Chương 6: Hoàng Hôn Chư Thần

Đường Đến Toàn Năng

Chương 6: Hoàng Hôn Chư Thần

Vu Nữ là những nữ pháp sư, bà đồng, nhà tiên tri, những người chuyên truyền đạt lời sấm truyền, Time khá phấn khích khi nghĩ về viễn cảnh nàng ta tự đưa lời tiên tri về chính bản thân mình.

"Có ai nói với mi rằng phá vỡ con mắt của một quí ông là bất lịch sự chưa, Vu Nữ?" Ở trên cao, Time ngạo nghễ nhìn xuống, con mắt hắc ám của hắn dưới sự gia trì của ám nguyên tố dần lành lại, nụ cười giễu cợt rộ trên môi, khiêu khích thiếu nữ bên dưới.

Trong thiên không, vô vàn cánh hoa tuyết rơi lả ta, chúng tụ lại thành năm bông tuyết khổng lồ xoay tròn hồ Thiên Vọng. Trên người Vu Nữ, một bộ chiến giáp bằng băng tinh xảo đột nhiên xuất hiện, tay cầm Băng Kiếm, nàng ta chém một nhát.

Time không thèm dùng quyền năng thời gian quan sát, trận chiến này hắn muốn dùng sức mạnh bóng tối đè nát người con gái kia. "Mi nghĩ rằng, băng hàn có thể đóng băng bóng tối sao? mơ tưởng."

"Để xem mi đỡ nó thế nào – Diệt Thế Ma Quang." Bóng tối đậm đặc không ngừng co nén, bài xích lẫn nhau trong một bóng cầu khổng lồ. Cái bóng của nó che phủ gần một nữa bầu trời và không ngừng lớn lên.

Lưỡi kiếm trong mắt Time, nó đi rất chậm, rất chậm thế nhưng một cảm giác nguy hiểm tiềm tàng bổng chốc ẩn hiện trong hắn, cảm giác này hết sức lạ lẫm, nó báo rằng nếu hắn không tránh đi lập tức sẽ chết, nhưng có thể sao? đây chỉ là cảnh báo của ám hệ nguyên tố đối với chủ nhân chúng còn bản thân Time, kẻ thao túng thời gian thì chết là điều không thể.

Hắn cũng muốn xem Vu Nữ làm được gì. Ma Cầu không tránh né, chính diện đối kháng. Xét về kích cỡ chẳng khác gì kiến so với voi, lưỡi kiếm kia trong mắt Time quá nhỏ bé trong khi Ma Cầu quá to lớn và vĩ đại, hắn không tin mình sẽ thua.

Kịt!... Một âm thanh rất nhỏ vang lên. Lưỡi kiếm kia vậy mà dễ dàng xuyên qua đòn tấn công của hắn và đóng băng nó. Hậu quả là một khối nguyên tố hắc ám nồng đậm bị đóng băng lại rơi ầm xuống dưới, lưỡi kiếm tiếp tục nhẹ nhàng đi lên trong con mắt không thể tin được của hắn.

Time chợt hiểu ra: "Thật ấn tượng. Ta vẫn còn quá nhiều điều thiếu sót, lạm dụng quyền năng quá đôi khi lại làm con người ta trở nên tự ngạo và mục ruỗng, trận chiến này ha ha, ta phải ơn mi rồi, Vu Nữ."

Hắc mang trong mắt Time càng trở nên đậm đặc, ám nguyên tố toàn thế giới như kéo hết về nơi đây. Chúng hóa thành hàng triệu bóng đen hình người với đủ loại binh khí trên tay lao vùn vụt xuống, thực lực mỗi bóng đen yếu nhất cũng đạt đến trình độ Hạ Vị Thần.

Vu Nữ khóe mắt cũng không chớp, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay chạm vào mặt hồ, lẩm bẩm: "Băng Vực – Phong Băng Vạn Lý." Tất cả sinh mệnh bị đánh bật khỏi nơi này, chiến trường bị năm đóa hoa tuyết khổng lồ vây lấy, chúng tạo thành một thế giới riêng biệt, trên thiên không vần vũ hắc ám, dưới đại địa tràn ngập băng phong.

Thế giới bị chia thành hai mảnh, một bóng tối và một băng hàn. Vu Nữ cười khẽ: "Tất cả sinh mệnh băng hệ, nghe lời kêu gọi của ta – thức tỉnh." Nương theo tiếng gọi của nàng, dưới mặt băng trồi lên hàng triệu thân ảnh băng tinh đối chiến lại hắc ảnh.

