Chương 3: Vụ án thứ ba: Vụ bê bối của giới thượng lưu

Gió đông

Chương 3: Vụ án thứ ba: Vụ bê bối của giới thượng lưu

Những vấn đề của riêng Lasia được giải quyết rất nhanh. Nathan trở nên nổi tiếng vì hành động anh dũng của mình, tất nhiên mọi chuyện sẽ mau chóng chìm nghỉm khi cậu rời đi. Người phụ nữ nọ đã đến và gần như là quỳ xuống cảm ơn cậu. "Thế nào? Cảm thấy tiếc sao?"

"Ách, tiểu thư? Tôi có gì để tiếc nuối đâu chứ?"

"Hừ, lại còn không phải? Cậu đã có cơ hội tiếp xúc với cô con gái đầu lòng xinh đẹp của bà quả phụ. Và nếu ta không nhầm thì cô ta rất có thiện cảm với cậu đấy."

"Làm gì có! Làm gì có! Không ai có thể so sánh nhan sắc với tiểu thư cả. Chỉ tính riêng về mặt này thôi cũng đủ để tôi theo cô rồi."

"Hừ, giỏi nịnh."

Ngày hôm ấy, ba người trên một chiếc xe ngựa được hộ tống hướng về lãnh địa của Nam tước Emproy. Quãng đường khá xa, có lẽ phải mất vài ngày liền. "Chúng ta cần tăng tốc lên." Lasia nói.

"Có chuyện gì vậy tiểu thư?" Claras hỏi. "Dường như chúng ta không có chuyện gì phải vội vã."

"Ta vừa nhận được thư của anh mình, cũng không rõ vì lí do gì nữa, đã hối thúc ta trở về."

Mặc dù Lasia nói như vậy nhưng khi tìm được cơ hội ở riêng với Nathan, cô lại rút lá thư ra. "Nathan, anh đọc nó đi và nói cho tôi suy nghĩ của anh."

Nathan nhận lấy, cậu nhìn vào dấu khắc đỏ trên nó, quan sát tỉ mẩn rồi rút ra từ bên trong mẩu giấy.

[I]"[CENTER]Gửi Lasia, em gái của anh.[/CENTER]

Anh nghe nói em đã trở về, chúc mừng em. Em đã trở thành niềm tự hào của gia tộc, và hơn hết là em không còn phải kết hôn với cái tên kia nữa. Suốt quãng thời gian qua, gia tộc chúng ta vẫn yên bình. Nhưng đó là chuyện xảy ra cho tới hai hôm trước, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra với gia đình chúng ta. Ôi, sẽ là một nỗi nhục lên cả gia đình nếu như chúng ta không thể vớt vát được chuyện này. Em còn nhớ cô em họ Natalia từ phương Nam của chúng ta chứ? Cái cô bé xinh xắn mới mười ba tuổi nhưng lại có phong thái của một quý tộc thực thụ đã đến nhà chúng ta chơi vào mùa hè vừa rồi. Mọi chuyện rất êm đẹp, anh cũng rất yêu quí nó. Nhưng rồi đêm hôm ấy một tên trộm lẻn vào phòng làm việc của bố bị chính Natalia phát hiện. Hắn mặc một chiếc áo choàng dài, kín mít, khi nhìn thấy cô bé thì hắn phá cửa sổ, lao ra ngoài. Natalia hét lên và tất cả mọi người đều đuổi theo tên trộm. Khi ấy có lẽ Natalia quá hốt hoảng mà không nhìn rõ mặt được gã, tụi anh chỉ có thể lần theo dấu hiệu quần áo của hắn mà lần theo. Không thể tin được! Không thể tin được đâu Lasia. Cái tên trộm ấy sau khi đánh bầm mắt anh chàng Mafoy con bác quản gia đã phục vụ gia đình ta tới ba thế hệ, hắn lại còn dám quay trở lại phòng làm việc rồi cưỡng hiếp cô bé ngay tại đó. Không ai ngờ được việc này, kể cả Mafoy. Trong khi hắn thỏa thích hưởng thụ cô bé thì tụi anh đi tìm gã ở bên ngoài. Khi mà tưởng chừng như việc tìm kiếm tên trộm thất bại, anh và Dante quay lại phòng làm việc của bố để kiểm tra xem có mất mát gì không thì nhìn thấy Natalia sắc mặt ửng đỏ, rệu rã nằm dài trên bàn, quần áo tứ tung. Bọn anh ngay lập tức hiểu ra chuyện gì, Dante rống lên thảm thiết rồi lao ra ngoài, anh thì ở lại chăm sóc cô bé cho tới khi cô hầu gái đi vào.

