Chương 4: Nước Cờ Đầu Tiên

Đường Đến Toàn Năng

Chương 4: Nước Cờ Đầu Tiên

Rời khỏi lãnh địa tộc Tinh Linh, Time phóng tầm mắt xuyên suốt ngàn vạn năm sau nhưng thủy chung không tìm được mắt xích số mệnh mà bản thân cần, mọi sự kiện xảy ra đều liên quan đến nhân vật chính, đứa con của số mệnh có khả năng thay đổi toàn cục chưa xuất hiện dưới bánh xe số phận, dù hắn có đảo tung quỹ tích vận hành thời gian cũng thế.

Và nếu đứa con của số phận không xuất hiện thì hắn sẽ làm gì. Time mỉm cười âm u: "Ta sẽ tạo ra nó." Hắn đến một tòa thành con người, để gặp một kẻ, kẻ mà tương lai của hắn nằm một phần trong mắt xích vận mệnh, thiếu chủ thành Viên Nguyệt.

Cư ngụ tại một tòa thành xa xôi, hẻo lánh. Gia tộc họ Hoàng là một tiểu gia tộc giàu lên nhờ giao thương giữa ba đế quốc phụ thuộc. Với vị trí nằm gần một vịnh nước sâu, kín gió, nơi đây còn là trung tâm hải đoàn bí mật kết nối với một Thần quốc đối địch nằm bên kia đại dương, các đời gia chủ họ Hoàng chưa bao giờ yên phận làm một thần tử đúng nghĩa.

Kể từ khi tứ đại thần thú chính thức xuất hiện, đánh dấu sự có mặt của thần linh trước con mắt người phàm thì mọi kế hoạch họ Hoàng chuẩn bị bấy lâu phút chốc đổ vỡ, con người không thể đối chọi với thần linh, điều này đã trở thành thiết lập không thể thay đổi.

Ngồi trong phòng họp kín, Hoàng Hải gia chủ họ Hoàng đang đau đầu xử lý sự vụ liên quan đến các thông tin tình báo mà họ thu thập. Lực lương ma pháp sư và đấu sỹ bí mật nuôi dưỡng bấy lâu có nguy cơ bại lộ, hơn nữa thương đội khổng lồ kia đã để lại vết tích, sớm muộn gì cũng có người nhìn thấy.

Mặc dù đoạn hải trình từ đây đến bên kia đại dương có rất nhiều quần đảo nằm rãi rác quanh đó nhưng phần nhiều là không dùng được, các tiền đồn của Thần quốc Bạch Dạ quanh đó không thiếu, chưa kể nhiều hòn đảo là nơi trú ngụ của lượng lớn hải quái, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sự tồn vong của gia tộc ngày càng bị đe dọa.

Hoàng Hải hất tung đống giấy tờ trên bàn, hắn chán nãn gục người xuống. Những người chung quanh đồng dạng thở dài, đây là lực lượng cao tầng quyết định hướng đi của gia tộc đồng thời cũng là những ma pháp sư, đấu sỹ mạnh nhất.

"Tộc trưởng. Số lượng ma pháp sư của gia tộc đang tụt dốc thảm hại, bọn quan binh đã đánh hơi ra nơi này rồi, vì sự tồn vong của gia tộc, chúng ta buộc phải..." Hoàng Thiên, thống lĩnh ma pháp sư lời chưa dứt thì.

"Rầm..." Một góc bàn nát vụn. Một trung niên râu quai nón gầm gừ: "Nếu ngươi muốn hy sinh bọn họ thì phải bước qua xác của ta, những năm qua nếu không nhờ bọn họ thì liệu chúng ta có phát triển được như thế này không?"

"Chúng ta không thể phản bội lại mong muốn của tổ tiên được. Hoàng Nhạc nói đúng, chúng ta không thể hy sinh họ." Một lão già gầy còm, khàn khàn lên tiếng.

"Vì an nguy của gia tộc, chúng ta không còn cách nào khác. Việc đào tạo ma pháp sư và đấu sỹ với số lượng lớn trái với qui định của quốc luật, hoàng đế chắc chắn sẽ cho người tiêu diệt chúng ta, chưa kể bọn chúng có sự hỗ trợ của Thần."

"Cái quốc luật vớ vẩn. Nếu lo sợ nó thì từ đầu tổ tiên chúng ta đã không đưa ra quyết định này."

"Hay là chúng ta nên di dời gia tộc, rừng xanh còn thì không sợ thiếu củi đốt."