"Hơ...có dụ này sao?" Trận chiến này đưa Time từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nó không đơn thuần giúp hắn kiểm tra các tính toán của mình nữa, Time cười, cười sảng khoái: "Vậy thì một trận đánh toàn lực sẽ thõa mãn hai ta."

Time gầm lớn: "Hắc Ám Thương Khung." Thế giới chỉ một màu đen, màu đen thuần khiết tuyệt đối của hắc ám, màn đêm bao phủ toàn thế giới, màn đêm mang đến sự tuyệt vọng cho toàn cõi thần linh và con người, bóng tối nuốt chửng mọi thứ, bóng tối lu mờ ánh sáng, tàn phá nhân tâm, khơi dậy các bản năng thuần túy nhất của con người.

"Khốn kiếp! Đây là thứ gì?" Ác thần không còn nhởn nhơ được nữa, dưới sức mạnh hắc ám cấp độ này, hắn tự nhận mình không thể. Cái ác mà hắn lấy đó làm thương hiệu, trước mặt thứ này căn bản là trò đùa. Không chỉ Ác thần mà đến chính Bóng Tối Thánh Nữ, chủ hệ bóng tối cũng cảm thấy sợ hãi, sức mạnh này đã vượt qua phạm trù mà bản nguyên thần linh nên có.

Đây là thứ sức mạnh hủy diệt thế giới.

"Các người còn đứng đó làm gì? Tên này không được phép tồn tại." Quang Minh Chủ Thần hét lớn, hắn là người đầu tiên dẫn trận doanh ánh sáng hạ giới, muôn vàn thần binh từ Thần giới ồ ạt tràn xuống, quang mang sáng một vùng trời.

Các vị thần còn lại lâm vào trầm tư, Chúa Tể Bóng Tối bắt buộc phải chết và lợi ích sau đó, cuộc chiến này sẽ dẫn đến Chúng Thần Chi Chiến nếu như một trong số các bên lực lượng bị hao hụt, những bên còn lại chắc chắn sẽ nhân cơ hội đó mà tiêu diệt, suy cho cùng không ai nguyện ý chia sẻ quyền lực của mình với kẻ khác.

Tà Thần liếc sang Thiện Thần mà cười: "Không phải các người luôn lấy cái thiện làm tôn chỉ hành động sao? Kẻ kia thuần ác tuyệt đối, không diệt trừ hắn sớm muộn gì Thần giới cũng gặp họa, các người nên suy xét cho kỹ." Lời xong, Tà Thần dẫn theo thần binh đích thân hạ giới.

Còn lại Bóng Tối Thánh Nữ và Thiện Thần, hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Thần lịch năm thứ 107, kể từ khi thành lập, Thần giới chính thức bước vào cuộc chiến tổng lực đầu tiên. Một năm tại Thần giới tương đương 1000 năm ở Hạ giới.

Tất cả đã được lên kế hoạch từ trước, giọng nói của Time quanh quẩn trong không gian. "Vu Nữ, liệu mi có tiên đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?" Trong không gian cách biệt này, Vu Nữ vẫn đứng tại đó, mắt nàng nhắm nghiền lại.

"Hắc Ám Thương Khung quả đáng sợ, nó vượt qua thế giới lực của ta mà thẩm thấu ra bên ngoài. Sợi dây số phận bị chém đứt, dao động cảm xúc của thần linh và hành động của con người, chiến tranh là điều ngươi muốn sao? Ta sẽ không để ngươi thực hiện điều đó."

Hai tay Vu Nữ chắp lại, dao động Thần lực trong người nàng dâng cao khủng khiếp, lượng Thần lực này đậm đặc đến mức đọng lại thành nước, nàng quát khẽ: "Vĩnh Ngục Thiên Mộ – Quan Tài Băng." Trong lúc Time chưa kịp hiểu chuyện gì thì toàn thế giới đóng băng lại, ở chính giữa nó là một quan tài băng khổng lồ và bản thân Time đang mắc kẹt trong đó.

"Ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ nơi này, vĩnh viễn không để ngươi thoát ra." Vu Nữ cắn răng tuyên bố.

Cái lạnh khủng khiếp không làm Time sợ hãi, cái hắn quan tâm là Vu Nữ vậy mà hy sinh bản thân để phong ấn hắn, phải biết ở thế giới này, thần linh là bất tử và nó tỉ lệ thuận với quãng thời gian nàng sẽ ở lại đây.

