Chương 1: Vụ án thứ nhất: Con tàu vượt đại dương

Gió đông

Chương 1: Vụ án thứ nhất: Con tàu vượt đại dương

Giữa thế kỉ XIX, tại một quốc gia nhỏ ở phương Đông, một chàng trai trẻ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Trước khi ý thức cậu có thể nhận biết được xung quanh, cơn đau bởi một vết thương lớn nơi ngực khiến cậu phải nhíu mày. Cái mũi cậu khẽ nhích và luồng không khí mặn nồng luồn vào trong cơ thể, cảm giác khác thường khi nằm trên giường khiến cậu đưa ra vài nhận định. "Mình đang ở trên thuyền." Cậu quan sát xung quanh và càng chắc chắn hơn nữa khi nhìn thấy những vật dụng được cố định với nền gỗ, cậu kéo tấm chăn mỏng đang phủ trên người và đặt chân xuống đất, nhưng cậu đã không đứng thẳng được mà ngã lăn ra sàn nhà. Tiếng động bởi va chạm đã kinh động người ở bên ngoài.

"Này chàng trai, cậu chưa thể làm như thế ngay được đâu."
Cánh cửa bật mở và một người đàn ông lớn tuổi trong một chiếc áo khoác trắng dài gần chạm đất, râu ông xồm xoàm toát lên phong thái của một bậc trí giả và trên cái mũi khoằm của ông, một chiếc kính nhỏ nối với sợi xích màu vàng gác lên. Quan trọng hơn, ông có một làn da nhăn nheo nhưng trắng hồng, không phải màu vàng như cậu.

Chàng trai chưa bao giờ nhìn thấy kiểu người kì lạ như vậy, cậu cũng chưa nghe ngôn ngữ của ông bao giờ, nhưng ông dường như cũng không quan tâm việc cậu có hiểu lời ông hay không mà quay sang nói gì đó với người bên cạnh - một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn như một thiên thần và cũng giống ông, là một cô gái da trắng. Ánh mắt cậu lấp lóe, nhanh chóng rơi vào trầm tư. "Xin lỗi, ông có thể nói cho tôi biết tại sao tôi ở đây không?"

"Ồ, tôi sẽ cho anh biết điều đó."
Không phải người đàn ông lớn tuổi mà chính cô gái nhỏ mới là người tiến lên trả lời cậu, và bằng thứ ngôn ngữ mà cậu có thể hiểu được. Bây giờ khi cô bé lại gần, cậu có thể quan sát khuôn mặt cô một cách kĩ hơn. Vầng trán cao rộng toát lên sự thông minh lanh lợi, ánh mắt xanh biếc như đại dương lấp lóe thứ cảm xúc "tò mò". Cô gái trong một trang phục sáng màu với những đường viền ren và một chiếc ô cùng màu lắc lư trong tay.

"Anh đang ở trên tàu "Princess", thuộc đội tàu buôn của gia tộc "Emproy". Chúng tôi từ đế quốc Neverland và tới phương Đông để mang về lá trà, lụa và nhiều thứ khác nữa. Đây là chuyến tàu trở về, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo mà chúng tôi gặp được anh đang bám trên một tấm ván lênh đênh giữa biển, máu túa ra khắp nơi và lũ cá mập cách xa đó mấy cây số đang nhanh chóng tới để xé xác anh ra. Mà nếu không phải lũ cá mập thì anh cũng sẽ chết vì mất máu, đói, đuối, vân vân và vân vân. Tóm lại là chúng tôi đã cứu sống anh trong một tình huống phải chết mà không chết."

"Đáng ra chúng tôi sẽ bỏ mặc anh ở đó cho lũ cá, hoặc thứ gì đó khác. Nhưng nghĩ đến việc đang cần một người hầu phương Đông dễ nhìn (cô hơi đánh giá vẻ ngoài của anh một chút) và có giáo dưỡng – tôi có thể nhận thấy điều đó qua những thứ anh mang theo. Nên người của tôi đã kéo anh lên và kết quả là như này đây."

Chàng trai lắng nghe lời cô gái, kiên nhẫn nuốt từng lời. Tự cười với mình một lúc và nói: "Xin hãy nói cho tôi biết, ai là chủ của tôi bây giờ?"

