Chương 2: Trò Chơi Và Sự Nhàm Chán

Đường Đến Toàn Năng

Chương 2: Trò Chơi Và Sự Nhàm Chán

Thoải mái nằm dựa vào tường, đã quá lâu rồi cảm giác và mùi vị, giác quan đối với hắn trở nên quá đổi xa lạ. Chính hắn đang đọc lại hành trình cuộc đời chính mình như xem một cuộn phim tua chậm và về mọi thứ xung quanh, dòng chảy thời gian, lịch sử thế giới, tất cả, tất cả mọi thứ liên quan đến hành tinh này.

Time nhoài người đứng dậy, hắn nhẹ nhàng từ tầng hai đáp xuống nhẹ nhàng dưới đất trước con mắt ngạc nhiên của cả trăm người xung quanh. Không gian, thời gian chợt dừng lại, hắn ghé vào quán trà sữa bên kia đường, thản nhiên tự pha chế cho mình một ly ưng ý nhất, đôi mắt híp lại hưởng thụ khoái khẩu vị giác đã đánh mất.

Chợt nhìn lại bồ đồ cũ nát đã lâu không giặt của mình, Time bật cười. Hắn ghé tiếp vào một shop quần áo cách đó không xa, tự tay lựa ra một bộ vest trắng tinh, kiểu cách. Soi đi, ngắm lại bản thân trong gương, hắn mỉm cười hài lòng rồi bước ra ngoài.

Bộ dáng Time hiện tại đẹp đúng nghĩa theo góc nhìn trước kia cũng hắn. Toàn thân bộ vest trắng tinh, giày trắng, tất trắng, găng tay cũng một màu trắng, trông khá bắt mắt. Tuy khuôn mặt hắn không được đẹp trai cho lắm nhưng hiện tại đó không phải điều hắn quan tâm, tiền bạc, tương lai, bạn gái hay danh vọng đối với hắn bây giờ là vô nghĩa.

Cái Time muốn hiện tại khá mơ hồ, chính hắn cũng không biết mình muốn gì thứ gì đó có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Time bổng nhớ tới tiểu thuyết, những yếu tố chỉ tồn tại trong huyễn tưởng mà con người có thể nghĩ ra. Hắn bước tới quán café nằm đầu đường, hốt luôn chiếc lap của cô em xinh xắn đeo kính, bàn tay không nhanh không chậm truy cập vào danh sách website quen thuộc.

"Vũ trụ Marvel, thế giới anime, tiểu thuyết huyền ảo...những nơi này thực sự tồn tại? Làm sao ta có thể đến những nơi này? Làm sao?..." Time lẩm bẩm. Ngọn lửa cuồng nhiệt trong mắt hắn ngày càng sáng, kéo theo đó là biến động về dòng thời gian khi hắn bị mất kiểm soát.

"Ha ha...đã lâu mới có cảm giác này. Cái cảm giác bất lực khi không thể làm được điều gì đó." Time hít một hơi sâu, hắn đứng dậy và đặt nụ hôn gió lên môi cô gái: "Coi như đó là phần thưởng từ ta."

Time đi được nữa đường đột nhiên dừng lại, khóe môi hắn cong lên thành nụ cười tà ác. "Có lẽ có một vài thứ giúp ta giải trí." Trước đây Time từng đọc vài bộ truyện thể loại Lịch Sử Quân Sự, ở đó nhân vật chính được xuyên không về quá khứ, thay đổi cán cân thế giới thực tại.

Trước kia là không thể nhưng hiện tại Time có đủ tư bản để làm điều đó. Hắn búng tay một cái, thế giới chuyển động trở lại, hắn đạm nhiên đi bộ giữa dòng xe cộ đông đúc, khóe miệng cười tà đi tìm mục tiêu cho mình.

Điều kỳ lạ là không một ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn, Time ở đây chính là đang đi ở một dòng thời gian khác trong chính cái thế giới thực tại này.

Địa điểm đến tiếp theo là Chợ Bến Thành, một địa chỉ quen thuộc mà trước đây hắn thường lui tới. Nơi này số lượng sinh viên vãng lai khá lớn, khả năng tìm được người ưng ý cao hơn nhiều so với bên ngoài.

Ở cái thời đại văn học mạng đang lên ngôi thế này thì lực lượng thanh niên ảo tường sức mạnh đang ngày càng gia tăng, dễ dàng bắt gặp mấy thánh ấy trên chatbox hay các trang mạng xã hội.

Tuy nhiên gặp mặt ngoài đời thì dễ dàng hơn bởi trên mạng các thanh niên ấy manh động, trẩu tre thế nào thì ngoài đời lại hiền lành, im re thế ấy. Đứng ngó qua ngó lại một hồi, đa phần là thanh niên ngắm gái, việc tìm kiếm một gương mặt triển vọng với tâm hồn trên trển khá là khó khăn.

