Chương 5: Vụ án thứ năm: Nữ sinh tự vẫn

Gió đông

Chương 5: Vụ án thứ năm: Nữ sinh tự vẫn

NỮ SINH TỰ VẪN
"Gửi anh Nathan.

Dạo gần đây anh có khỏe không? Em nghe nói anh dồn quá sức vào học tập. Em rất lo lắng vì mùa thu đã đến rồi, thời tiết rất lạnh, nếu quá lao lực thì anh sẽ bị cảm mất. Anh có nhận được chiếc khăn len em tự tay đan không? Hi vọng anh thích nó, dù em có vụng về đôi chút. Mà nếu nó quá xấu thì em có gửi thêm một chiếc em mua ở cửa hàng. Ít nhất thì trông nó rất hợp với anh.

Hiện tại em đang ở trong phòng ở kí túc xá, bây giờ là nửa đêm nhưng em không tài nào ngủ được. Anh có đọc qua tin tức đăng trên báo về một nữ sinh tự vẫn ngay trong phòng mình chưa? Cô ấy là bạn của em, phòng của họ và em gần như đối diện với nhau. Đến bây giờ em vẫn không thể tin được là cô ấy tự sát, bởi vì cách đó hai giờ chúng em đã nói chuyện với nhau và cô ấy vẫn còn rất vui vẻ. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra và em không thể nào tìm được cách lý giải hợp lí hơn. Em vẫn còn nhớ tối hôm đó khi đang ngồi trong phòng thì bỗng dưng nghe thấy tiếng thứ gì đó va chạm mạnh, em đoán đó là khi cậu ấy đá chiếc ghế phía dưới để thòng lọng thắt vào cổ. Sau đó em đi ra ngoài thì gặp cô bạn cùng phòng cậu ấy đang loay hoay với cánh cửa, có vẻ nó đã được chốt từ bên trong. Khi cảm thấy có điều không ổn, cậu ấy chạy xuống xin cô quản lý khóa dự phòng và mở cửa. Cảnh tượng lúc ấy thật kinh hoàng. Em không tài nào xóa đi biểu cảm của cậu ấy khi chết ra khỏi đầu Nathan ạ. Những điều này em đã khai báo với cảnh sát và hẳn là được đăng trên báo rồi. Nhưng còn một chi tiết nữa em chưa nói với họ, bởi vì em không chắc là mình có nhầm lẫn hay không. Đó là khi em đẩy cửa ra thì đồng thời có một tiếng gì đó giống như sập cửa vang lên, có thể là ai đó đi vào phòng cùng lúc ấy nhưng em đã hỏi hết tất cả các phòng phụ cận nhưng không ai trải qua điều gì giống thế cả. Cô bạn cùng phòng với cậu ấy cũng nói là không thấy gì.

Anh Nathan, em biết anh rất thông minh. Em chắc chắn là cô ấy không có lí do gì để tự vẫn cả. Cảnh sát đã giải thích rằng vì gần đây kết quả học tập của cậu ấy không tốt và còn có xích mích với bạn cùng phòng nữa, đó có thể là nguyên nhân. Nhưng em không tin, anh Nathan. Nếu như có sự thật nào bị che giấu phía sau chuyện này, em hi vọng anh có thể giải mã nó. Một chi tiết dường như không liên quan lắm không được đăng trên báo là sợi dây thừng mà cậu ấy dùng vốn là đạo cụ của vở bi kịch mà chúng em diễn trên trường ngày hôm đó.

Xin lỗi anh Nathan, có vẻ như ánh sáng từ đèn của em đã làm bạn em thức giấc. Em phải đi nghỉ ngay đây. Còn một điều nữa, chị em rất khó tính nên anh đừng để ý chị ấy nhiều nhé.

Từ trường Trung học X

Shasa Emproy"


Nathan ngắm nghía chiếng khăn màu vàng ươm trên tay mình, bên cạnh là một chiếc khác trông có phần tinh tế, đẹp mắt hơn màu xanh. Cậu quan sát tỉ mỉ và nhận ra một vài chấm đỏ trên chiếc khăn giữ ấm này. "Tất nhiên là dùng chiếc này rồi." Cậu thầm nhủ, quàng lên cổ và cất chiếc còn lại đi. Nathan đọc đi đọc lại bức thư, trong lòng không khỏi rộn rạo lên. "Một vụ án? Nếu như cảnh sát không tìm ra được chính xác đáp án thì một người bình thường như mình sao có thể nghĩ ra chứ?" Nhưng cậu vẫn suy nghĩ nghiêm túc về nó, không có nguyên nhân nào cả, chỉ vì đó là yêu cầu từ thiên sứ trong lòng cậu. Nathan nằm trên giường, lặng yên suy nghĩ. Một vài ý tưởng chợt lóe, chợt tắt. Cậu thử đứng dậy và đi tìm về một cuộn dây thừng, kéo ghế ra và thử diễn lại cảnh cô nữ sinh tự vẫn.