Giữa thế kỷ XIX, thế giới Tây Phương và Đông Phương bắt đầu giao lưu với nhau mạnh mẽ hơn. Bằng những con tàu lớn, những phát minh mới trong cuộc cách mạng công nghiệp, những quốc gia phương Tây đổ xô về phương Đông hòng tìm kiếm những mặt hàng mới có giá trị nhằm làm giàu cho chính bản thân và quốc gia mình.

Neverland là một trong những quốc gia lớn ở Châu Âu.

"Nha, xem ra chúng ta có một thu hoạch ngoài ý muốn. Người hầu mới của chúng ta không những có vẻ ngoài rất được lại còn khá thông minh nữa." Cô gái gật gù. "Nhưng cậu ta có thể học được tiếng Anh trong vòng ba tháng không?"

"Tôi có niềm tin đó."

"Tốt lắm, Claras." Cô gái gọi một người khác tới, là một phụ nữ tuổi hơn đôi mươi, vẻ ngoài tuy không sang trọng nhưng lại thanh lịch theo một cách rất riêng của mình. "Hãy dạy cho …ờ…ừm…Nathan của chúng ta tiếng Anh của người Neverland, và nếu như trước khi cập cảng mà cậu ta không thể nói chuyện trôi chảy mạch lạc thì cứ ném thẳng xuống cho lũ cá."

"Vâng, thưa tiểu thư." Cô gái đáp bằng giọng cung kính, nhìn kĩ cậu học trò mới nhất của mình như đánh giá món quà lưu niệm tùy tay vứt bỏ.

Chàng trai – tên mới Nathan, có thể cảm nhận được một cơn bão lớn sắp tới trong đời mình.


Những con thuyền vào thời bấy giờ nếu muốn đi một chuyến xuyên lục địa rất dễ dàng gặp bất trắc. Thời tiết thất thường cũng như đám hải tặc là những uy hiếp nguy hiểm, các vấn đề về nước, lương thực, dịch bệnh cũng không mấy bảo đảm. Một tiểu thư danh giá lại đặt thân mình trên một trong những con thuyền như vậy thật đáng để suy ngẫm.

"Ngươi đang nghĩ vậy sao?" Cô gái hỏi.

Nathan, trong quãng thời gian này đã đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác vì khả năng của nàng. Cô có tài ăn nói cũng như sức thuyết phục tuyệt vời, hay khả năng đo đoán lòng người cũng tuyệt như khuôn mặt của cô gái.

"Đúng vậy, thưa tiểu thư."

"Chuyện này cũng không phải bí mật gì, khi chúng ta tới nơi có lẽ anh sẽ nghe được chuyện của tôi. Vốn dĩ tôi là con gái thứ hai trong một gia đình quý tộc ở đế quốc, tôi được ăn học đàng hoàng và vô cùng hứng thú với thế giới phương Đông của anh." Nàng nói và chàng trai gật đầu. "Điều đó rất rõ ràng, thưa tiểu thư."
"Tôi cũng thích buôn bán nữa. Phụ nữ quý tộc ở tuổi tôi có hai lựa chọn, một là cưới một ông chồng có tiền, quyền do cha mẹ sắp đặt. Hai là tìm một công việc và có cống hiến lớn lao. Anh thấy đấy, tôi đã tự lựa chọn cho mình."

Nathan rất nhanh có thể đoán được phần còn lại của câu chuyện. "Cô thật đáng khâm phục, hẳn nó không dễ dàng gì."Anh nói thật lòng, người anh hơi cúi thấp và những lọn tóc đen dài che kín khuôn mặt anh. Cô gái nhìn anh sâu kín, rồi bỏ đi với những lời cuối cùng đầy tính ẩn dụ:

"Ngoại trừ anh, trên thuyền này tôi không tin tưởng ai cả."

Con thuyền đi theo dòng hải lưu dọc bở biển, thỉnh thoảng tấp vào một bến cảng nào đó vài tuần. Cô gái sẽ mang theo những người giúp việc tiến vào đất liền tiến hành trao đổi, lấy về vô số những mặt hàng quý giá khan hiếm ở châu Âu. Nathan cũng đi theo cô, ngoại trừ cô và Claras ra anh gần như không tiếp xúc với ai nữa. Cũng nhờ đó anh có cơ hội được nhìn thấy những phong cảnh mới mẻ mà dù cho trong mơ ở đất nước cũ anh không thể nhìn thấy.