"Đủ rồi." Hoàng Hải gầm lớn chấm dứt cuộc tranh luận. Hắn quay đầu ra sau hỏi một người. "Hoàng Chân, con nghĩ thế nào?" Toàn gian phòng rơi vào im lặng, mọi con mắt đổ dồn vào vị thiếu tộc trưởng tương lai này.

Hoàng Chân tuổi còn rất trẻ, ước chừng 14 đến 15 tuổi, là con trai duy nhất của Hoàng Hải và là hy vọng lớn nhất của gia tộc họ Hoàng. Năm tuổi Sơ Cấp ma pháp sư, mười tuổi Cao Cấp ma pháp sư, mười bốn tuổi đã là Đại Pháp Sư, thiên phú cao tuyệt, trí tuệ tuyệt đỉnh.

Hắn có làn da ngăm đen, mái tóc rễ tre kéo dài ra sau, thân hình khá gầy và dong dỏng cao. Hắn bước tới gần bàn, trên tay điểm một loạt vào các cứ điểm in trên bản đồ.

"Trước hết chúng ta phải phân tán nguồn lực. Một phần tộc nhân mang theo Thương Đoàn ẩn náu bên Liên Tinh thần quốc, số còn lại chia làm ba hướng phân biệt đông tây và nam, tản ra."

Hắn điểm tiếp vào một điểm ký tự con mắt ma thuật trên bản đồ: "Riêng lực lượng ma pháp sư sẽ chia thành hai nhánh nhỏ, một phần gia nhập vào công hội ma pháp, phần còn lại giữ nguyên thân phận mạo hiểm giả, tùy thời phục vụ gia tộc."

Bàn tay mảnh khảnh của hắn di chuyển tiếp vào biểu tượng hai thanh kiếm bắt chéo: "Và đây là nơi các đấu sỹ trong gia tộc tiến tới." Sau đó hắn xoa nhẹ mặt bàn. "Tản ra hòa nhập phần còn lại vào dân gian, nếu có cơ hội hãy đầu quân vào triều đình, đối với các hành động về sau sẽ rất có ích."

Đứng xem bọn chúng bàn luận nãy giờ, Time phải gật đầu tán thưởng với tên nhóc Hoàng Chân này, hắn vỗ tay bôm bốp. Nếu không có tứ thần thú thì cho thêm chục năm nữa, gia tộc này chắc chắn là một phương cự đầu đối trọng với hoàng thất, có điều thời gian không cho bọn hắn điều đó.

"Ai?" Tất cả giật mình, đồng thanh quát lớn. Đấu khí và ma pháp bùng nỗ, khóa chặt căn phòng. Chỉ thấy trong góc tối dần đi ra một kẻ, ăn mặc kỳ dị, toàn thân một màu trắng toát, hắn vừa đi vừa vỗ tay, hành động của kẻ này như là không đặt họ vào mắt, nó giống như người lớn đang khen trẻ nhỏ.

"Một thằng nhóc mười bốn tuổi mà có suy nghĩ thế này, thật khá." Time mở miệng khen.

Ánh mắt Hoàng Chân lập lòe liên tục, thân hình hắn khẽ run rẩy, sau đó quỳ xuống: "Cung nghênh Thần giá lâm." Không chỉ Hoàng Hải bất ngờ, mà tất cả những người trong đây đều bất ngờ, nhiều người trong đó mắt trừng lớn, không tin những gì vừa nghe thấy.

Hoàng Hải ngập ngừng lay vai Hoàng Chân hỏi: "Thật sự? Làm sao con chắc người này là Thần?"

Hoàng Chân cười khổ. "Cha, các vị trưởng lão, chẳng lẽ các người không nhận ra sao?" Khó trách bọn họ nhìn nhận như vậy, ở trên người Time có thứ áp lực vô hình, các áp lực mà chỉ những vị Thần mới có, tuy rằng xét về bản chất thì hắn cao cấp hơn vô số lần so với những kẻ tự xưng là Thần kia.

Time phẩy phẩy tay, bộ dáng không quan tâm: "Mi khá thú vị. Làm việc cho ta, mi sẽ có cơ hội thành...Thần." Lời Time vừa dứt, một quả boom hạng nặng được quăng ra, phải một thời gian sau họ mới tạm thời tiếp nhận tin tức này.

"Thần?...thành Thần sao?" Hoàng Hải khó khăn nuốt ngụm nước bọt. Mấy lão già xung quanh bộ dáng lửa nóng, cuồng nhiệt nhìn hắn.

