Chương 5: Chúa Tể Bóng Tối

Đường Đến Toàn Năng

Chương 5: Chúa Tể Bóng Tối

Quân cờ đầu tiên đã đặt xuống. Time bây giờ muốn làm gì?

Hắn muốn kiếm một cái Thần vị ngồi chơi để dễ dàng thực hiện kế hoạch của hắn. Việc sở hữu Thần vị không giúp Time mạnh lên mà để dung hòa vị thế giữa hắn và những kẻ cai trị nơi này. Suy cho cùng việc hiểu thêm nhiều về bản chất nguyên tố, sức mạnh siêu hình không phải việc xấu.

Hiện Time đang trên đường đến Bình Nguyên Tuyệt Vọng. Tương truyền nơi đây là lãnh địa của Hắc Ám Khô Lâu, một vị thần có nguồn gốc từ quỷ tộc.

Bước chân vào Bình Nguyên Tuyệt Vọng, cảm giác đầu tiên của Time là sự im lặng, im lặng tuyệt đối. Nơi này không tồn tại bất kỳ một sự sống nào, khắp nơi chỉ một màu xám chết chóc. Đối với người khác ra sao, Time không biết nhưng nếu hắn bị thứ này ảnh hưởng thì tốt nhất nên chết đi cho rồi, thứ này nếu đem so sánh với cái không gian tối đen nhốt hắn suốt tỷ tỷ năm kia thì giống như hạt cát đem so với đại dương.

Những luồng oán khí mộng mị, tuyệt vọng của các linh hồn đã chết lượn lờ quanh hắn, chúng xâm nhập vào nguyền rũa, chúng khiến hắn sợ hãi cùng cực rồi chết đi trong tuyệt vọng, nhưng có thể sao?

Time gương mặt vẫn treo nụ cười trên môi, chậm rãi tiến bước, không một ai, không một thứ gì có thể ngăn cản hắn. Càng vào sâu bên trong, chướng khí càng dày đặc, khắp nơi toàn cây cối khẳng khiu xám đục và hàng đống xương thú trải dài từ trên xuống dưới.

Tới vùng bình nguyên trung tâm, ngự trị trên đó là tảng đá đen xù xì khổng lồ, bao quanh nó là hư ảnh mờ nhạt bộ khô lâu đen đúa cùng kích cỡ. Phát hiện có kẻ xâm nhập, nó rú lên the thé: "Hàng vạn năm trôi qua mới có kẻ đặt chân đến đây. Nhân loại, ngươi muốn giết bổn thần sao?"

Con người xâm nhập vào lãnh địa thần linh, ngoài chém giết lấy Thần vị ra thì còn có gì khác, việc này đã từng xảy ra, hơn nữa không ít. Cái đầu khô lâu khổng lồ của nó bay tới trước mặt Time, trông không khác gì một con kiến so với con voi, nó gầm gừ: "Nhân loại ngu xuẩn, từ trước tới nay chưa một con người nào đủ tư cách giết chết thần linh, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy quyết định này của ngươi là sai lầm đến chừng nào."

Time lắc đầu cười tà: "Nói nhiều thế, con rối ngu xuẩn. Để xem cái mạng của mi có thể giúp ta giải trí chút nào không?"

"Muốn chết." Bộ khô lâu gầm lớn. Nương theo tiếng gầm của nó, hàng đống xương khô xung quanh lóc ngóc bò dậy, tiếng kẽo kẹt ghê rợn phát ra từ xương cốt của chúng làm da người tê cứng lại, có điều chỉ dừng lại ở mức đó mà không thể tiến thêm.

Gré.... bộ khô lâu gào rú. Thân hình khổng lồ của nó phiêu tán thành ngàn vạn oan hồn phóng tới, thế giới ngập tràn tuyệt vọng cùng hắc mang, đất đai nứt nẻ, chướng khí cuồng loạn như muốn xé tan con mồi thành vạn mảnh.

Time lắc nhẹ đầu: "Dừng lại."

Vạn vật đứng im. Hắn chậm rãi đi tới tảng đá xù xì mà bộ khô lâu bảo vệ, cười khẽ: "Mi không có cơ hội dùng hắc ám hủ thực với ta đâu, bộ xương bẩn thỉu. Và nếu có thì nó chẳng giúp ích gì cho ngươi cả bởi ta...là kẻ đã vượt qua cái chết."

Time chạm nhẹ vào tảng đá và nó vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh. Tảng đá này chính là Thần cách của Hắc Ám Khô Lâu, bóp vỡ nó, Time chứng kiến thân thể bộ khô lâu hóa thành tro bụi, phiêu tán.

Hắc mang chuyển dời lên người Time do thế giới ban xuống, thần vị đã xuất hiện tên của hắn. Time có thể cảm giác bản thân nắm giữ một phần thế giới và điều khiển nó.