Cuối cùng thì bọn anh cũng không lần ra được tên trộm. Anh cũng không thể hiểu tại sao hắn có thể đi vào và đi ra. Tất cả các thành viên trong gia đình trong thời gian đó đều ở cạnh ai đó, hoặc là có bằng chứng ngoại phạm khác.

Chuyện này đã được cha mẹ con bé quyết định giấu đi để giữ danh dự cho Natalia nên cảnh sát sẽ không nhúng tay vào, nhưng họ đã tuyên bố là nếu chúng ta không thể tìm ra thủ phạm thì hai nhà sẽ cạch mặt nhau vĩnh viễn. Lasia, em là đứa thông minh nhất nhà, anh cầu em hãy giải quyết vụ này. Cứ nghĩ đến vẻ mặt đắc chí của tên tội phạm kia là anh lại thụi một quyền vào tường. Cha mẹ đã không ra ngoài hay ăn uống gì suốt mấy ngày qua."[/I]

Chữ viết cứng rắn, nguệch ngoạc nhưng trang trọng. Nathan mường tượng người viết lá thư này là một thanh niên trẻ hay kích động nhưng có tri thức và thông minh. "Tiểu thư, Dante này là ai?"

"Đó là người mà ta sẽ cưới nếu như không có chuyến đi này." Lasia nói với vẻ mặt căm ghét. "Ồ!" Nathan gật gật đầu. Cậu suy nghĩ hơi lung và Lasia để yên cho cậu nghĩ. "Tiểu thư, trong chuyện này cô nghĩ ai là người hiềm nghi nhất nếu như bỏ qua tất cả các bằng chứng ngoại phạm?"

"Dante!" Lasia trả lời chắc nịch. "Tên khốn đó. Anh trai ta và cha mẹ không thể nhìn rõ được con người thật sự của hắn và bị cái vẻ ngoài của gã đánh lừa. Ẩn dưới vẻ ngoài mạnh mẽ, lịch thiệp ấy là một con rắn độc, một tên dâm dục. Quá nhiều lần hắn nhìn ta như thể ta là một món đồ trong tay hắn vậy. Ta thà chết chứ không bào giờ sống chung với gã."

Nathan cúi đầu thật sâu, cậu đọc kĩ lá thư lần nữa. Có vẻ như người viết nó cũng không thực sự kì vọng việc cô có thể giải mã bí ẩn này trên đường nên không viết rõ chi tiết hết tất cả. "Vậy còn Mafoy?"

"Ồ, anh ta à? Như trong thư đã viết đấy. Là con của vị quản gia nhà ta. Ta không có ấn tượng sâu sắc lắm với người này, ngược lại thì rất tôn trọng cha hắn."

"Tiểu thư, về vụ án này thì trong đầu tôi cũng có một giả thuyết."

"A! Thật sự?" Lasia bật dậy vì mừng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp của cô dấn tới làm Nathan cảm thấy bối rối. Cậu ho khan một chút để xua đi sự xấu hổ và nói: "Đúng vậy. Nhưng nó chỉ là một giả thuyết mà thôi. Tôi có quá ít thông tin nên chưa có cơ sở nào chứng minh nó cả. Bây giờ cô có thể kể cho tôi về gia đình cô không?"

Gia đình Nam tước Emproy gồm có hai thế hệ, hai ông bà và ba người con; trong đó có anh trai Lasia, Lasia và một cô em gái nhỏ hơn nàng hai tuổi tên Sasha. Mặc dù là một gia đình có truyền thống lâu đời nhưng gần đây họ gặp phải một số khó khăn và có dấu hiệu xuống dốc. Tuy vậy họ vẫn đủ khả năng để nuôi một ít gia nhân trong nhà, bao gồm năm cô hầu gái, một người làm vườn, một vị quản gia cùng gia đình của ông ta sống trong khuôn viên gia đình. Họ thường xuyên có khách khứa, và theo như trong lá thư có kể thì Dante - người thừa kế danh hiệu của một gia tộc quý tộc khác có đến chơi hôm đó và ở lại ăn tối. Tòa biệt thự được bao bọc bởi tường cao và rộng rất khó leo lên, khu vườn lớn rậm rạp, một cái hồ nước lớn nằm khá gần phòng làm việc có lối thoát thông ra ngoài, không có lối đi bí ẩn nào, cổng trước và sau đều có bảo vệ.

"Chắc chắn tên trộm đã nhảy xuống hồ nước rồi chuồn đi."