"Ồ, chào Maria." Nathan nở nụ cười với cô gái mới tiến vào phòng, đó là một trong năm nữ hầu trong lâu đài. Nhưng lúc này ánh mắt cô trợn ngược, miệng há hốc, trông cực độ hoảng sợ.

"Không! Không! Anh Nathan! Anh đừng nghĩ quẩn! Mọi chuyện từ từ đâu còn có đó! Hãy xuống ngay đi và chúng ta sẽ trò chuyện, em sẽ dành hết ngày hôm nay để lắng nghe tâm sự của anh!" Cô hét lên và vội vàng tiến sát lại chỗ cậu, giữ chặt cái ghế dựa, vừa khóc vừa nói. Nathan bật cười to, cậu rút đầu mình ra rồi đáp xuống đất.

"Thôi nào Maria, tôi có định tự vẫn đâu. Chỉ là tôi muốn suy nghĩ tốt hơn thôi."

"Ấy, đừng nhìn tôi như thế. Tôi thực sự rất ổn, rất ổn đấy." Phải mất một lúc Nathan mới miễn cưỡng thuyết phục được Maria, nhưng trong mắt cô hầu gái vẫn còn tồn nghi ngờ. Cô theo dõi anh sít sao.

"Được rồi. Nói đi Maria, cô muốn tôi làm gì?" Nathan hỏi, cố lái câu chuyện sang hướng khác.

"Là tiểu thư Lasia muốn gặp anh. Hình như cô ấy có chuyện gì đó quan trọng muốn nói. Cẩn thận nhé, trông tiểu thư gần đây lạ lắm, lúc nào cũng bồn chồn mất tập trung. Tôi sợ là anh làm gì đó kì quặc thì có thể khiến tiểu thư kích động lên mất."

Nathan chợt nhớ lại, cậu cũng nhận ra sự thay đổi trong cách ứng xử gần đây của Lasia. "Có lẽ là do việc buôn bán gặp khó khăn. Những chuyện đó tôi không hiểu, cô không hiểu. Hừm, tôi sẽ giúp cô ấy dễ chịu hơn chút vậy."

"Vâng."

Hai người rời đi, Nathan để lại chiếc khăn len trên giường. Chẳng mấy chốc họ đến căn phòng nơi Lasia làm việc đang ngập đầu với đống giấy tờ.

"Tiểu thư. Cậu Nathan đến rồi." Nữ hầu gái gõ cửa và nói.

"Vào đi."

Nathan đẩy cửa tiến vào, cậu thấy Lasia đang quấn mình trong chiếc áo lông cừu mà cậu đã thấy ngoài biển. Khuôn mặt cô ửng đỏ, và giọng nói hơn khàn.

"Tiểu thư, cô ốm rồi. Để tôi lấy thuốc cho cô. Xem nào, khi cảm thì cần…"

"Tôi không sao. Uống thuốc rồi, anh ngồi đi."

Nathan ngoan ngoãn làm theo lời cô nói. Nhưng cậu đợi mãi vẫn không thấy Lasia lên tiếng. Hai người chằm chằm nhìn nhau một lúc lâu, khi cậu từ nôn nóng chuyển sang lo lắng vì cứ ngỡ mình làm sai chuyện gì thì Lasia đánh ho một cái.

"Tiểu thư không sao chứ?" Nathan hốt hoảng hỏi.

"Không, ta không sao."

"Nhưng trán cô nóng lắm. Tôi nghĩ nó chuyển sang sốt rồi. Không được, cô phải đi nghỉ ngay."

"Nhưng…khoan đã…buông ra nào…Ta còn có chuyện phải làm."

"Tôi đã bảo cô đi nghỉ đi mà. Còn công việc cô cứ để tôi."

"Nhưng anh làm gì biết buôn bán đâu chứ?"

