.

"Vậy là chúng ta phải chờ dịp khác vậy." Nathan cười nhưng Shasa thì vô cùng ủ rũ. "Thôi nào, em đừng buồn. Có thể họ sẽ tìm được quý cô Marilyn trước khi buổi biểu diễn bắt đầu." Nathan an ủi, nhưng chính cậu cũng không tin tưởng mấy vào khả năng này.

"Đúng rồi, anh Nathan. Sao anh không thử tham gia điều tra xem sao? Biết đâu anh sẽ nhanh một bước trước những vị hoạt động chỉ vì lương và tiền thưởng kia?" Shasa đột nhiên reo lên.

"Anh ư? Nhưng anh có tài cán gì để tìm ra cô ấy chứ?"

"Ai nói anh không có tài năng? Lần anh cứu chị Lasia, lần anh bắt được Mafoy, vụ con chó và cả vụ tự vẫn của bạn em nữa."

"Tất cả chỉ là ngẫu nhiên thôi Shasa. Anh không có niềm tin nào cả." Nathan cười khổ, có vẻ như những may mắn gần đây của cậu đã làm cô bé có cái nhìn sai lệch về tài năng của Nathan.

"Lần thứ nhất là ngẫu nhiên, lần thứ hai là may mắn, nhưng lần thứ ba, thứ tư thì chắc chắn là có nguyên nhân. Anh cũng đâu mất gì phải không? Hơn nữa nếu anh thành công phá giải vụ án và cứu được buổi diễn…em sẽ…đồng ý với bất cứ điều kiện nào của anh ngày hôm đó…" Shasa lí nhí những chữ cuối cùng nhưng không ngăn được Nathan nghe rõ mồn một từng từ. Cậu cảm thấy một luồng nhiệt huyết mãnh liệt dâng lên trong lòng. "Nếu như mình phá thành công vụ án và đòi hỏi cô ấy một nụ hôn…" Mặt Nathan đỏ lựng lên với suy nghĩ không lành mạnh ấy.

"Được rồi. Anh sẽ thử."

"Hay quá! Em sẽ liên lạc với bên cảnh sát xem họ có thể cung cấp thông tin cho chúng ta không." Shasa reo lên và ôm mặt chạy ra ngoài, chính cô cũng không thể chịu nổi sức nóng trong căn phòng này nữa. Nathan nằm ườn trên giường, không ngừng mơ mộng về những gì có thể xảy đến trong tương lai gần.
Vụ án cô ca sĩ mất tích xảy ra như sau: Vào ngày mười lăm tháng mười, nữ ca sĩ Marilyn Gongor cùng quản lý của mình – Adelaide Kane và cô đồng nghiệp, nữ ca sĩ tiền bối Mischa Barton cùng nhau trong chuyến lưu diễn. Đi cùng họ còn có nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp theo bảo vệ. Trước tiên, họ đến khu nhà trọ hai tầng ở Lavia, dự định là sẽ ở đó một tuần để tham quan trước. Hai cô ca sĩ và bà Kane sẽ sinh hoạt ở tầng trên, trong cùng một phòng và nhóm bảo vệ sẽ canh gác ở phía dưới. Từ tầng một lên tầng hai chỉ có một cầu thang duy nhất, ngoại trừ leo tường thì không có cách nào khác để đi lên nữa cả, nhưng phụ nữ thì không thể. Ban đầu, ba người đều trong một phòng. Nhưng bà quản lí vì có điện thoại từ giám đốc nên đã đi ra ngoài, sau đó Barton vì muốn đi dạo nên cũng rời khỏi phòng. Khoảng nửa tiếng sau đó bà quản lí trở lại, nhưng ngay lập tức chạy ra và hét lên: "Cô ấy không có ở đây!" và yêu cầu những người vệ sĩ đi tìm Gongor ngay lập tức. Những người bảo vệ vô cùng kinh ngạc nhưng họ cũng không nghi ngờ gì, vội vàng đi xung quanh tìm kiếm. Sau khi đi một vòng và không tìm được cô thì họ quay trở lại, bà quản lý đã chết trong phòng bởi một con dao cắt trái cây cắm vào bụng, ngoại trừ cái xác thì không còn ai trong phòng. Nhiều ngày sau đó nữ ca sĩ Marilyn không xuất hiện, cảnh sát cho rằng chính cô là thủ phạm giết người và đang phái người tìm kiếm cô.