Sau hai tháng, anh đã có thể nghe hiểu và miễn cưỡng đáp lại bằng tiếng Anh.

Đoàn thuyền trên biển trông như những chiếc lá nhỏ tùy thời bị vùi dập bởi một cú lật ngửa, dưới bầu trời thay phiên chuyển nó vẫn liên tục tiến lên. Anh và cô gái cùng đoàn buôn đã trải qua đủ những nguy hiểm, một cơn bão lớn với gió giật cấp tám, cấp chín đã cuốn đi vài người trong thủy thủ đoàn, ném họ xuống biển. Họ gặp cướp trên đất liền và kiên cường chống trả, tổn thất vài người rồi lại rời đi. Cô gái thậm chí còn được tiếp kiến vua của một vương quốc nhỏ, họ kí hiệp nghị thương mại và đó là thành công lớn nhất của cô. "Sau chuyến đi này, tôi nhất định có thể tự do điều khiển cuộc đời mình."

Mọi chuyện tuy khó khăn nhưng nhìn chung vẫn khá thuận lợi khi đến Châu Âu. Ngày hôm đó anh đã hoàn toàn bình phục và nói chuyện lưu loát.

Bầu trời đầy mây và lộng gió khi đứng trước boong tàu, một sự cố nhỏ đã diễn ra. Số là khi họ đi qua vùng biển X, một thủy thủ đã phát hiện ra sự tồn tại của lũ cá heo. "Nhìn kìa! Cả một đàn! Ôi chúa ơi, gọi mọi người lại xem nào." Và thế là đoàn người lao ra ngoài, bỏ mặc bữa trưa được vị đầu bếp đáng kính có cặp ria móc câu đã hao tâm tổn trí làm ra. Dĩ nhiên, một vài người vẫn có ý định ở lại ăn nó và chẳng quan tâm đến lũ cá.

Nathan cũng rất hứng thú với loài sinh vật trí tuệ này, anh cũng như bao người khác lao ra ngoài và tận mắt nhìn thấy quang cảnh kì diệu đó. Những chú cá chìm nổi gần mặt nước, bơi song song với mạn thuyền và rúc lên những tiếng kêu của riêng chúng. Mặt biển xanh, gợn sóng kéo dài phía đuôi thuyền, gió tạt vào mặt và ngắm lũ cá. Mọi người hô hoán, cười đùa và dù anh cảm thấy vui vẻ nhưng vẫn đứng tách ra riêng một mình. Anh không quên lời cô gái nói, trên thuyền này không có ai đáng tin tưởng cả.

Khi trở lại, một vụ lộn xộn xảy ra trong phòng ăn.

"Chuyện gì thế này?" Anh hỏi. Ngay lập tức có người kể lại, số là trong lúc mọi người chạy ra xem lũ cá, một gã thủy thủ đã xô đổ nồi súp lớn. Và thế là mọi người phải nhịn đói.

"Chết tiệt! Thằng khốn! Mày rõ ràng là cố ý làm đổ nó!" Gã đầu bếp gào lên.

"Ông điên à? Tại sao tôi phải làm thế chứ?"

Một vụ cãi vã ồn ào. Nathan không có quan tâm đến việc nhỏ này. Chỉ là một bữa ăn, anh có thể nhịn được.
Ngày hôm đó đáng ra phải trôi qua an bình nếu như giữa đêm không đột ngột vang lên một tiếng hét thất thanh, và một tiếng gì đó giống như là ai đấy tự quăng mình xuống nước. "Chuyện gì?" Anh bật dậy, lao ra ngoài và phát hiện cô gái cũng đang ở đó, trong bộ đồ ngủ mỏng manh chỉ khoác sơ một chiếc áo lông cừu.

"Không biết nữa. Chúng ta ra xem xem." Cô nói và ném cho anh một vật dài dài. "Đây là…"

"Kiếm. Anh có thể dùng nó không?"

"Có thể."

"Hãy bảo vệ tôi."