"Trong thời tiết này ư?" Nathan nhìn ra ngoài, trời đã se se lạnh. Mùa thu đến rồi và trên con đường dẫn đến lãnh địa của vị Nam tước có thể thấy rõ những lá cây nhuốm màu hoàng hôn. Vụ việc xảy ra vào ban đêm, dưới hồ chắc chắn rất rét. "Đây là giả thuyết có khả năng lớn nhất, thôi vậy, hãy đến đó và lắng nghe câu chuyện. Ồ Claras, cô đã trở lại rồi ư? Ngồi đây nào, cô có muốn dùng áo khoác của tôi không? Trời rất lạnh đấy."

Hai ngày sau họ tiếp cận lãnh địa, nhưng lại không trực tiếp hướng về biệt thự nhà Emproy mà tạt qua nhà gã Dante. Tên này không sống ở vùng đất mà hắn sẽ được phong tước mà là một nơi phù hợp với công việc của hắn, tuy vậy đó cũng là một ngôi nhà lớn với những người hầu xinh đẹp. Lasia tuy có căm ghét tên này nhưng cô cũng không thể phủ nhận được vẻ đẹp trai của gã cùng với mị lực trong giao tiếp đã được tôi luyện trong môi trường quý tộc.

Ban đầu họ bị ngăn ở ngoài.

"Xin lỗi cô, ông chủ đã nói rằng sẽ không tiếp ai vào mấy ngày tới." Vị thư kí riêng của hắn trả lời lịch sự.
"Nhưng chúng tôi đã đến tận đây cơ mà?" Lasia tỏ ra hơi khó chịu. "Làm ơn hãy chuyển lời cho Dante trước rồi hỏi xem hắn có thật sự không muốn thấy tôi không?"

Nathan có thể thấy cô thư kí tỏ ra khó xử, rõ ràng là người chủ nhân căn nhà này có một lí do gì đó để không gặp người bên ngoài. Lí do đó là gì? Công việc ư? Nhưng trông cô thư kí khá thoải mái, nếu như chủ của nàng bận bịu thì nàng cũng khó mà rảnh rang được. Vì cú sốc từ chuyện xảy ra mấy hôm trước ư? Theo như lời của Lasia thì con người này không yếu đuối như thế, và có vẻ như cô chưa bao giờ thất bại trong việc chủ động tìm gặp hắn cả. Cuối cùng thì nữ thư kí cũng đi vào thông báo. Họ đợi chờ một lúc và nhác thấy một bóng người cao lớn nhanh chóng đi ra ngoài. "Ôi Lasia của anh!"

"Chẳng có ai là của anh cả!" Lasia lập tức đáp trả và có vẻ như cô không muốn nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề. "Chúng tôi đến để lắng nghe anh câu chuyện mà anh nhìn thấy được vào đêm bốn hôm trước."
"Khỉ thật Lasia, em không thể nói với anh những chuyện khác sao? Ít nhất cũng phải có màn dạo đầu ngọt ngào chứ? Còn cậu bé tóc đen này, cậu là ai?"

"Đó là người hầu mới của tôi. Đừng quan tâm tới cậu ta. Tôi không muốn dông dài là vì không muốn cho anh hiểu nhầm rằng anh có bất kì cơ hội nào."

Nathan há hốc mồm vì những cử chỉ dứt khoát của Lasia, cậu vẫn luôn biết rằng nàng là một người quyết đoán nhưng lần đầu tiên cậu thấy cô xử sự dứt khoát như vậy.

"Thôi được, em là bà hoàng của anh. Anh sẽ nghe lời em vậy. Nhưng Lasia, tin anh đí, tình yêu của anh dành cho em là thật sự! Nếu không có những quyết định của cha mẹ chúng ta thì cho dù có khó khăn tới đâu anh cũng muốn cưới em…"

"Kể cả bằng bạo lực ư?"

"Thôi nào Lasia. Anh sẽ không làm thế, sao em có thể nghĩ như vậy được. Chúng ta đang sống trong một quốc gia có luật pháp chặt chẽ."

"Nhưng trên biển thì không có. Thôi được rồi, tôi không muốn nói chuyện này nữa. Hãy kể cho tôi chuyện tôi muốn lắng nghe đi."

Dante thực sự thoái nhượng, hắn mời hai người vào phòng. Hắn không mấy thiện cảm với Nathan, nhưng cậu cũng không có ý định tiếp chuyện mà chỉ lẳng lặng nghe.

