Chương 7: Đứa Con Của Số Phận

Đường Đến Toàn Năng

Chương 7: Đứa Con Của Số Phận

Sau hơn một vạn năm chiến tranh, dưới bàn tay ý chí thế giới, thần linh và di sản của họ đồng loạt biến mất. Tứ đại thần quốc cũng đã tan tành, phân tán thành hàng ngàn tiểu quốc nhỏ hơn, giai đoạn này trong lịch sử loài người ghi lại với tên gọi Hoàng Hôn Chư Thần, chấm dứt thời đại trị vì của thần linh.

Hậu thời kỳ này chứng kiến sự phân nhánh của các linh thú và ra đời của các dị thú hùng mạnh, sức mạnh của chúng không hề thua kém so với thần linh, điển hình phải kể tới Kỳ Lân, Bỉ Mông, Địa Ngục Ma Phượng, Hắc Ám Cuồng Long...

Nhân loại chưa kịp thích nghi sau khi thời đại của chư thần kết thúc, nay lại phải đương đầu với một thử thách lớn hơn. Họ phải học cách tự bảo vệ lấy mình trước các đợt thú triều cũng như các cuộc tấn công nhỏ lẻ của dị thú.

Chỉ là trên thế giới này vẫn còn một vài chỗ dị thú không dám đến. Viên Nguyệt lãnh địa là một nơi như vậy, tồn tại từ hơn 10000 năm trước khi chúng thần đại chiến. Vùng đất này do gia tộc họ Hoàng cai quản hơn 10000 năm qua với sự bảo hộ của một Thượng Vị Thần.

Người này không ai khác, chính là Hoàng Chân, quân cờ số phận mà Time sắp đặt hơn vạn năm trước. Từ đó đến nay, Hoàng Chân vẫn thủ hộ nơi này, chờ ngày Time trở lại, phút chốc đã vạn năm.

Hoàng thành là tòa thành lớn nhất vùng đất này và là hạch tâm gia tộc. Toàn thể kiến trúc được thiết kế theo hình ngũ giác đài, bao quanh Phong Thần Điện sừng sững ở giữa, nơi Hoàng Chân hay còn gọi là Phong Thần ngự trị.

Ám nguyên tố quanh Time dưới sự điều động của hắn hình thành một bàn cờ lưỡng sắc. Time đi nước cờ đầu tiên. "Chướng ngại vật đã bị loại bỏ, vận mệnh dưới ý chí Giới Hoàng đang đi những nước sơ đẳng. Mọi việc đang đi đúng hướng và quân cờ thứ hai."

Bàn cờ vỡ vụn. Time nâng bàn tay lên trước mặt, ám nguyên tố một lần nữa tụ lại thành một quả cầu, đây là bản mô phỏng bề mặt hành tinh này, hắn ném lên không trung. Đôi bàn tay như một nghệ sỹ không ngừng tô điểm, điều khiển từng đường vân chi tiết theo một quỹ tích nhất định.

"Nó đây." Ngón tay chỉ vào một điểm nằm trên quả cầu. Nụ cười trên gương mặt Time ngày càng tươi. "Đứa con của số phận, hơn một triệu năm bày binh bố trận của ta, mi đừng để ta thất vọng." Trên quả cầu xuất hiện thêm nhiều điểm đỏ, nằm trong các vòng thời gian khác nhau, Time khẽ cười, thân hình hắn dần phiêu tán.

Phong Thần Điện uy nghiêm cổ lão, trung tâm của Viên Nguyệt lãnh địa và là Thánh Địa của Hoàng tộc. Được thiết kế theo lối kiến trúc tây âu thuần túy với biểu tượng lá phong đính giữa đền thờ, nơi mà mọi tộc nhân Hoàng tộc hướng tới.

Những người giúp việc trong này địa vị cao hơn nhiều so với tộc nhân bên ngoài, đây là toàn bộ tinh anh các chi trong gia tộc được gửi đến. Ở đây các hệ nguyên tố, đặc biệt là phong hệ nồng đậm và tinh khiết hơn bên ngoaì hàng trăm lần, nơi để các thiên tài tu luyện và đào tạo tinh anh cho gia tộc.

Trong gian điện thờ chính. Hai hàng người mặc áo choàng màu thiên thanh đứng gác, trên tay mỗi người là một ngọn đuốc lập lòe, dáng đứng bất động tựa thạch điêu. Đi sâu vào trong là một cánh cửa cổ kính làm từ đá cẩm thạch, được canh gác bởi hai con golem khổng lồ.