Họ trao đổi nhau một cái nháy mắt và di chuyển đến nơi có tiếng động. Không có ai ở đó cả nhưng trong không khí lẫn theo một thứ mùi nhè nhẹ. "Là máu!" Anh vội nhìn xuống, trong màn đêm này mặt biển có màu đen và chỉ có thể phản chiếu thứ sáng rực như Mặt Trăng. Trên mép thuyền cũng có dấu máu và có những dấu chân của hai người còn lưu lại. Theo đó, những thành viên khác của thủy thủ đoàn cũng nhao nhao tỉnh dậy, chạy tới và trao đổi thông tin.

"Một vụ giết người."

Tin tức này làm rung động mọi người. Tuy rằng đã có những người chết trên chặng hành trình, nhưng một vụ giết người có ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Ai chết? Ai giết? Tại sao giết? Những câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu tất cả thành viên. Một con bồ câu đậu trên cột buồm khiến Nathan chú ý.

Rất nhanh, danh tính người bị sát hại đã được xác nhận. Chính là vị đầu bếp già lúc trưa. Chẳng ai biết ông ta ra ngoài lúc nào và tại sao. Tình huống lúc đó khá lộn xộn và không ai dám chắc rằng đồng bạn mình có ở bên cạnh lúc đó không. Nathan và cô gái ngay lập tức đi vào trong phòng ngủ của lão, họ xem xét một lần. Nathan lần qua các chỗ ngủ của những thành viên một lượt, cậu ngửi sờ. Chẳng ai biết cậu làm như thế là vì cái gì. Lời khai của các thành viên gần như là giống nhau, tất cả họ đều ngủ say li bì, và liệu có người nào rời đi cùng vị đầu bếp hay không thì chẳng ai chắc chắn cả.

Người duy nhất đáng nghi là chàng thủy thủ có cuộc cãi lộn với lão đầu bếp ban trưa.
"Thật ngu ngốc! Không ai sẽ giết lão chỉ vì một lí do cỏn con như thế. Hơn nữa người có mâu thuẫn với lão trong thuyền này không ít."

Gã nói không sai, tính tình vị đầu bếp già không được tốt lắm và thường xuyên có những vụ cãi lộn, thậm chí là đánh nhau. Một lí do như thế không thể kết luận được gì cả.

"Cô nghĩ sao? Tiểu thư?" Nathan hỏi cô gái.

"Ta không biết nữa. Chuyện này có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể là…" Lời cô nói ngập ngừng nhưng

Nathan rất nhanh bù đắp phần còn lại. "Là có người nhắm vào cô?"

"Ừ."

"Tiểu thư. Cô đã nói trong thuyền này cô không tin tưởng ai cả, nhưng lại tin tưởng tôi. Hẳn là vì bản thân tôi không có liên hệ với bất cứ kẻ nào trong thuyền này hay kẻ thù của cô. Tôi nói đúng không?"

Tiểu thư không trả lời, nhưng Nathan có thể xác định như vậy.

"Tiểu thư. Khi còn ở quê hương tôi đã học được một điều, đối với những chuyện xấu thì thà tin là có chứ đừng tin là không. Ở đây cô không có ai trợ giúp cả, và vì ân cứu mạng của cô tôi sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ. Tất nhiên là vì an toàn của mình nữa, tôi không muốn vừa thoát khỏi tay tử thần thì lại gặp một tên đao phủ khác. Nhưng nếu như cô không nói rõ cho tôi biết thì tôi chẳng thể giúp cô thế nào cả."

Giữa hai người rơi vào một quãng thời gian trầm lặng. Rốt cuộc khi Nathan cảm thấy giới hạn của mình đã đến gần đủ thì cô mới nói. "Được rồi, dùng người thì không ngờ người. Tôi có thể nói cho anh biết vậy, ở chỗ tôi có người không muốn tôi đi biển thành công."

"Những thủy thủ này là do cha tôi sắp xếp nhưng không có gì đảm bảo là không có kẻ xấu trà trộn vào. Bọn chúng có thể phá hủy chuyến tàu này."

Nathan rốt cuộc hiểu rõ. Anh bắt đầu lên kế hoạch. "Tôi có một vài suy nghĩ, nhưng cần phải kiểm chứng."
"Như thế nào?"

Ngày hôm sau, một đám cháy nhỏ xảy ra ở trong thuyền vào buổi sáng sớm khiến cho rất nhiều thủy thủ phải tham gia vào dập lửa. Nguyên nhân của vụ cháy chưa rõ nhưng có vẻ như là vì bất cẩn của một ai đó. Chuyện này Nathan không tham gia vào, thời điểm đó chẳng ai rõ anh biến đi đâu mất.