Ánh sáng hắc mang ngưng tụ thành một viên đá lục giác, bên trên có vẽ ngôi sao sáu cánh với các ký tự khó hiểu mà chỉ mỗi hắn có thể đọc được – Chúa Tể Bóng Tối. Viên đá lục giác đột nhiên nổ tung, hòa vào bản nguyên thế giới.

Hắn đã đạt đến cấp độ thế giới bất diệt, hắn bất diệt, trở thành chân chính bản nguyên thần linh. Thế nhưng, Time mỉm cười thú vị: "Thần cách của ta đã biến mất, hòa cùng bản nguyên thế giới, vậy đây là bản nguyên sao? Vẫn còn những kẻ không thể bị tiêu diệt tại hành tinh này, các ngươi đang làm khó ta đấy...ha ha"

Thế giới hiện tại đã xuất hiện ý chí và nó không cho phép sự tồn tại của những kẻ nằm ngoài tầm khống chế của nó, điều này ngăn cản nó tiến hóa thành Giới Hoàng, một thực thể tồn tại có ý thức, cai quản một thế giới.

Một núi không thể có hai hổ, sự kiện xung đột giữa hai thế lực này phải một thời gian sau mới bắt đầu, Time mân mê chiếc cằm của mình, hắn có chút đắn đo: "Có quá nhiều biến số, quá nhiều khả năng, chỉ một sai lầm sẽ kéo theo cả bàn cờ sụp đổ dù ta có nắm giữ thời gian cũng vô pháp thay đổi cái hiệu ứng domino này. Thần và người, ta sẽ làm gì đây? Vận mệnh thế giới này không phải điều ta muốn nhưng...có lẽ giữa thế giới và vũ trụ có liên hệ chung nào đó."

Liên hệ giữa ý chí thế giới và các hoạt động thường nhật của thần linh, đôi mắt Time ngày càng sáng, hắn cười lớn: "Hiểu rồi...thì ra là vậy...ha ha ha." Hắn mau chóng hóa thành làn gió đen mất hút phía chân trời.

Hồ Thiên Võng, một trong những kỳ quan tại Quang Vinh đại lục, nơi do Bạch Dạ thần quốc cầm đầu. Đây là nơi cư ngụ của Vu Nữ Thiên Võng, địa danh Thiên Võng được đặt theo tên của nàng, một trong những bản nguyên thần linh hùng mạnh tại thế giới này.

Dọc hai bên hồ, hàng dài rừng tùng bách xanh rì kéo men bờ hồ, vì sự tồn tại của Vu Nữ, cư dân nơi đây được hưởng sự thái bình bất khả xâm phạm, đến cả hoàng đế cũng không dám tùy ý đắc tội.

Một nơi tràn ngập tiếng cười của bình yên và hạnh phúc, đứng trên cao, Time tán thưởng. Tín ngưỡng lực là một thứ vô cùng huyền bí ngay cả đối với thần linh, có điều cội nguồn sức mạnh của họ không bắt nguồn từ đây nên có hay không là không cần thiết nhưng Vu Nữ lại có được thứ này.

Trải qua vô số năm tích tụ, nàng ta đã tạo được vòng tuần hoàn không dứt cho hệ số tín ngưỡng của mình, đó là lý do nàng ta nằm trong những vị thần mạnh nhất. Sức mạnh ẩn chứa áo nghĩa của vận mệnh và một phần qui tắc, sức mạnh của nàng ta gần như vượt qua giới hạn mà một thần linh nên có.

Giữa thiên không vô tận, từng luồng hắc mang khủng bố che rợp bầu trời. Trong ánh mắt kinh hãi của vô vàn sinh linh dưới đất, chúng tụ lại thành một đôi thông thiên ma nhãn khổng lồ, đôi mắt u tối không cảm xúc như muốn phá nát thiên địa.

Một hắc thủ đen ngòm phá không lao xuống, hắc thủ mang theo vạn vạn oán linh gào thét, hắc ám đậm đặc hủ nát những nơi nó đi qua, hơi thở tử vong và tuyệt vọng phủ kín đất trời, từ trên cao, một âm thanh lạnh giá vang vọng trong không gian: "Vu Nữ hồ Thiên Vọng, có hay không muốn một trận chiến với bổn tọa?"

Cái bóng vĩ ngạn không khoan nhượng đập xuống, với kích thướt khủng bố thế này, chỉ cần nó chạm xuống, cả mặt hồ lập tức sẽ tan thành bình địa. Sợ hãi, tuyệt vọng, hoang mang, các mặt trái của cảm xúc từ con người càng làm tăng thêm sức mạnh cho nó.

Không chỉ con người mà đến thần linh cũng cảm thấy sợ hãi, đứng nhìn từ xa, trên một đỉnh núi cao chót vót, hai bóng người mờ ảo thấp giọng với nhau: "Thần Ru Ngủ, vị đó là ai? Sức mạnh này đã vượt qua phạm trù thần linh thông thường? Hơi thở này, quá cuồng bạo."