Tuy nói là bất tử nhưng nó chỉ đúng một phần, bản nguyên thần linh có thể giết chết lẫn nhau, nếu sử dụng một dữ liệu đủ lớn, với lại ý chí thế giới đã thức tỉnh, không sớm thì muộn thần linh cũng bị nó tiêu diệt., Time bây giờ chỉ là muốn đẩy nhanh quá trình đó.

Bản thân Vu Nữ nằm trong số ít những thực thể ý chí thế giới không tiêu diệt được bởi lẽ bản thân nàng đã tạo thành một thế giới riêng, căn nguyên Thần lực của nàng bắt nguồn từ đó, dù thế giới có biến mất thì nàng cũng không vì thế mà phải chết.

"Mi biết điểm đáng sợ Hắc Ám Thương Khung không?" Time chậm rãi lên tiếng.

Vu Nữ nhíu mày, hỏi lại: "Ngươi nói thế là sao?"

"Điểm đáng sợ của Hắc Ám Thương Khung chính là kích phát Nguyên Tội, dù là thần hay người đều có các mặt cảm xúc tiêu cực và nó chính là khơi dậy các mặt tối cảm xúc đó. Mi nhốt ta ở đây không có nghiã là ngăn cản việc ta làm, giờ thì nhận ra rồi chứ?"

Vu Nữ khuôn mặt tái mét, khụy người xuống: "Không thể nào? Tại sao ta không thể nhìn dòng chảy số mệnh, là ai? Ai đã che mất nó?" Time tỏ vẻ thông cảm: "Nếu ta không làm vậy thì sớm muộn gì thần linh cũng biến mất. Ý chí thế giới đã nhận ra cơ hội này, một lần và mãi mãi xóa sạch sự tồn tại của thần linh, nguyên tội chính là chất xúc tác làm thần linh chém giết lẫn nhau, dù thắng hay thua thì ý chí thế giới chính là kẻ thu dọn tàn cuộc, kết thúc rồi Vu Nữ."

Cứ ngỡ nàng ta sẽ hoang mang tột độ khi biết tin chúng thần sắp bị diệt, nào ngờ đáp lại Time là nụ cười rạng rỡ: "Những kẻ luôn tự xưng là thần linh lại chưa một lần dùng sức mạnh của mình cứu rỗi chúng sinh, mà lại xem chúng sinh như trò tiêu khiển, họ nên biến mất từ lâu mới phải, thế giới sẽ không mục nát đến mức này."

"Nhưng họ là đồng loại của mi, chẳng lẽ..." Time chưa nói hết câu liền bị Vu Nữ chặn lại: "Vậy thì sao? Vốn dĩ từ đầu quan niệm giữa ta và họ đã không chung một đường. Con người luôn hướng đến cái thiện và mưu cầu tự do, hạnh phúc, chính thần linh là kẻ đã gieo mầm mống đen tối vào trong họ. Chính ta sẽ xóa bỏ điều đó"

Time không cho là đúng, lập tức phản bác: "Ngu xuẩn. Loài người là chủng loài tham lam và dối trá nhất vũ trụ này, với sự ngây thơ của mình, mi sẽ bị bọn chúng nuốt chửng."

Vu Nữ lạnh lùng nhìn Time, lạnh giọng: "Ngươi mới là kẻ ngu xuẩn. Chỉ cần ngươi vĩnh viễn bị nhốt tại đây, thế giới này sẽ không còn tội ác, một thế giới mà ở đó chỉ tiếng cười, niềm tin và hạnh phúc."

"Vậy để xem mi làm sao để phá vỡ Hắc Ám Thương Khung của ta? Time cười lớn, hắn thử xem cô nàng này sẽ làm gì để chấm dứt hắc ám.

Vu Nữ lắc đầu châm chọc: "Vạn vật tự có sự cân bằng, không phải ta mà chính ý chí thế giới sẽ làm điều đó. Ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại đây, câu này phải ta nói mới đúng, kết thúc rồi, Chúa Tể Bóng Tối."

Time ngẩn người, hắn đã quên mất sự hiện diện của ý chí thế giới. Nó sẽ xóa sổ hắc ám sau khi kết thúc công việc của mình bởi lẽ, về cơ bản, kỹ năng này xuất phát từ chính thế giới lực của thế giới, và đây là giới hạn của nó.

"Không sử dụng thời gian thì ta sẽ thế nào? Là ta quá ngây thơ ư? Con đường của ta sẽ còn rất dài." Time tự nhủ.

Thời gian dừng lại, một Time khác xuất hiện ngồi vào vị trí trong quan tài băng. Hắn bước ra ngoài, đi đến hơn một vạn năm sau.