Time day day trán bắt đầu suy nghĩ. "Biết thế mình lên chatbox hốt đại vài thằng cho khỏe." Chép miệng một cái, Time đảo mắt qua lại với hy vọng tìm được một ứng viên tiềm năng thì bất chợt hắn bị thu hút bởi âm thanh ồn ào phát ra từ buồng vệ sinh công cộng nằm ngoài rìa công viên.

Sự việc lẽ ra rất bình thường nhưng trong mắt Time nó lại mang theo ý nghĩa khác. Bởi lẽ nguồn cơn gây ra vụ xung đột xuất phát từ nhóm người ngoại quốc và mục tiêu công kích của họ là cậu thanh niên gầy còm ốm yếu, đeo mắt kính và đầy tàn nhang.

Thở dài ngao ngán vì sự vô tâm của những người xung quanh, Time tùy ý chọn một đứa con gái cười đểu nhất bọn. Cái vẻ ngoài mỹ miều tươi tắn, làn da trắng tin phối trên nền tóc vàng óng và cặp kính cận trái ngược hoàn toàn với nội tâm tăm tối của ả.

Nhìn vào dòng thời gian, những việc ả làm không một chút gì thoát khỏi cặp mắt của hắn. Nở nụ cười âm u, một nụ cười dù không nhìn thấy cũng khiến ả rét run đến nỗi không tự chủ mà ngồi bệt xuống.

Time từ một dòng thời gian khác bất chợt hiện thân. Gió ngừng thổi, âm thanh ngừng lại, mọi hoạt động sống trên đường đứng lại ngay tại khoảnh khắc này. Rồi trong con mắt ngạc nhiên của ả, Time nhấc cầm cô ả lên và cười: "Vui lắm nhỉ?"

Cô ả không phải kẻ ngu. Sự việc phi thực tế vốn chỉ xuất hiện trong phim ảnh nay lại rõ mồn một trước mắt làm ả trong nhất thời không thích ứng kịp. Cứ việc nhìn những người chung quanh còn giữ nguyên tư thế, nhìn những chiếc lá lơ lững trong không khí hay dòng xe cộ giữ nguyên trạng trên đường thì đến kẻ ngu nhất cũng biết là có chuyện xảy ra.

Cổ họng ả như cứng lại, phải mất một lúc lâu sau mới khó khăn mở miệng: "Chuyện này...chuyện này là sao?" Time lạnh lùng nhìn cặp mắt thơ ngây vô số tội trước mắt, hắn lạnh giọng: "Mi hiểu ý ta chứ? Kẻ phản bội lại chính dòng máu của mình?"

"Em...em không làm gì hết. Anh tha cho em...em xin hứa sẽ không có lần sau. Em thề đó...chỉ cần..." Trước khi ả nói xong, Time đã đưa một tay chặn miệng ả lại, hắn tuyên bố: "Một hình phạt nhẹ nhàng thôi mà. Ta nghĩ mi sẽ thích lưu giữ mãi khoảnh khắc này."

Hắn xoay người về phía sau, nhếch môi: "Địa Ngục Thời Gian – Thiết Lập."

Trời đất trong mắt ả bổng chốc tối sầm lại. Khoảnh khắc ả mở mắt ra là hơn một tiếng trước, nó kéo dài cho đến lúc ả gặp tình huống xung đột giữa người thanh niên và nhóm người ngoại quốc.

Vụ việc hẳn rất bình thường nếu như ả không nhận ra tình huống này đã từng xảy ra một lần. Và đúng ngay khoảng thời gian ả ngồi bệt xuống đất, mọi thứ lại trở về hơn một tiếng trước. Sự việc lặp đi lặp lại không có hồi kết, một vòng lặp thời gian vô tận mà bi ai thay ả dù nhận thức được nhưng lại vô pháp thay đổi, một hình phạt tra tấn tinh thần đến vĩnh cửu.

Thứ còn lưu giữ trong đầu ả lúc này chỉ duy nhất một âm thanh: "Gột rữa bụi bẩn, một lần nữa tái sinh thành người. Khi mi hiểu được câu nói này, mi sẽ thoát khỏi nơi đây."

Chứng kiến sự kiện này không chỉ mình cô ả tóc vàng mà còn có thêm người thanh niên tàn nhang kia. Xử lý xong cô ả tóc vàng, Time đứng trước mặt cậu thanh niên, nhẹ giọng: "Mi đang nghĩ gì?"

