Chương 3: Thế Giới Ma Thuật

Đường Đến Toàn Năng

Chương 3: Thế Giới Ma Thuật

Thời gian và không gian là hai khái niệm cực kỳ thâm ảo. Thời gian có trước hay không gian có trước đến bây giờ vẫn là một câu hỏi hóc búa chưa có lời giải đáp của nhân loại tuy nhiên có một điều chắc chắn rằng hai khái niệm này tồn tại song hành với nhau, tương hỗ lẫn nhau.

Sự xuất hiện của kẻ này Time đã đoán được từ đầu thông qua các dòng thời gian chảy ở tương lai. Đối diện với tồn tại ngang hàng với mình, Time vẫn không mất vẻ thong dong thường có, hắn hai tay bắt ra sau đầu, cặp mắt mơ màng nhìn bầu trời cao vời vợi phía trước.

Kẻ lạ mặt về cơ bản giống như Time, không có thực thể. Đó là một đám ý thức vô định mờ ảo tồn tại dưới hình thái nhân loại, hắn bước tới ngồi xuống cùng Time, chậm rãi nói: "Ngươi biết trước ta sẽ đến?"

"Chỉ như vậy mi mới xuất hiện." Time mỉm cười.

Kẻ lạ mặt thở dài ngao ngán: "Đừng để cả vũ trụ bị cuốn vào trò chơi của ngươi. Dừng lại đi."

Time không nói mà đưa chiếc laptop đến trước mặt hắn, khẽ cười: "Trong này có rất nhiều thứ thú vị. Ta muốn đi đến những nơi đó, ngươi có thể không?"

Cầm lấy chiếc laptop từ tay Time, hắn vuốt nhẹ bàn phím trắng bạc của nó, hắn than thở: "Như vậy chưa đủ sao? Chẳng lẽ ngươi chưa thõa mãn với những gì mình có?" Đáp lại hắn là nụ cười nữa có nữa không. "Từ ngày đó đến giờ. Chưa lúc nào ta cảm thấy thõa mãn."

Không gian chấn động nhẹ. Hắn đưa Time đến một bầu tinh không hoàn toàn khác, nơi chứa toàn chướng khí mờ mịt, ngập tràn hơi thở hủy diệt. "Ngươi biết không? Vũ trụ của chúng ta chỉ là một phần rất nhỏ của tổng thể các vũ trụ, đa vũ trụ với nhau. Còn rất nhiều tồn tại đáng sợ có thể giết chết chúng ta, liệu ngươi có can đảm đi tiếp?"

"Ta chưa bao giờ cảm thấy thõa mãn. Chơi đùa với sinh mệnh chính mình biết đâu lại là ý hay."

Như đã biết trước câu trả lời, hắn chỉ tay vào mảnh không gian trước mặt, thở dài: "Nơi đây là mồ chôn những kẻ như ngươi. Ghi nhớ thật kỹ vì sẽ có ngày ngươi nằm tại đó."

"Nhưng không phải bây giờ." Time đưa cái bắt tay theo tiêu chuẩn người Trái Đất. Kẻ lạ mặt lắc đầu, một lát sau hắn cũng đưa tay bắt lại.

"Thành Giao." Sau câu nói của Time, mọi sự kiện từng diễn ra do sự thay đổi thời gian trong toàn vũ trụ lập tức trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những ký ức, dữ liệu mà những người có thể chứng kiến đều bị xóa sạch khỏi tâm trí họ, không một vết tích.

Kẻ lạ mặt này cũng giống Time, là kẻ Thao Túng Không Gian. Không giống như Time, dù đã tồn tại qua vô số năm tháng nhưng hắn không dám đặt chân ra khỏi vùng đất của mình, hắn không có sự mạo hiểm cần có, đó chính là lý do Time cảm thấy phí thời gian nếu tiếp tục trò chuyện, vì thế hắn trực tiếp yêu cầu đưa mình đến một tinh cầu thõa mãn hắn.