"Sức mạnh cấp độ Chúa Tể, cán cân giữa năm trận doanh có nguy cơ bị phá vỡ. Không cần biết kẻ đó là ai, đến lúc về Thần giới rồi." Nói xong hai người hóa thành hai luồng quang mang biến mất.

Trong một hồ dung nham nóng chảy, một thân hình vĩ ngạn đang nhô lên cao quan sát, hắn thì thầm: "Lời tiên tri đã ứng nghiệm, vậy ra đây là biến số thế giới." Ở trong dung nham, đội quân hỏa ngục của hắn lúc nhúc ló ra ngoài, đủ loại sinh vật hỏa hệ dị hợm vốn không nên xuất hiện tại thế gian, hắn vuốt đầu một con trong số đó mà cười: "Hỏa ngục tái hiện nhân gian, nhanh thôi."

Đứng trên tận cửu thiên, ngũ đại thần đại diện cho năm trận doanh, bóng tối, ánh sáng, thiện, ác và tà chia làm năm hướng quan sát tình hình bên dưới.

Gương mặt lãnh khốc của Quang Minh Chủ Thần lạnh nhạt nhìn Bóng Tối Thánh Nữ, châm chọc: " Che dấu đủ sâu. Liên quân bóng tối các người hẳn đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu nhỉ?"

Thiện Thần gương mặt lo lắng nhìn xuống dưới, hơn ai hết nàng hiểu rõ, Vu Nữ hồ Thiên Vọng là bản nguyên thần linh thuộc trận doanh do nàng làm chủ, nếu nàng ta có mệnh hệ gì thì liên minh này có khả năng tan vỡ, chiến đấu cấp độ bản nguyên rất khó nói trước chuyện gì xảy ra.

Trái ngược với vẻ lo lắng của Thiện Thần, Tà Thần và Ác Thần bộ dáng chẳng mấy quan tâm. Tà Thần lắc lắc vòng eo gợi cảm của mình, chép miệng: "Ta đến để xem tân vị Chúa Tể là người như thế nào, sự ràng buộc giữa các Thần hệ không phải cứ muốn phá hủy là được, tên này khá thú vị, ngươi nghĩ vậy không, Ác thần?"

Ác Thần phì cười, khuôn mặt khô lâu của hắn nở nụ cười nham nhỡ: "Lâu lâu mới có kịch hay để xem, cũng đã vạn năm rồi chưa diễn ra trận chiến nào giữa thần linh với nhau, hơn nữa lần này lại là xung đột giữa hai bản nguyên thần linh, rất đáng để thưởng thức."

"Có lẻ kẻ vui nhất là Bóng Tối Thánh Nữ đây chứ nhỉ? Mấy vị nghĩ sao?" Quang Minh Chủ Thần cười lớn.

Ba người còn lại đồng loạt nhìn sang hướng Bóng Tối Thánh Nữ, nàng ta hừ nhẹ: "bản nguyên thần linh không phải muốn giết là được, không phải ngẫu nhiên thần linh được gọi là bất tử."

Trở lại cuộc chiến bên dưới. Time như có như không nhìn về đường chân trời, cuộc trò chuyện cũng như hướng hành động sắp tới của họ hắn đều nắm rõ, các dữ liệu đã thay đổi đôi chút, hắn khẽ cười: "Thì ra là vậy..."

Hắc thủ của hắn tưởng chừng sắp chạm tới lại bị cản lại bởi lớp màn chắn năng lượng xanh nhạt mờ aỏ. "Có chút ý tứ, vậy thế này thì sao?" Mười ngón tay đen kịt từ thiên không đâm xuống, chúng dễ dàng đục thành mười lỗ xuyên qua màn chắn.

Ục...ục...ục...ục...ngón tay đầu tiên đã đâm xuống mặt nước rồi tới ngón thứ hai, thứ ba, mặt nước bị khuấy đục ngầu, Vu Nữ vẫn chưa xuất hiện.

"Không chịu ra sao? để xem mi kiên nhẫn đến cỡ nào?" Từ đầu ngón tay Time, một quả cầu đen kịt đang lớn dần, cho đến khi đạt đến kích thướt một tòa nhà, hắn búng nó ra phía trước.

ẦM... Từ dưới lòng hồ, một cột quang trụ khổng lồ bắn thẳng lên cao. Xuyên suốt tầng mây, nó đục thủng một con mắt hắc ám của Time. Mặt hồ chợt đông cứng lại, cố định mười ngón tay hắn dưới đó, dưới mặt băng từ từ nổi lên một thiếu nữ ăn vận trang phục Âm Dương Sư đang ngồi đó, đôi mắt màu lục bảo đầy chán ghét nhìn hắn.