Người thanh niên thân hình run rẩy liên tục nhưng ánh mắt mờ đục sau gọng kính vẫn toát lên vẻ quật cường không cam chịu, cậu hơi cúi người hành lễ, lắp bắp nói: "Người là Thần?"

"Từ góc độ nào đó thì có lẽ vậy." Time không phản bác mà gật đầu đồng ý.

Cậu thanh niên hít một hơi sâu, dù cố gắng giữ bình tĩnh thế nào thì hai hàm răng cậu vẫn đập vào nhau cồm cộp: "Tôi không biết nên nói gì cả. Cũng không biết vì sao ngài lại xuất hiện tại đây, tôi rối lắm. Tôi không có gì mà ngài muốn cả, tôi không có gì hết, tôi..."

Cậu ta chưa nói hết công bổng nghẹn họng lại. Khung cảnh công viên hiện đại biến mất tự lúc nào, thay vào đó là bối cảnh hoàng cung phong kiến Việt Nam thời xưa với hàng dài quan văn võ đang đứng yết triều, lạ thay bọn họ không một ai trông thấy hai người.

"Hiểu ý ta không?" Time hai tay bắt sau lưng, đứng trước mặt cậu thanh niên, lên tiếng hỏi.

Người thanh niên suy nghĩ một hồi, sau đó quì xuống dập đầu xuống đất và nói: "Tôi tên là Nguyễn Văn Qúi. Và tôi xin lấy sinh mạng mình ra thề sẽ không làm ngài thất vọng."

Địa điểm hai người xuất hiện xảy ra sau sự kiện Chiêm Thành bị đánh bại hai mươi năm. Việc sắp tới của Qúi thì Time không cần thiết phải nói ra, cậu ta tự biết mình nên làm gì.

Time thầm tán thưởng đầu óc thanh niên này. Thân ảnh hắn hòa vào dòng thời gian, xuất hiện vào năm 2016, thời gian xuất hiện sau một tháng kể từ ngày hắn tỉnh giấc.

Quốc hiệu vẫn còn nhưng khung cảnh hỗn loạn chật chội trong tâm trí hắn đã biến mất. Mượn tạm chiếc lap từ một chủ nhân xấu số, Time truy cập vào thư mục lịch sử tìm hiểu xem kẻ xuyên không được mình lựa chọn đã làm những gì.

Time chỉ cần đọc dòng chảy thời gian là biết được các sự kiện lịch sử đã từng xảy ra nhưng hắn không thích thế. Cảm giác cái gì cũng biết nó rất nhàm chán, nếu như đó là điều gì đó mình chưa biết và đang tìm hiểu thì sẽ khác, nó kích thích trí não và thú vị hơn nhiều so với biết tuốt.

Diện tích lãnh thổ, phong tục tập quán cho đến cung cách hành xử so với trong trí nhớ của hắn khác biệt một trời một vực, giờ đây người Việt ra ngoài không cần phải tự ti về dân tộc của mình, thõa sức du lịch và mua sắm như công dân các cường quốc trên thế giới.

Tuy nhiên có một vấn đề, hắn đã chán rồi.

Sự việc diễn biến quá suôn sẽ, quá dễ dàng khiến hắn cảm thấy nhàm chán. Ngồi dựa vào thành ghế đá, Time đưa tay chạm vào dòng chảy thời gian khắp vũ trụ, hắn nhếch môi.

Các siêu tân tinh trong vũ trụ dưới sự gia tốc của hắn mau chóng hình thành và lão hóa. Chúng phát nổ, lưu lượng ánh sáng cường liệt phá hủy hàng loạt thiên hà cạnh đó.

Thời gian toàn vũ trụ bị đảo lộn hoàn toàn, kéo theo hệ quả vô số các nền văn minh đứng trước nguy cơ tuyệt chủng hoặc bị ảnh hưởng bởi các vụ nổ, sức hút từ hố đen vũ trụ.

Ngay cả người Trái Đất cũng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi chóng mặt đến từ bên ngoài không gian. Mới chỉ vài phút ngắn ngủi mà quá nhiều sự kiện, quá nhiều thông tin, quá nhiều sự chết của chòm sao già cũng như sự ra đời của các chòm sao trẻ. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi số lượng siêu tân tinh ra đời và chết đi nhiều gấp chục lần tính từ thời điểm vũ trụ thành hình.

Đã đến lúc các vị Thần vào cuộc. Dòng chảy thời gian hỗn loạn không chỉ ảnh hưởng tới toàn thể sinh mệnh vật lý vũ trụ mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến các thực thể vô hình.

Chấn động không gian liên tiếp xuất hiện. Một làn sóng không gian dao động nhẹ, lăn tăn tựa làn gió lướt qua lòng hồ phẳng lặng, từ đó bước ra một bóng người.