"Lúc đó anh có loáng thoáng nghe thấy tiếng người nhảy xuống hồ, nhưng chưa kịp đi xác nhận thì anh trai em đã xông vào phòng và phát hiện ra Natalia nằm ở đó, rồi anh cũng quên béng đi mất cho đến khi ra về. Không còn nghi ngờ gì nữa, tên trộm tẩu thoát bằng đường thủy." Dante không nhanh không chậm kể lại, ngoại trừ chi tiết này thì không còn gì mới nữa cả. Lúc này sau khi quan sát kĩ Dante một lượt và anh ta kết thúc câu chuyện của mình, Nathan mới lên tiếng.

"Xin lỗi, vết thương trên cằm của anh là gì vậy?"

Nathan hỏi lịch sự nhưng Dante phản ứng dữ dội không ngờ. Hắn chồm người lên quát tháo. "Tại sao tao phải trả lời mày chứ?"

"Trả lời anh ta đi Dante. Cậu ta hỏi cũng như tôi hỏi thôi." Lasia bình tĩnh đáp lại, gã Dante nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình và phục hồi phong phạm.

"Được rồi, chỉ là bị trượt chân khi đi xuống cầu thang thôi."

"Một câu hỏi nữa thôi thưa ngài Dante. Tên trộm có để lại thứ gì trên bờ hồ không?"

"Không hề."

"Thật sao? Vậy nghĩa là hắn đã bơi trong khi mặc áo khoác. Có lẽ hắn sẽ cởi ra sau khi bơi được một đoạn. Chúng ta có thể mò dưới đáy hồ để tìm nó. Các anh đã làm điều tương tự vậy chưa?"

"Chưa, chưa hề."

"Được rồi Dante. Cảm ơn sự hợp tác của anh. Chúng tôi cần trở về ngay và Nathan, ngày mai cậu có cơ hội xuống hồ mò mẫm một phen."

"Ặc, sao lại là tôi."

"Đùa thôi."

Trông biểu tình của cô chẳng giống đùa gì cả, Lasia! Nathan oán thầm trong lòng và lo lắng xem lời nói đùa ấy có thành thật hay không. Hai người từ biệt Dante chẳng mấy mặn mà rồi đi thẳng ra xe ngựa, nơi mà Claras nãy giờ vẫn ngồi đợi. Nathan trực tiếp điều khiển và bánh xe của họ lăn trên con đường đá xanh tuyệt đẹp, khi vô tình quay đầu lại trong một khoảnh khắc, cậu nhìn thấy một đôi mắt âm trầm nham hiểm đến đáng sợ bám gót theo sau khiến cậu phải thúc ngựa chạy nhanh hơn. "Kẻ này nếu có thể, tuyệt đối không nên trêu vào." Nathan rút ra kết luận.

Tòa biệt thự của gia tộc Emproy áp sát vào khu rừng phía sau. Tuy gọi là biệt thự gia tộc nhưng những chủ nhân của nó không mấy khi xuất hiện đầy đủ ở nơi này. Lasia trở về và được đón chào nồng nhiệt, nhưng Nathan có thể thấy được sự kinh hoàng của những thành viên trong nhà.

"Đây là Nathan, người hầu em "nhặt" được ở Đông Phương. Cậu ta khá hữu ích đấy."

Nathan xạm mặt lại khi bị cô mô tả mình như một món đồ thất lạc. Nhưng anh trai của nàng thì tỏ ra hồ hởi với cậu. "Chào cậu, Nathan. Đừng buồn vì cái tên nhé, Lasia vốn không giỏi cho việc đặt tên mà. Có thể cậu không biết nhưng ba con chó của nhà này đều do nó đặt tên, lần lượt là Nathan I, Nathan II và Nathan III. Có vẻ như có bé đã dành sẵn cái tên này trước cả khi gặp cậu đấy."

"Này, việc cô tìm được tôi có phải là một âm mưu?" Nathan trợn mắt lên với Lasia, từ bỏ cả những phép tắc mà cậu vẫn thể hiện đó giờ.

"Im đi!"

"Được rồi."

"Ha ha ha, làm tốt lắm Nathan. Con bé không hay nói nhiều đâu, để đạt được đáp lại từ nó cũng không dễ dàng gì. Sau này cậu phải quen với điều đó thôi."

"Vâng."

"Tôi cũng đã nghe việc cậu cứu mạng nó trên biển. Bằng tất cả lòng biết ơn của mình, tôi sẽ tạo điều kiện thoải mái nhất cho cậu."

"Không có gì tuyệt vời hơn!"