Ngồi bên trong, một người thanh niên mặc bộ chiến giáp ngân sắc, mái tóc bạc xài xõa ngang vai, gương mặt tuấn tú tựa tranh vẽ đang nghiêm khắc dạy dỗ một tiểu loli tóc tím. Hắn ngồi yên trên vương tọa, lạnh nhạt truyền dạy từng câu chú ngữ cho học trò của mình, thỉnh thoảng lại nhíu mày đăm chiêu.

Còn tiểu loli ước chừng bảy đến tám tuổi, cơ thể chưa phát dục, gương có chút bầu bĩnh và non nớt nhưng chắc chắn một điều rằng nàng ta sau này lớn lên sẽ là một kẻ sở hữu vẻ đẹp hại nước hại dân.

Tiểu loli lẩm bẩm chú ngữ một hồi rồi phụng phiệu ngồi xuống. "Ông tổ à! Khó quá, Linh nhi không học nữa, Linh nhi muốn đi chơi... " Thanh niên tóc bạc nhăn mặt, phong hệ nguyên tố xung quanh bạo động gào thét bay ra ngoài, hắn gằn giọng: "Nội trong hôm nay bắt buộc phải học cho xong. Không xong đừng mong ra ngoài."

"Nhưng mà mấy thứ này khó hiểu quá với lại Linh nhi đủ giỏi rồi. Trong gia tộc có ai mới bảy tuổi mà đạt đến Ngũ cấp pháp sư như Linh nhi đâu?" Tiểu loli không cho là đúng, gân cổ lên cãi.

Người thanh niên day day trán, hắn quả thật hết cách với con bé này. Trong số các tộc nhân họ Hoàng, đứa bé này là hắn ưng ý nhất cả về mặt thiên phú lẫn ngộ tính, có điều bản tính ham chơi của nó không thể bỏ trong một sớm một chiều, điều này khiến hắn vừa yêu lại vừa hận.

"Ủa ai vậy?" Tiểu loli đang ngồi bổng mở to mắt kinh ngạc, chỉ vào một bên vương tọa. Time đưa tay vẫy vẫy với nàng, hắn cất giọng trầm thấp: "Chậc! Qua hơn vạn năm, mắt thẩm mỹ của mi có vẻ tiến bộ nhiều đấy."

"Ai vậy ông tổ?" Tiểu loli lần hai cất tiếng hỏi. Riêng về người thanh niên thì cả người hắn cứng lại, giọng nói này sao hắn dám quên, đã vạn năm qua ngày nào hắn cũng mong chờ một lần nữa nghe lại tiếng nói này, đã từng có lúc hắn nghĩ rằng người đó đã chết sau sự kiện Hoàng Hôn Chư Thần, vậy mà giờ người đó đang ngay bên cạnh hắn, trong nhất thời hắn bối rối không biết nên xử sự ra sao.

"Ở địa vị cao quen rồi. Khả năng giao tiếp của mi tỉ lệ nghịch với mắt thẩm mỹ thì phải." Time bật cười châm chọc.

Người thanh niên lập tức xoay người, quì xuống cung kính: "Thần Vương thứ tội. Làm sao tiểu thần có thể quên người, không có người sẽ không có thần và gia tộc họ Hoàng hôm nay." Nói rồi, Hoàng Chân ra hiệu với tiểu loli: "Linh nhi! Quì xuống mau."

"Nhưng mà đây là ai mà phải quì?" Hoàng Chân muốn nổi khùng, độ ngây thơ của đứa bé này bá đạo đến mức hắn phải chào thua, chỉ mong ngừơi kia đừng trách tội, nếu không hắn có tâm cũng vô lực. Khác với dự đoán của Hoàng Chân, Time vẫy tay ra hiệu cô bé đi đến, hắn ngồi xuống xoa đầu nàng, nói:

"Chỉ là một đứa bé mà thôi, mi không cần phải khẩn trương đến thế." Cảm nhận dòng chảy ma lực trong cơ thể này, Time tán thưởng: "Cốt linh bảy tuổi mà lương ma lực tinh thuần và cao thế này, họ Hoàng bọn mi đời này thật khá."

Hoàng Chân đổ mồ hôi hột, hắn khó khăn đáp: "Thần Vương quá khen." Riêng tiểu loli thì trợn mắt lên nhìn hắn. "Thấy chưa! ai cũng bảo Linh nhi giỏi hết, chỉ có ông tổ là không thôi." Sau đó nàng quay sang nhìn Time. "Mà chú là ai vậy? Bộ đồ gì kỳ cục quá với lại Thần Vương là cái gì mà ông tổ lại đổ hôi đầy người thế kia?"

"Ta là ai sao?" Time cười nhạt, câu hỏi này chính hắn cũng không biết nên trả lời ra sao. Cái tên Time quá mức xa lạ, cái tên Thành đã trôi vào dĩ vãng còn danh hiệu Chúa Tể Bóng Tối, e rằng khắp thiên hạ này chỉ mỗi Vu Nữ hồ Thiên Võng là còn nhớ, có điều nàng ta bây giờ đang ở không gian kia phong ấn thế thân của hắn, làm sao biết được sự việc xảy ra tại đây.