"Chỉ là buôn bán thôi, cô cứ chỉ cho tôi những cuốn sách cần đọc rồi tôi sẽ giải quyết cho."

"Anh nghĩ việc buôn bán là trò chơi đồ hàng của con nít à?"

"Cô đừng nói nhiều nữa. Tôi sẽ mang cô vào phòng nghỉ. Tốt lắm, ngoan như thế…"

"Anh…anh…Đồ tồi tệ này! Có biết đang chạm vào đâu không hả?"

Ngày hôm đó là một ngày bận bịu với Nathan. Cậu vừa chăm sóc Lasia vừa cố gắng đọc những cuốn sách mà cô giới thiệu, cậu cố gắng hiểu ý nghĩa của từng bản hợp đồng, từng cuộc giao dịch, từng mặt hàng và các mối quan hệ. Cậu chạy qua chạy lại, đánh điện hỏi ý kiến rất nhiều người rồi đến đêm thì cậu gần như không ngủ để hoàn thành phần công việc dang dở của nàng. "Oáp!" Bốn giờ sáng, Nathan vươn vai mệt mỏi trên chồng tài liệu. "Rốt cuộc xong." Cậu tựa lưng vào thành ghế, Mặt Trời leo lên từ sau lưng cậu nhưng Nathan nhanh chóng chìm trong giấc ngủ.

Khi cậu tỉnh lại, thời gian vẫn không khác mấy với lúc ban đầu nhưng trên người đã khoác lên thêm một chiếc chăn mỏng. Cậu hơi hé mắt, tiểu thư Lasia đang ngồi đối diện. Cô đang kiểm tra những gì cậu hoàn thành hôm nay. "Rốt cục vẫn là không tin tưởng mình." Nathan thầm hờn dỗi.

"Đây là…Không thể tin được! Cậu ấy thực sự hoàn thành nó." Lasia than thở, cô liên tiếp lật các trang tài liệu. "Điều khoản hợp đồng này…làm sao cậu ta có thể nghĩ ra cơ chứ?"

"Mặt hàng này có gian trá? Làm sao cậu ta biết? Thì ra là vậy… Hóa ra đây là lí do họ tìm đến chúng ta. Đồ gian thương khốn nạn, đừng hòng chúng ta làm ăn thêm một lần nào nữa." Lasia lẩm nhẩm, nhưng càng lúc càng kinh ngạc. Một lúc sau cô mới dừng lại, ngắm nghía kĩ chàng trai trước mặt mình. Một khuôn mặt thanh tú, thảnh thơi. Trông cậu hơi non nớt đối với tuổi mười tám của mình, nhưng thường ngày lại có thể khiến người ta cảm thấy một loại áp lực khi làm việc hay xử sự. Mái tóc đen dài khiến cho cậu có đôi phần huyền bí, và một cảm giác an toàn, ấm áp khi có cậu ở bên. Lasia cảm thấy trái tim mình đập nhanh, mặt đỏ bừng, cô vội lắc đầu xua đi những ý nghĩ không thực tế. "Không được, mình là tiểu thư, cậu ta chỉ là người hầu…"

Nathan cảm thấy áp lực. Cậu nhận ra được ánh nhìn săm soi của Lasia nên không dám mở mắt. Tuy rằng có chút đắc ý vì sự kinh ngạc của cô.

"Nga…" Nathan giả vờ như vừa tỉnh giấc, lập tức Lasia lấy lại phong thái lạnh băng hằng ngày của mình. "Ồ, chào tiểu thư. Cô dậy sớm quá."

"Hừ. Là vì ta cảm thấy không an tâm thôi."

"Ể, vậy cô cảm thấy thế nào?"

"Tạm…tạm được. À không, ta chưa xem…ta mới tới thôi." Lasia lúng búng quay mặt đi. Nathan cười thầm, cậu đứng dậy và kéo mành cửa sổ. "Tiểu thư xem này, là bình minh đấy!"

Phía ngoài khung thủy tinh trong suốt, xa hơn cả mảnh rừng rậm ngoài hồ nước, Mặt Trời đã dần hiện lên. Ánh sáng như những chiếc gai hồng rọi lên tầng mây rồi dần dần phủ lên đại địa, mặt hồ lăn tăn sóng gợn hấp phệ từng tia từng tia rồi phản chiếu, như một bầu trời lấp lánh ở giữa và mờ ảo bởi sương sớm xung quanh.

"Sức khỏe cô thế nào thưa tiểu thư?"