"Được rồi. Cậu cũng biết đó. Chúng tôi đang gặp rắc rối, ta cần phải bàn chuyện này ngay vì đến tối sẽ có một bữa tiệc mừng công Lasia. Con bé giỏi hơn bất kì gã đàn ông nào trên Neverland này."

Sau đó Nathan được dẫn đi quan sát cả ngôi nhà, cậu cũng gặp qua tất cả thành viên gia đình trừ cô em gái của Sasha, đang theo học một trường nội trú ở bên ngoài, tối nay mới về.

"Cậu này chính là Mafoy." Claras là người dẫn cậu đi, và Mafoy là người cuối cùng mà cậu cần gặp.

"Chào anh. Tôi là Nathan."

"Ừ, chào cậu. Cậu là người hầu của tiểu thư ư?"

"Đúng vậy. Và cô ấy giao cho tôi trách nhiệm điều tra chuyện này. Anh có thể kể lại cho tôi nghe tối hôm đó không?"

Nathan sau vài câu làm quen, nhanh chóng đi vào vấn đề. Cậu có chút bị "lây" phong cách của Lasia. Mafoy là một anh chàng khá được, người có thể hạ gục anh ấy chắc hẳn là một gã cừ. Nathan quan sát anh thật kĩ, cậu thấy có vài vết trầy trên mu bàn tay của anh đã đóng vẩy. Mafoy thể hiện ra mình đang sầu thảm, hối hận cực độ. Nathan không tìm được chút giả tạo nào trong biểu cảm của anh.

"Khi ấy tôi nghe được từ những người khác rằng nhà có trộm, thế nên vội chạy vào vườn để tìm kiếm."
"Chính xác thì anh nghe từ ai cơ?" Nathan vặn hỏi lại.

"Là…"Mafoy chần chừ một hồi. "Là tôi nghe thấy tiếng ai đó hét lên "có trộm" thôi. Tôi cũng không rõ là ai."

"Và anh đi một mình?"

"Đúng vậy. Nhưng sau đó tôi bị tên trộm thụi một quyền vào mặt."

"Anh có đánh trả thành công cú nào không?"

"Có lẽ là…có."

"Vào đâu?"

"Tôi nghĩ là đầu."

"Chính xác là cằm phải không?"

Khi Nathan hỏi đến câu này thì mắt Mafoy mở lớn, người anh run lẩy bẩy. Trông anh như một tên trộm bị nắm thóp vậy. Mafoy hít sâu một hơi rồi lắc đầu. "Không phải, có lẽ là thái dương."

"Sau đó anh làm gì?"

"Tôi cùng những người khác đuổi ra ngoài, men theo bờ hồ. Thậm chí là vọt vào trong rừng."

"Có ai làm chứng cho anh không?"

"Trước khi đánh nhau với tên trộm thì không, nhưng sau đó thì có rất nhiều."

"Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh."

Nathan đang định rời đi thì Mafoy đột nhiên nói: "Nathan, làm ơn tin tưởng tôi. Tuy tôi không cao đẹp gì nhưng tuyệt đối không làm những chuyện kinh tởm như vậy." Nathan nhìn sâu vào mắt Mafoy, gật gật đầu. "Tôi tin tưởng anh."

"Claras, đi thôi. Tôi nghĩ bây giờ nên chờ kết quả từ nhóm tìm kiếm. Xem ngày mai liệu họ có tìm thấy thứ gì dưới đáy hồ không."

"Cậu đã biết gì rồi ư?" Claras kinh ngạc hỏi.

"Ừm. Có lẽ là một phần, cũng có thể là toàn bộ, mà cũng có thể là không có gì cả. Mọi thứ quyết định bằng việc liệu chúng ta có nhặt được gì không." Trong khoảnh khắc đó, Claras quay mặt đi, sắc mặt cô trở nên âm trầm, tái nhợt. Nathan không nhận ra những dấu hiệu ấy mà nhanh chóng dẫn trước đi tìm Lasia báo cáo kết quả về những gì mình tìm được.

Tối hôm đó, Nathan được mời tham gia bữa tiệc mừng công của Lasia. Trước đó cậu được nàng tặng cho một bộ quần áo mới. "Đây là…"

"Đồ vét đấy. Những quý ông ở Neverland mặc chúng khi đi làm, dự tiệc."

Lasia vui vẻ nhìn cậu hớn hở với món quà mới này. "Làm sao cô biết số đo của tôi?"