Đến bữa trưa, mọi người nhận được tin tức mới. "Có một lũ hải tặc đang ở phụ cận chỗ chúng ta!" Tin tức này như sét đánh ngang tai, nhưng những lời tiếp theo của người hoa tiêu mới khiến tâm tình đang chập chùng của họ bình ổn lại. "Không sao, bọn chúng chỉ có ba thuyền rách rưới, hẳn sẽ không dám tiếp cận đâu."

"Nhưng có vẻ như chúng vẫn cứ lởn vởn ở đó chờ đợi."

"Hừ, lũ chuột nhắt đáng ghét. Chúng ta có nên xử lí chúng không?"

"Chịu thôi, tàu của bọn nó là loại nhẹ, đi rất nhanh. Không đuổi được. Cứ mặc xác chúng vậy. Nếu dám tiếp cận thì cứ nã pháo vào tàu bọn chúng."

Mười con tàu lẫn nhau thông báo, bình ổn tiến về phía trước. Nửa giờ sau đó, bọn hải tặc nhanh chóng lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách ở mức an toàn.

"Khốn nạn! Lũ chết tiệt muốn vuốt râu hùm! Đuổi theo chúng."

Tấm buồm lớn căng phồng bởi sức gió, cả đội tàu lao đi với vận tốc nhanh nhất. Lũ hải tặc cũng nhanh chóng làm điều tương tự. "Nã pháo!" Những tiếng nổ lớn vang lên giữa biển khơi bát ngát dấy lên những cột nước giữa hai bên. "Không được rồi, bọn chúng lẹ quá." Rất nhanh mọi người sẽ bỏ cuộc, đương định tiếp tục lịch trình thì bỗng nhiên một người ngã xuống, rên lên thảm thiết. "Chuyện gì vậy?" Một người tiếp một người cứ như thế, trên cả mười con thuyền lớn. Họ rơi vào hốt hoảng, sợ hãi. Chẳng mấy chốc thì chẳng còn ai có có thể đứng thẳng người được nữa. "Có…ai…đó…bỏ…độc…vào…thức…ăn." Những tiếng rên rỉ cuối cùng chợt tắt, khoang thuyền nơi Nathan và cô gái lịm đi giờ đây đột nhiên có một người đứng lên, khuôn mặt hắn bị che khuất bởi bóng tối nhưng nụ cười méo xệch vẫn rõ nét như trăng lưỡi liềm.
Lũ hải tặc dường như đã lường trước được điều này, khi thấy đội tàu không còn động tĩnh gì thì nhanh chóng tiến lại gần. "Tấn công!" Bọn chúng hô vang khẩu hiệu. Năm trăm mét rút xuống còn một ba trăm, rồi hai trăm, rồi một trăm, chúng dừng lại đánh hơi. Một gã loắt choắt đi ra từ trong khoang thuyền, giơ lên lá cờ trắng vẫy qua vẫy lại. Trên đội tàu hải tặc, gã thủ lĩnh cười lớn. "Người anh em của chúng ta đã xuất hiện rồi! Tiến lên nào, chuyện này còn dễ hơn một bữa ăn sáng nữa."

Khi tiến vào khoảng cách năm mươi mét, gã hải tặc trợn trừng mắt khi nhìn thấy "người anh em" của hắn ăn một phát đạn từ phía sau. Hắn lung lay, lắc lư rồi bị người tấn công đẩy xuống biển. Tiếp đó có nhiều người hơn từ bên trong lao ra, họ nhanh chóng vào vị trí.

"Bắn!" Ai đó hô lên và tiếng nổ đùng đoàng đều đặn vang vọng. Vỏ tàu rách rưới của lũ hải tặc không thể chịu nổi pháo kích trong khoảng cách này, một chiếc lại một chiếc chìm nghỉm xuống đáy đại dương. Loáng thoáng trong không khí lưu lại những tiếng la hét, rên rỉ. Những chẳng lời nào trong đó tiến được vào tai Nathan lẫn cô gái.