"Vậy tức là khi bà Kane hét lên câu "Cô ấy không có ở đây!" nghĩa là nói dối đúng không? Rất có thể nữ ca sĩ vẫn còn trong phòng nhưng vì một lí do nào đó mà bà ta muốn đuổi đám bảo vệ đi nên mới hét lên như vậy. Sau đó giữa hai người đã có một cuộc xung đột và cô ca sĩ đâm chết bà quản lí?"

"Cảnh sát cũng cho là như vậy. Họ đang điều tra nguyên nhân gây ra cuộc xung đột. Nhưng trong phòng không có dấu vết xô xát, rất có thể bà quản lí bị Marilyn đâm dao vào bụng mà không kịp phản ứng. Họ cũng tìm thấy bộ váy vấy máu của Marilyn trong khu vực gần đó. Gần như không còn nghi ngờ gì nữa, nữ ca sĩ chính là thủ phạm."

"Vậy à." Nathan thở dài, cậu lặng người dựa vào ghế. Vụ án dường như đã rất rõ ràng, ngoại trừ việc không rõ tại sao bà quản lí phải xua đám bảo vệ đi thì không còn gì khó hiểu nữa. Cảnh sát sẽ đi tìm cô nữ ca sĩ, cho dù họ có tìm được hay không thì buổi lưu diễn cũng không thể diễn ra được. "Nhưng cũng có thể là những người bảo vệ trong một lúc sơ sẩy nào đó – hay có ai đó trong số họ để cô nữ ca sĩ trốn ra ngoài, và một trong số bọn họ đi vào giết bà quản lý chứ?"

"Cảnh sát cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng họ không hề tìm thấy động cơ giết người nào và dường như những vị vệ sĩ này đều là lựa chọn ngẫu nhiên từ công ty bảo vệ. Khả năng này không phải không có nhưng rất thấp. Tóm lại, ý của cảnh sát là họ sẽ tìm hiểu ra điều này nếu bắt được Marilyn."

"Vậy còn cô ca sĩ còn lại? Trong khoảng thời gian đó cô ấy ở đâu."

"Ồ, cô ấy cải trang thành người thường và đi tản bộ bên ngoài nên không có ai làm chứng cả. Có điều việc cô ấy rời đi từ đầu đã được xác định là thật từ nhóm vệ sĩ rồi."

"Cải trang? Cải trang như thế nào?"

"Thì đeo khẩu trang, kính râm, mũ…đại loại thế."

Trong chớp mắt đó, Nathan chợt nghĩ đến một khả năng. Cả người cậu run lên. "Đi! Tới hiện trường. Chúng ta sẽ tìm kiếm manh mối ở đó!" Nathan bỗng dưng hưng phấn lên không phải vì cậu tìm ra đáp án cuối cùng, nhưng cậu lại thấy được một tia hi vọng về việc giữ lại buổi biểu diễn. "Nếu như sự thật là như thế…" Cậu lẩm nhẩm những lời đó trong miệng trên đường đến hiện trường.

Nhà trọ X tọa lạc tại đường Y phố Z. Không có mấy người sống quanh khu này, đó là một khu phố nhỏ, yên tĩnh. Nhưng bây giờ thì cảnh sát, nhà báo đang giằng co với nhau và khiến nơi này trở nên nổi bật. Nathan không khó khăn lắm tìm đến nó. "Đúng là ca sĩ nổi tiếng, khi nhắc đến nhà hai tầng mình đã nghĩ nó cũng bình thường thôi. Nhưng giờ nhìn lại thì có vẻ như chỉ là vì họ không muốn gây nên chú ý." Ngôi nhà rất đẹp, làm bằng gỗ. Có một con đường nhỏ lát sỏi trắng đi vào và một cái hồ nước nằm trọn trong khu vườn. Sau khi giao tiếp với cảnh sát xung quanh thì họ được dẫn đến gặp vị thanh tra phụ trách vụ án.