"Trong lúc cậu ngủ tôi đã đo thử." Nathan kinh ngạc nhìn nàng, cậu không ngờ vì mình mà cô lại có thể bỏ nhiều tâm huyết đến vậy. Lasia rối tung vì cái nhìn ấy, mặt cô đỏ bừng. "Đừng có nhìn tôi như thế. Đây chỉ là tiền lẻ của việc cậu cứu mạng tôi thôi. Đừng có tưởng là tôi quan tâm gì đến cậu!" Thế nhưng Nathan càng nhìn nàng nhiều hơn, gần như khiến Lasia nổi giận.

"Chuyện gì…"

"Không ngờ tiểu thư cũng có mặt dễ thương này."

"CẬU NÓI CÁI QUỶ GÌ THẾ HẢ?" Lasia gào to, trong chớp mắt cô ném tung đủ thứ đồ đạc lên người cậu làm Nathan rất chật vật tránh né. Cậu không thể hiểu tại sao ngày bình thường một cô gái luôn điềm tĩnh và đã quá quen thuộc với những lời khen ngợi lại có thể bộc phát ra mãnh liệt như vậy. "Khoan đã…Từ từ…Đừng!"

Một chốc sau khi cả hai đã thở hổn hển và Lasia phải dừng lại, cô nói: "Cấm cậu rêu rao chuyện này với người khác."

"Ngay từ đầu tôi đã không có ý định đó rồi. Tại sao cô lại phải hung dữ như thế chứ?"

"Im đi."

"Được rồi."

Hai người rốt cục cũng trở về trạng thái hòa bình. Nathan nhận thấy Lasia đã rơi vào trầm tư. "Cô đang nghĩ về Natalia ư?" Tiểu thư mất đến năm giây mới nghiêng người gật đầu với cậu. "Ừm."

"Thật kinh tởm, thật kinh tởm đấy Nathan ạ. Anh sẽ không thể hiểu điều này bởi vì anh không phải là phụ nữ. Tôi và Natalia tuy không tính là thân nhưng cũng có đôi lần gặp mặt. Con bé thật sự xuất sắc, còn rất nhỏ nữa. Và nó đã phải chịu đựng những chuyện như vậy. Không, tôi cũng không hiểu được. Nếu tôi hiểu tôi đã khóc òa lên vì đồng cảm rồi, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy phẫn nộ và đau lòng thôi. Điều này thật không công bằng, Nathan!"

"Tôi thấy cô thật sự hiểu đấy chứ. Nhìn kìa, nước mắt cô đã rưng rưng rồi." Cậu nói và lấy tay lau đi. "Thấy không? Người khác không hiểu nhưng tôi thấy cô cũng rất mềm lòng đấy. Thoải mái chút đi nào, tôi có mấy kĩ xảo xoa bóp đấy. Cô muốn thử không?"

"Anh sẽ trở thành một tên sát gái đấy."

"Có là gì nếu không tán tỉnh được tiểu thư đâu."

"Tôi sẽ giết anh nếu còn đùa nữa. Và sẽ lăng trì anh nếu trở thành một tên yêu râu xanh bội bạc."

"Ha ha…"

Buổi tiệc diễn ra với số lượng khách mời đông đúc. Tòa lâu đài sáng lên bởi ánh đèn điện trong đêm, thứ mà Nathan chưa bao giờ được thấy ở quê hương mình. "Đó là gì vậy? Ma thuật ư?"

"Đồ ngốc. Im đi Nathan. Đừng để người ta tưởng rằng anh là thằng nhà quê. Thứ đó gọi là bóng đèn." Anh trai Lasia xuất hiện với ly rượu vang trên tay, mặt anh đỏ bừng nhưng không có vẻ gì là say cả. "Tuyệt thật. Tôi có thể học cách chế tạo ra nó không?"

"Được chứ. Nhưng cậu phải học lâu lắm."

"Không sao, mục đích của tôi đến nơi này là để học cái mới mà." Anh trai Lasia gật gù, hơi thở anh nồng nặc mùi rượu. Đúng lúc này một cô gái có mái tóc vàng, bôi son đỏ loét trong chiếc váy dạ hội bốc lửa tựa vào người anh. "Michael, anh có muốn nhảy một bài không?" "Rất vinh hạnh Natasha. Ồ, Nathan, về chuyện cái bóng đèn. Tôi có một người bạn rất giỏi ở viện hàn lâm. Tôi có thể nhờ anh ấy sắp xếp cho cậu một cơ hội học hỏi nếu cậu muốn."

"Cám ơn."