"À? À…ta ổn."

"Ừa, vậy tôi đi ngủ đây. Oáp, mệt quá đi mất. Trời lạnh thế này thì còn gì tuyệt hơn là quấn mình trong chăn ấm chứ." Nathan rên rỉ, đương định bước ra cửa thì cậu cảm thấy lưng áo mình bị níu lại.

"Khoan đã."

"Hử?"

Lasia không nói, cô mở ra ngăn kéo phía dưới bàn làm việc. Mặc dù Nathan đã ở trong này suốt ngay hôm nay nhưng cậu vẫn biết ý không chạm tới những chỗ trông có vẻ "riêng tư" của cô.

"Nhận lấy." Cô nói. "Đây coi như là công cho ngày làm việc của anh." Trong tay Lasia là một tấm khăn choàng màu đỏ, nhìn qua có thể thấy nó xuất từ một người thợ kém cỏi. Những đường đan chồng chất lên nhau, trông như da của một con rắn lớn vừa thải bỏ. Lasia thậm chí còn không dám ngước mặt nhìn lên.

"Ách, cho tôi sao? Không được rồi tiểu thư. Mới ngày hôm nay Shasa đã gửi cho tôi hai chiếc khăn mới còn chưa kịp dùng."

"Này, cô làm sao thế? Sao lại khóc?" Nathan hốt hoảng, cậu nhìn thấy những vệt ẩm tròn tròn trên chiếc khăn, ngước nhìn lên thì đã thấy Lasia lấm tấm nước mắt rồi.

"CÚT! CÚT RA KHỎI ĐÂY NGAY! TÔI KHÔNG BAO GIỜ MUỐN NHÌN THẤY MẶT ANH NỮA!"

Cửa phòng sập lại, mặt Nathan đen như đáy nồi. Sau một lúc gõ cửa không được hồi đáp, cậu hậm hực trở lại phòng mình. "Phụ nữ thật là khó hiểu." Nathan cau mày, trong mắt cậu một người có thể biến chuyển tâm tình nhanh và vô lý như vậy thì chỉ có thể là phụ nữ. Cậu đẩy cửa và đi vào phòng, nhìn thấy cái thòng lọng còn mắc trên trần nhà, một tia sáng xoẹt qua đầu cậu. "Lẽ nào…"

"Gửi Shasa.

Anh vẫn rất khỏe, cám ơn em vì hai chiếc khăn. Cá nhân anh thì thích chiếc màu vàng hơn và hiện tại vẫn đang đeo nó. Anh sẽ nghe lời em và giảm bớt việc học tập, vì em đã đúng. Lasia quả thực là một người khó chịu, đáng ra anh không nên quá quan tâm đến cô ấy như vậy.

Về vụ án em nói với anh, anh cũng có một giả thuyết. Shasa, em hãy thử tưởng tượng sau khi đi xem một vở kịch, trong đó có một cảnh em vô cùng ấn tượng. Giả dụ như là cảnh tự vẫn ở cuối vở kịch và khi về nhà em có được đạo cụ trong vở kịch đó. Em sẽ làm gì? Tất nhiên là em sẽ thử nhập vai và diễn lại đoạn đó đúng không? Trong trường hợp của cô gái này cũng tương tự, ý anh là cả hai cô gái. Sau khi trở về nhà, họ mắc cái thòng lọng lên trần rồi thò đầu vào trong nó như một kiểu giải trí. Cô gái còn sống vì một lí do nào đó đi ra ngoài, khi trở lại thì cô ta thấy nạn nhân đang mắc trong thòng lọng, cô ta chạy tới, xô ngã cái ghế và khiến vụ tự tử giả trở thành thật. Ngay lập tức cô ta bấm ổ khóa, lui ra ngoài và sập cửa lại đúng lúc em mở cửa. Em nhìn thấy cô ta đang loay hoay với cái ổ chính là lúc cô ta đóng nó lại.

Hãy làm như lời anh để lấy bằng chứng. Em hãy hẹn cô ấy đi ra ngoài, nói với cô ta rằng em đã thấy và biết mọi chuyện, cô ta sẽ van cầu em để giữ kín chuyện này. Tất nhiên là em sẽ báo lại với cảnh sát. Nhớ đừng làm một mình, hãy nói khi có chuẩn bị trước và cô ta đang không có vũ khí trong tay.

Anh rất nhớ em, Shasa.

Từ lâu đài Emproy

Nathan."