"Anh đã cứu tôi một mạng. Cám ơn." Cô gái chân thành nói, lần đầu tiên anh được thấy nàng gỡ bỏ vẻ kiêu ngạo thường trực trên khuôn mặt. Trông cô bây giờ giống một nữ nhân ngoan hiền phương Đông. "Tôi chỉ trả ơn thôi, và vì chính mình nữa." Anh cười nói.

"Làm sao anh biết tất cả chuyện này vậy?"

"May mắn thôi. Đêm qua khi xộc vào phòng gã đầu bếp, tôi đã sờ thấy chỗ nằm của tay gián điệp không được ấm như những giường khác. Dĩ nhiên chừng đó không đủ để chứng mình cái gì, nhưng kết hợp với vụ ồn ào sáng đó tôi có vài suy nghĩ. Khi đó tôi nhớ rằng vì lũ cá heo mà đại bộ phận người lao ra ngoài, chỉ có một nhóm nhỏ hơn ở lại dùng bữa. Thật không may cho tên gián điệp, lực lượng để lại trên con tàu vẫn dư sức đánh lại bọn hải tặc, nên hắn phải vờ như mình vô tình mà làm đổ nồi súp. Có thể gã đầu bếp đã ngờ ngợ thấy gì đó nên khi đêm đến, lão theo dõi gắt gao hắn và khi nhìn thấy hắn chuyển thư cho đồng bọn bằng bồ câu thì đã nhảy sổ vào, rồi bị giết chết. Tôi lấy một ít mẫu thức ăn thừa may mắn vẫn còn lưu lại, rồi cho một trong số lũ chim của cô ăn thử. Kết quả của nó y hệt như đám người mới diễn vừa rồi. Tiếp đó một vụ cháy nhỏ hấp dẫn chú ý của hắn cho tôi thừa cơ đi vào tráo đổi túi thuốc độc với một loại bột tôi chế ra từ những viên thuốc cùng màu của bác sĩ. Mất khá nhiều công sức để tìm ra những tên gián điệp khác trên các tàu còn lại, tôi đã lo rằng không tóm được hết, nhưng cũng chẳng sao cả. Giả sử như lũ gián điệp kịp thời thông tri cho nhau thì kết quả cuối cùng là lũ hải tặc không dám tiếp cận mà thôi."

"Thế nên gần đến cuối cùng anh mới nói cho những người khác biết để chúng trở tay không kịp?"

"Ừ. Tôi đoán vẫn có những tên khác, nhưng trước tình hình có thể bị bại lộ hẳn là cũng giả vờ ngủ say như chúng ta cả thôi. Tiện thể, có một vài trường hợp vẫn bị lộ vì gã đồng bạn của hắn đã cố lay tỉnh hắn dậy. Tiểu thư muốn xử lí như thế nào?"

"Ném cả xuống biển đi."

Giọng cô lạnh lùng sát phạt, rồi đột ngột trở nên dịu nhẹ. "Từ giờ anh có thể gọi tôi là Lasia, không cần dùng cái xưng hô tiểu thư ấy nữa đâu. Chúng ta đã không nợ gì nhau nữa." Cô đan tay mình vào mái tóc dài óng ả, dưới cơn gió biển hất tung chúng lên. Nathan cảm giác như những sợi tóc ấy đang len lỏi vào ánh trăng sáng vằng vặc, bất động rồi nhập hẳn vào.

"Ha ha ha!" Cậu cười lớn, Lasia hồ nghi quan sát. "Cô không nên vứt bỏ tôi tùy tiện như thế."

"Tôi không vứt bỏ cậu, tôi chỉ trả tự do cho cậu thôi."

"Nhưng tôi không cần cái tự do ấy. Nghe này, từ lâu trước đây tôi đã rất muốn đến thế giới phương Tây một lần nhưng không có cơ hội. Hiện tại thì tốt rồi, tôi có một tiểu thư đài các danh giá làm người bảo hộ, tôi có thể lăn lộn ở đó tốt hơn. Và cô cũng nói rằng mình không có ai để tin tưởng cả. Tôi có thể hân hạnh trở thành người đầu tiên không?"

Ánh mắt hai người lưu chuyển, Lasia chớp chớp mắt rồi quay người đi. "Anh sẽ cần cố gắng nhiều hơn." Nathan nhìn theo bóng lưng nàng, một nụ cười mỉm giữ trên khuôn mặt anh. "Vâng, thưa tiểu thư."