Tinh cầu Time được đưa đến có tổng thể tích gấp mười lần Mặt Trời. Một hành tinh mà yếu tố ma pháp, đấu khí chiếm thế chủ đạo, một thế giới cường giả vi tôn.

Đứng ngoài không gian, cảm nhận dòng chảy thời gian xuyên suốt lịch sử hành tinh này, Time nhếch mép cười khẽ.

Công nguyên thứ 1.

Thần quốc Bạch Dạ, dưới sự ủng hộ của tứ đại thần thú, thành công thống trị bảy mươi hai Thiên quốc trên toàn đại lục qua đó đặt vững sự thống trị của mình với ba đế quốc khác nằm bên kia bờ đại dương.

Cực nam thảo nguyên Vô Tận, một bóng người kỳ dị mang trang phục trắng muốt đang thong thả cưỡi trên lưng ngựa. "Thần linh sao? ta cũng nên ghé thăm vài vị Thần đáng kính chứ nhỉ?"

Kẻ này chính là Time. Thời điểm hắn xuất hiện cách khoảng thời gian thực tại hơn một triệu năm, thời điểm này Thần vẫn còn tồn tại. Hắn muốn đến thế giới này sớm hơn một triệu năm để gây dựng một sân khấu lớn, qua đó nắm bắt được các khaí niệm huyền ảo liên quan đến các qui luật nhân quả.

Vùng thảo nguyên này hiện do một bộ lạc du mục thống trị, với hàng trăm bộ tộc nhỏ hơn. Điểm chung là bọn họ đều thờ một vị thần, "Lang thần." Đây chính là mục tiêu của Time lần này, việc xây dựng một cốt truyện hoàn chỉnh cần phải có một dàn ý chặt chẽ và các tiền tố dẫn đến nguyên nhân xung đột kịch tính trong truyện sau này.

Time cất bước trong đêm tối như một u linh, đứng trên đỉnh tế đàn cao chót vót giữa bộ lạc, đạm nhiên quan sát lũ người ngu muội tế bái ba cái đầu chó treo lủng lẳng trên bàn, hắn cười khẽ. "Mũi thính thật hỡi nhân vật chính đêm nay."

Theo góc nhìn của Time. Phía xa xăm trên thảo nguyên, một thân ảnh hùng vĩ, tứ chi tráng kiện hữu lực, toàn thân một màu đen nhánh hòa lẫn với màn đêm đang dõi mắt đánh giá hắn.

Áp lực kinh khủng từ nó tỏa ra làm toàn bộ cư dân nơi sợ hãi mà quỳ rụp xuống, họ không ngừng khóc lóc, cầu xin và hiến tế thêm lễ vật. Time cười khẽ, chỉ một ý niệm khiến toàn bộ vật hiến tế biến thành cát bụi, hắn giương mắt khiêu khích con sói.

Đột ngột một tia sáng sắc lẻm từ xa phóng tới cắt xuyên qua toàn bộ tế đàn, nhìn lại đó là một cái móng vuốt khổng lồ phát ra ánh sáng xanh, khí tức nguy hiểm tột độ từ nó dọa gần hết số người nơi đây ngất xỉu.

Thế nhưng toàn bộ tế đàn vẫn còn y nguyên như chưa từng tổn hại, điều đó khiến cặp mắt của Lang thần trừng lớn. Thân hình khổng lồ của nó phóng đến trước mặt Time, nghi kỵ hỏi dò: "Ngươi cũng là Thần?"

"Không...ngươi không phải Thần." Nó lại tự lắc đầu phủ nhận. "Trên người ngươi ta không cảm nhận dù chỉ một chút ma lực, đặc biệt là Thần vị, vật mà Thần bắt buộc phải có."

Ánh mắt Time chớp động, hắn cảm thấy tên này khá thú vị. "Thần vị? Nó là thứ gì và Thần là những tồn tại như thế nào?"