"Chào ngài. Tôi là Nathan từ lâu đài Emproy. Ngài hẳn là vị thanh tra nổi tiếng với bề dày hai mươi năm kinh nghiệm đến từ sở cảnh sát trung ương phải không?" Nathan chào hỏi, vị thanh tra với cái liếc mắt không mấy thiện cảm lúc đầu đã chuyển sang hòa hoãn. Ông lịch sự bắt tay cậu. "Ồ, khi nghe nói có một người bình thường muốn nhúng tay vào vụ này thì tôi cứ tưởng đó là một thanh niên kiêu ngạo chỉ vì phá được một vụ án cơ. Ít nhất thì cậu cũng có hiểu biết đấy."

"A ha ha. Ngài cứ đùa. Tôi chỉ là may mắn trong lần ấy thôi. Vụ lần này vì có dính dáng tới vấn đề cá nhân nên tôi buộc phải tham gia. Xin ngài thông cảm."

"Vấn đề cá nhân?"

"Chỉ là việc ngoài lề, không liên quan gì trực tiếp với vụ án cả." Nathan giải thích. "Tôi cũng như ngài muốn tìm ra thủ phạm, chỉ là mục đích khác nhau thôi. Tôi sẽ không cản trở các ngài đâu."

"Tùy cậu. Nhưng cậu sẽ không giúp được gì đâu bởi vì cả thủ phạm lẫn cách gây án chúng ta đều biết rồi. Những mảnh ghép còn lại sẽ được bù đắp khi chúng ta tóm được thủ phạm."

Khi hai người nói chuyện tới đây, từ bên ngoài bỗng phát hiện ra tiếng ồn ào. Dường như có một vụ xô xát xảy ra bên ngoài. "Chuyện gì vậy?" Đám người nhíu mày, một thanh niên trông như cảnh sát tập sự vội chạy vào thông báo. "Thưa ngài, có một gã tự xưng là bạn trai của Gongor đang cố gắng xâm nhập hiện trường. Chúng tôi đã ngăn cản cậu ta lại nhưng có vẻ như hắn không chịu buông tha."

"Thế à? Đuổi hắn ta nhanh đi. Thật tình, thanh niên ngày nay thường hay mắc bệnh ảo tưởng thế không biết." Marilyn Gongor có rất nhiều fans hâm mộ, chuyện có một người như vậy lại hoàn toàn bình thường. Có vẻ như thanh tra cũng đã tiếp khá nhiều trường hợp giống thế, nhưng hầu hết đều là lũ nhà báo hoặc fans cuồng muốn tiếp cận nơi ở của cô.

"Vâng. Chúng tôi sẽ giải quyết ngay." Vị cảnh sát trẻ chào và đi ra ngoài, nhưng Nathan vội đuổi theo và hỏi: "Xin lỗi. Có thể dẫn tôi đi gặp cậu ta không?"

Cậu cảnh sát ngờ vực nhìn Nathan, nhưng vị thanh tra nổi tiếng đã gỡ rối thay cậu. "Cứ để cậu ta thích làm gì thì làm, nhưng đừng phá hư hiện trường là được rồi."

Nathan cảm ơn và dưới sự dẫn dắt của anh cảnh sát, cậu nhanh chóng được gặp người tự xưng là bạn trai của Marilyn Gongor. Đó là một thanh niên bình thường từ phong độ, cách ăn mặc cho đến vẻ ngoài. Trừ một cặp mắt có vẻ bướng bỉnh và đôi lông mày như kiếm khiến cậu ta trông khá mạnh mẽ ra thì không còn gì đặc biệt nữa. Người như thế này ở trong X thì tùy tay là có thể vơ được một nắm, thật khó để đặt anh ta chung với một Marilyn Gongor lộng lẫy trên thảm đỏ, ước mơ của gần nửa Neverland. Chả trách viên cảnh sát không chút nào tin tưởng những gì anh ta nói. Khi Nathan tiến lại gần thì anh ta vẫn đang còn giằng co với cảnh sát, miệng không ngừng hô tên Gongor, mắt anh đỏ hoe và giường như đang nằm trong tình trạng lo lắng cực độ. Thông tin Gongor mất tích vẫn chưa được lan truyền ra ngoài.

"Xin lỗi. Anh có phải là người tự xưng là bạn trai cô Gongor phải không?" Nathan kéo anh lui lại và ghé vào tai hỏi.