"Dẹp ngay cái ánh mắt đó, trước khi bọn mi vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy." Time lạnh giọng.

Phải dùng tới uy hiếp mới bắt bọn hắn giữ bình tĩnh lại nhưng cái vẻ mặt đỏ kìa lại bán đứng chủ nhân của nó. Thành Thần đó là khái niệm mà chỉ những kẻ đầu óc hoang tưởng mới nghĩ tới, thế mà bây giờ đang xuất hiện trước mặt, thử hỏi sao họ không kích động.

Time xuất hiện quá bất ngờ, quá li kỳ và lời nói của hắn có sức nặng quá lớn. Time biết rằng nhiều người trong chúng bán tính bán nghi về lời nói của mình, Thần trong mắt người thường là tồn tại tuyệt đối, con người tuyệt không có khả năng hữu dụng đến mức được một vị Thần giúp lên làm Thần, điều đó quá khó tin.

Mà hắn cần quan tâm sao, đáp án là không. Trên tay hắn xuất hiện một quyển trục mờ ảo, Time nhếch môi nhìn thân ảnh đang quì phía dưới: "Điểm vào nó, mi sẽ có cơ hội thành Thần."

Hoàng Chân ngoài mặt cố giữ trấn định, có điều trong lòng hắn lúc này sóng gió ngập trời, nếu đây là giấc mơ, hắn tình nguyện không bao giờ tỉnh lại. Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến hắn tạm thời không phân biệt được thật, ảo.

Bàn tay run rẩy trích một giọt máu vào trong, một vị Thần thì không có lý do dối gạt hắn, một việc tưởng chừng đơn giản mà làm xong khiến hắn gần như thoát lực. Và trong ánh mắt mong đợi của toàn thể gia tộc, Time cười lạnh: "Cơ hội chỉ có một lần, được hay không tùy thuộc vào mi."

Dòng thời gian đột ngột thay đổi. Địa điểm Time đưa Hoàng Chân đến nằm trong vùng đất của những vị thần bị lãng quên, những kẻ không xuất hiện kể từ khi thành lập thế giới.

"Đây là cuộc đua và người đầu tiên đến đích sẽ là kẻ mạnh nhất. Ta sẽ giám sát toàn bộ quá trình này, tiến lên đi." Time thả Hoàng Chân xuống, hắn sẽ tự biết mình nên làm gì, việc của Time bây giờ là trông chừng và không cho phép các biến số xuất hiện theo hắn.

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, Time đột ngột mở mắt. Hắn đi đến chỗ người thanh niên Lam y ngồi tĩnh tọa, gương mặt lạnh nhạt nói: "Thượng vị thần, tuy chỉ là một sao nhưng tạm ổn."

Hoàng Chân khẽ rùng mình. Hắn giờ là Thượng vị thần hàng thật giá thật vậy mà trước mặt người thanh niên này vẫn vô lực, cái áp lực đáng sợ tột độ mà hắn không tài nào chịu nổi, cúi gằm người xuống, cung kính: "Thần may mắn không làm nhục mệnh,"

"Mi dám sao?" Time cười âm u. Dòng thời gian lần nữa thay đổi, Hoàng Chân vẫn quì dưới đó, có điều trên người hắn, một hơi thở sắc bén vượt xa phàm nhân dần lan ra, hắn hiện giờ là Phong hệ – thượng vị thần.

"Thành công?" Hoàng Hải lắp bắp kinh hãi.

Hoàng Chân từ từ đứng lên. Trên người hắn khoác bộ chiến giáp thanh sắc cấu thành từ phong hệ nguyên tố, khóe miệng cất lên nụ cười tự tin: "Con đã thành công. Gia tộc chúng ta đã có tư bản tồn tại ở nơi này."

Toàn thể gia tộc họ Hoàng quì xuống trước mặt Time, hành lễ: "Thần vương vô thượng, gia tộc họ Hoàng mãi mãi là tôi tớ trung thành nhất của ngài."

Có sự phục vụ của nhóm người này thì bố cục hắn gầy dựng hơn một triệu năm sau sẽ rất đặc sắc, nghĩ về nó thôi đã khiến Time không nhịn được mà muốn đẩy nhanh qui trình. "Gây dựng Phong điện của mi và chờ ngày ta trở lại. Thời gian tới, sẽ rất thú vị." Time nở nụ cười tà ác, thân ảnh hắn mờ dần rồi mất hẳn.