Nathan cúi đầu và một cánh tay mềm mại khác đan vào eo cậu. "Ôi chàng trai, cậu có biết nhảy không?" Mùi nước hoa mạnh mẽ đâm vào mũi cậu, đó là một người phụ nữ cao ráo, đôi mắt xanh với lông mi cong tợn, quan trọng hơn là vòng một vĩ đại gần như úp sấp vào đầu cậu.

"Xin lỗi, tôi không biết…" Nathan lí nhí, cậu bị áp lực trước người phụ nữ lớn tuổi đẹp tuyệt vời ấy. "A ha ha ha!" Cô ta cười to, những ngón tay thon nhọn hoắt chà lên má cậu. "Dễ thương quá, để tôi dạy cậu nhảy nào." Tiếp đó, Nathan cố gắng học hội những gì người phụ nữ rỉ vào tai cậu và theo kịp bước nhảy của cô. "Nâng đầu lên chàng trai. Đúng rồi, như vậy. Cậu có năng khiếu đấy."

Suốt buổi đêm hôm đó, tuy rằng cậu phải tập trung vào những cuộc trò chuyện, nhưng cậu luôn dành một phần tâm thần chú ý vào một người. Cậu nhìn thấy bóng người ấy lách qua đám đông, lịch sự từ chối những lời mời và hướng thẳng đến cửa ra vào. "Xin lỗi, tôi có chút việc." Cậu buông tay và vội vã đuổi theo.
Những ngôi sao trở nên lờ mờ khi có ánh đèn điện, nhưng Mặt Trăng vẫn rõ nét trên nền bầu trời. Người cậu theo đuổi chạy băng qua khoảng sân lớn, tay ôm lấy bụng. Hắn lách người qua chỗ gấp khúc trên bức tường, thở hổn hển và nghiêng người nhìn lại kiểm tra rất cẩn thận. Sau đó hắn mới đi thẳng tới hồ nước. Ở đó một người đã chờ đợi hắn.

"Giữ lấy cái này, rồi ném xuống hồ." Hắn lục lọi ra từ trong bụng một chiếc áo trùm lớn được gấp cẩn thận giao vào tay người kia. "Làm ngay đi. Nếu ta ra ngoài quá lâu thì sẽ bị nghi ngờ mất." Người nọ khó khăn tiếp nhận tang vật, thở dài, tựa như cam chịu.

"Được rồi, tôi sẽ…"

Hắn chưa kịp nói xong thì một người khác lại xuất hiện, chính là Nathan. Cậu cười lớn. "Không, cậu sẽ không làm thế đâu Mafoy ạ. Giờ thì tôi biết tất cả rồi và cả bằng chứng nữa."

Hai người nọ kinh hoàng quay lại nhìn Nathan.

"Làm sao…"

"Ồ? Làm sao tôi biết ư? Có thể nói là ngay từ đầu tôi đã đoán được bảy tám phần rồi. Chỉ là không có cơ sở vững chắc thôi. Nếu như tôi không nhầm thì mọi chuyện là như thế này: Thủ phạm của vụ trộm cắp tất nhiên là Mafoy. Khi cậu đang lẻn vào phòng ông bá tước thì bị Natalia phát hiện, quá sợ hãi nên cậu nhảy ra ngoài. Sau đó cô bé hét lên và cậu bị truy đuổi. Dante phát hiện cậu đầu tiên, hai người đánh nhau một trận, trong lúc xô xát cái áo khoác của cậu đã bị giật đi, nhưng cậu vẫn bỏ chạy được. Sau đó mọi người gặp cậu và cậu hiểu rằng Natalia chưa nhận ra cậu là ai, cậu chỉ dẫn bọn họ chạy ra ngoài rừng cốt là để có không gian rộng lớn để bỏ trốn. Cậu biết là Mafoy đã nhận ra mình, kiểu gì thì cậu cũng bị tóm nếu cứ ở lại. Nhưng chẳng ai ngờ là Mafoy lại mặc cái áo choàng ấy, giả dạng làm tên trộm rồi quay trở về cưỡng hiếp Natalia, mày đã che mắt cô bé và bịt mắt cô bé lại trong lúc làm trò cầm thú. Khi anh trai Lasia xuất hiện, mày mau chóng cởi cái áo ra, nhét vào trong người rồi giả bộ như là mới chạy tới nơi. Hiện tại thì mày đang muốn ném cái áo ra giữa hồ để chứng tỏ rằng bản thân vô can."