Một thứ cảm giác lạ lẫm dần nảy sinh trong lòng Time, hắn lẩm bẫm: "Đây là sự lãng quên sao? bị chính hiện thực lãng quên hay do bản thân ta bị vùi lấp bởi dòng lịch sử?" Ngẩn người một lúc, hắn thở dài: "Hay là sự cô đơn?" câu hỏi này Time không trả lời được.

Tiểu loli kia vẫn ngây thơ chờ đợi câu trả lời của hắn, tiếc rằng chính hắn cũng không biết câu trả lời. Hắn chạm nhẹ vào nàng, tiểu loli bổng chốc đi vào giấc ngủ.

Phẩy tay một cái, khung cảnh lập tức thay đổi. Time đứng lặng người trên dãy núi, ngắm nhìn bầu trời đêm. Một lúc sau, hắn lên tiếng: "Biết vì sao ta đưa mi tới đây không?" Hoàng Chân khẽ khom mình, đáp: "Thần Vương làm hẳn có lý do của mình. Thứ lỗi cho tiểu thần ngu muội, không đoán biết được ý định của người."

Time một tay đút túi, hắn đã biết trước Hoàng Chân sẽ trả lời thế này. Ngẩng mặt lên cao, hắn chỉ vào một ngôi sao sáng nhất: "Ngôi sao này, ta tốn hơn vạn năm để nó xuất hiện. Ta đi theo nó và đến được đây, nơi họ Hoàng các ngươi cư ngụ từ vạn năm về trước."

Hắn vẫy nhẹ tay, một màn hình lập thể xuất hiện giữa không trung. Trên đó nổi bật một trăm dấu hỏi đỏ thẩm không ngừng xoay tròn theo từng vị trí riêng biệt, Time nói: "Mỗi một ngôi sao đại biểu cho một sinh mệnh tại thế giới này và ngôi sao sáng nhất chính là kết tinh của dòng chảy vận mệnh. Nó sẽ lặp lại chẵn một trăm lần tương ứng với một trăm thời điểm khác nhau, khi đạt đến lần cuối cùng cũng là lúc ta thu hoạch."

Hoàng Chân bộ dạng ngu ngơ, hắn gãi đầu: "Đúng là đủ một trăm lần." Time nhíu mày nhìn làm hắn chột dạ, bổ sung: "Chắc chắn là nó có liên quan đến một qui luật nào đó mà tiểu thần không biết."

Time điểm vào dấu chấm hỏi ở vòng lặp đầu tiên. Từng hạt tinh điểm vương vãi dần hợp lại thành một đứa bé. "Nó chính là đứa con của số phận." Hoàng Chân càng nghe càng hồ đồ, não bộ của hắn không theo kịp những gì Time nói. "Vậy ngài muốn tiểu thần trợ giúp nó?"

Time lắc đầu. "Không phải giúp hoàn toàn mà là đưa nó đến độ chín vừa đủ và hạ gục nó." Hoàng Chân hoàn toàn không hiểu, cái vũng bùn này càng nghe hắn càng mù mịt.

"Mỗi một lần bị hạ gục, nó sẽ lại tái sinh và mạnh lên, vận mệnh sẽ trợ giúp nó diệt hết đối thủ cản đường và các ngươi sẽ là lưỡi đao chặt đứt sự liên kết đó."Mắt Hoàng Chân rực sáng, hắn đã phần nào hiểu vấn đề: "Ý của ngài là nhiệm vụ này không chỉ mỗi tiểu thần?"

Time gật đầu. "Đúng vậy, ta sẽ kiến tạo thêm ba cổ thế lực nữa hình thành thế đối đầu với các ngươi nhằm đánh lừa vị Giới Hoàng non trẻ này." Những sợi dây số mệnh đang dần kết nối với nhau, Time cầm đứa bé ảo ảnh trên tay, trầm giọng: "Trong đêm nay, nó sẽ ra đời. Rồng dù núp trong ao vẫn là rồng, giun đất, rắn kiểng tuyệt đối không làm gì được nó. Chân Long Phi Thiên, tìm đứa trẻ đó." Hoàng Chân gật đầu rồi cung kính lui ra sau.

Đứa con số mệnh muốn phát triển cần phải có khoảng trống và đối thủ đủ mạnh để phát triển. Bàn cờ lần nữa tái hiện, Time đi nước thứ hai. "quân cờ thứ ba, tư và năm sắp hiện thế. Vận Mệnh diệt, Giới Hoàng sinh, thời giờ đã tới và bố cục của ta."