"Đúng. Đúng thế. Tôi chính là bạn trai cô ấy! Làm ơn cho tôi được gặp nàng! Nếu không họ sẽ đưa nàng đi mất!"

Nathan thật sự khó tin một người nam nhân lại có thể có lúc yếu đuối như vậy. Biểu hiện của anh không có vẻ gì là giả dối, những vị cảnh sát cũng bắt đầu nghi hoặc không biết thật giả.

"Xin lỗi. Hiện tại tôi không thể giúp anh được. Và anh cũng không cần cố gắng nữa, hiện tại ở đây không người nào có thể giúp anh."

Người thanh niên trông tuyệt vọng tới nỗi Nathan cảm giác nếu anh ta thấy cái thòng lọng trên trần nhà phòng mình thì sẽ không ngần ngại treo cổ ngay lập tức. Nathan vội vực anh dậy.

"Tôi chỉ nói là hiện tại không thể nhưng không có nghĩa là lúc sau không thể."

Dường như từ địa ngục lên tới trần gian như vậy, chàng trai bắt lấy tay Nathan mừng rỡ nói. "Anh nói thật ư? Anh có thể giúp tôi ư?"

"Còn tùy thuộc vào việc liệu anh có thể trả lời thành thật những câu hỏi của tôi không."

"Tôi sẽ. Làm ơn…"

Nathan hiện tại không nghi ngờ gì vào thân phận của anh. Bởi vì bất cứ người đàn ông tự trọng nào cũng đều sẽ không hành động như hiện tại nếu không rơi vào tuyệt vọng cực độ. "Anh đứng dậy đi. Tôi sẽ làm hết sức có thể."

"Trước tiên, mặc dù anh đã nói nhưng tôi muốn hỏi lại. Liệu anh có thật sự là bạn trai của Gongor không? Và anh tên gì?"

"Đó là sự thật. Tên của tôi là Harry."

"Anh có bằng chứng gì không?"

Người thanh niên lưỡng lự một hồi, Nathan nhanh chóng bắt được điểm này. Cậu vội nói: "Hãy nói thật cho tôi biết. Tôi không phải là cảnh sát. Anh có thể coi tôi như là một vị thám tử rất hâm mộ Gongor là được rồi, nên không cần lo lắng tôi sẽ mách chuyện này với ai."

"Được rồi." Harry thở dài, cậu rút từ trong áo ra một lá thư. "Đây là thư của cô ấy gửi cho tôi. Do chính tay Gongor viết."

Nathan bắt lấy từ tay anh và đọc.

"Em đã nhận được thư của anh, Harry. Hãy đợi em ở đó, em sẽ tìm cơ hội trốn ra, một người bạn sẽ trợ giúp em nên đừng lo lắng.
Gongor."

"Đây là…"

"Trước đó tôi có gửi cho Gongor một lá thư yêu cầu nàng bỏ trốn cùng tôi. Anh biết đấy, Gongor không những là một ca sĩ nổi tiếng mà còn là trưởng nữ của một gia đình quyền quý. Mối quan hệ của chúng tôi nếu lộ ra thì tuyệt đối sẽ gặp ngăn cản, cô ấy thậm chí còn có một vị hôn phu."

"Hai người định bỏ trốn như thế nào?"

"Tôi có quen một người bạn rất giàu có, cô ấy sắp có một chuyến hàng đến Đông Phương. Chúng tôi sẽ lên tàu buôn và trốn đi, nàng đã sắp xếp cho chúng tôi làm việc tại cửa hàng đại diện bên đó. Chuyến tàu sẽ xuất phát vào sáng mai, nhưng khi thấy nàng trễ hẹn, hơn nữa lại có cảnh sát bao vây khu vực Gongor đang ở. Tôi…" Khuôn mặt Harry sầu thảm chứng tỏ anh đang nói thật. Nathan cũng nhanh chóng liên tưởng đến một người con gái khác; người có thể đưa tàu qua lại giữa hai lục địa không phải ít, nhưng nếu là phụ nữ thì chỉ có một.

"Xem ra tôi có thêm một lý do để giúp anh rồi đấy anh bạn ạ. Đừng lo lắng quá, mặc dù tôi không biết cô ấy đang ở đâu nhưng tôi nghĩ là tôi biết người có thể biết."

"Thật sao?"

"Phải xem đã."