"Phải nói là mày rất gian giảo, xảo quyệt đấy Dante ạ. Nhưng vì việc mày cứ trốn trong nhà không chịu gặp ai nên tao mới chú ý tới cái vết thương trên cằm mày. May mắn là tao đi cùng với tiểu thư Lasia mới có thể bắt được cái manh mối ấy. Tóm lại thì việc giữ cái áo choàng là quá đủ để làm bằng chứng rồi. Mafoy, nếu như cậu dũng cảm khai ra tất cả thì tôi cảm thấy cậu cũng không đến nỗi nào. Thế nhưng mà…"

"Xin lỗi." Mafoy cúi thấp đầu, vô lực thả xuống đất thứ trong tay mình.

"Ồ, cậu không phải xin lỗi tôi. Tôi và cậu không có mối quan hệ nào cả."

"Còn mày, Dante. Mày là một thằng đê hèn. Tối nay tao có cơ hội đấm lên cái bản mặt của mày."

Khuôn mặt Dante lúc trắng lúc xanh, nhưng dưới ánh trăng vằng vặc, biểu cảm của hắn trở nên khó hiểu. "Tốt, tốt lắm." Hắn cười rục rịch. "Tao đã cảm thấy mày là một mối hiểm họa."

"Hử?"

"Mày tưởng tao không biết mày theo dõi tao sao?"

"Để tao cho mày một lời khuyên. Nếu như mày biết tất cả thì cứ giả vờ ngu ngốc trước đã. Mày có thấy xung quanh đây không?" Gã cười nhẹ, một nụ cười đắc thắng, ăn chắc. Nathan lúc này mới chú ý tới, quanh đây chẳng có ai cả. Nhưng cậu không sợ, bởi vì cậu có mang theo thứ tiểu thư Lasia đưa cho khi ở trên thuyền.

"Ồ? Hóa ra tự tin của mày là cái đó à?" Dante rút ra trong túi áo ngực một thứ gì đó to bằng bàn tay, bằng kim loại. Nathan không hiểu đó là cái gì. "Hê hê, thằng nhà quê như mày không biết Lasia nhặt được từ cái xó xỉnh nào mà không biết thứ này là gì."

Khi Dante rút khẩu súng ra, Mafoy đã sắc mặt tái nhợt, trắng bệch. Cậu ta vội hét lên: "Chạy mau Nathan!"
"ĐOÀNG!" Tiếng súc nổ làm khuấy động không gian bóng đêm mịt mờ, yên tĩnh. Mafoy run rẩy sờ vào ngực mình, nơi đó có máu chảy be bét. "Khà khà. Để tao nói cho mày câu chuyện thực sự. Tên trộm Mafoy này còn một đồng đảng khác. Trong khi hắn bỏ chạy ra ngoài nhằm thu hút chú ý thì gã đó từ bên ngoài nhảy vào cưỡng hiếp bé Natalia đáng yêu rồi bỏ chạy bằng cách bơi qua hồ. Vết bầm trên mắt hắn chỉ là hành động tự tổn thương mình nhằm đánh lạc hướng. Người ta có thể tìm thấy chứng cứ là những gì hắn đã ăn trộm ở trong nhà chính mình. Nathan dũng cảm và thông minh đã cùng chết với hắn trong một cuộc đọ súng khi phát hiện ra bí ẩn này." Gã rút ra trong người thêm một khẩu súng khác, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, nụ cười tự mãn dài ra trên khuôn mặt vặn vẹo.

"ĐOÀNG!"

Một tiếng kim loại va chạm mạnh mẽ vang lên. Nathan dùng thanh kiếm gãy sau khi may mắn chặn thành công viên đạn đâm vào ngực phải của tên quý tộc đê hèn.

"Đáng ra mày phải bắn tao trước. Nếu vậy thì tao cũng chẳng thể có được may mắn ấy." Nathan thủ thỉ vào tai gã, Dante vô lực từ từ ngã xuống. Cậu đứng thẳng người, gan bàn tay đã tóe máu. Trong ánh mắt cậu chớp chớp ánh sáng khó hiểu. "Súng ư? Nếu là thứ này, mình có thể đánh bại được hắn…" Cậu lẩm nhẩm và chờ đợi những người bị thu hút bởi hai tiếng nổ. Trong đó có cả Lasia, cậu thành thật nói cho cô tất cả mọi chuyện. Lasia trợn mắt nhìn cậu, lần thứ hai trong ngày cô chảy nước mắt và khóc.

"Đồ đần! Đồ nhà quê này! Cậu muốn chết à?" Cô giận dữ đánh mạnh vào người cậu, khóc càng lúc càng nhiều. Sau đó cậu mới từ anh trai cô biết được, đó là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy nàng khóc. Mà còn khóc ráo hết nước mắt như thế.