Lang Thần mặt đơ lại, kẻ trước mặt mạnh như vậy lại không biết chút gì về Thần, càng nghĩ nó càng lấy làm kỳ. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, nó chưa bao giờ gặp một tên nhân loại mạnh như vậy, bằng chứng là đứng đối diện với kẻ này mà nó cảm giác giống như hắn không tồn tại, mờ ảo mà chân thật, cái cảm giác kỳ quái này khiến mặt chó của nó nhăn lại, khó hiểu.

Tuy thế nó vẫn kiên nhẫn giải thích, cái đuôi vẫy vẫy ra chiều cực kỳ đắc ý khi giới thiệu về xuất thân của mình: "Thần là những kẻ thao khống nguyên tố hoặc các lực lượng siêu nhiên đến một mức độ nhất định đạt được sự tán thành của thế giới, từ đó sinh ra Thần vị. Số Thần vị từ khi khởi nguyên đến nay chưa từng thay đổi. Phàm nhân muốn thành Thần căn bản là không thể vì muốn thành Thần phải chính tay đánh bại vị Thần đó, chiếm lấy Thần vị."

Time nói tiếp những gì Lang thần định nói: "Bởi vì phàm nhân không thể tự luyện pháp thuật đến trình độ có thể đánh bại một vị Thần và Thần cũng không cần phàm nhân tín ngưỡng nên quan hệ giữa hai bên thuần túy là nô dịch."

Lang thần hơi bất ngờ, rõ ràng lúc nãy kẻ này không biết chút gì về Thần vậy mà lại nói y chang những gì nó định nói. Trong óc nó đang suy nghĩ, không biết kẻ này có hay không đọc được suy nghĩ của nó.

"Ta không có đọc được suy nghĩ của mi đâu." Time cười khẽ.

Lang thần gật gù tỏ vẻ đồng ý: "Đúng vậy, làm sao hắn có thể đọc..." Cái mõm nó lập tức xệ xuống, cặp mắt chó xếch lên thao láo. "Ngươi vừa nói cái gì? Sao y chang ta nghĩ vậy nè?"

"Vậy à?" Time gật gù ra vẻ.

Như bổng nhớ ra cái gì, Lang thần gầm lên: "Quên mất, tại sao ngươi dám phá đồ ăn của bổn Thần?" Bàn chân khổng lồ của nó giơ cao lên vỗ mạnh xuống dưới, tạo thành một vết xướt năm móng lớn, trên nền đất vẫn còn vương vẩn đoàn lửa xanh nhạt phát sáng lập lòe, nó chậc lưỡi tiếc nuối: "Lâu lâu mới gặp một tên thú vị như vậy, cơ mà chết sớm quá, rõ chán."

Nó ngẩng đầu lên cao mà hú. Dưới ánh trăng, bóng lưng vĩ ngạn kéo dài ra, phủ kín một vùng thảo nguyên rộng lớn.

Từ một dòng thời gian khác, Time đi ra. Trên tay hắn là cái xác của chính hắn, trên đó vẫn còn tàn dư ngọn lửa của Lang thần. Hắn tách một phần của nó lên phân tích: "Dao động năng lượng vượt xa phạm trù lửa bình thường, có một chút ràng buộc mờ mịt. Thứ phải chăng là qui tắc, vận mệnh hay một thứ gì khác?"

Chỉ có một cách để biết được những thứ này, Time bắt đầu hành trình tìm kiếm danh sư, các học giả nổi tiếng, thậm chí là những hiền giả không tồn tại trong mắt người đời.

Xui thay cho hắn, cư dân nơi đây phần đông đều không biết đến hai chữ pháp thuật chứ đừng nói đến các tồn tại như Thần. Còn những kẻ biết thì chỉ tóm gọn lại trong mớ kiến thức sơ đẳng, hỏi cũng bằng thừa.

...

Ngồi vắt vẻo trên thân cây cổ thụ, xung quanh là rừng đại thụ rộng lớn bạt ngàn được bọc bởi dãy núi đầy tuyết trắng. Lặng mình thưởng thức ly rượu hảo hạng trên tay, Time đắm mình nhìn dòng sông hiền hòa bên dưới.

Ngồi bên cạnh hắn là một nữ tinh linh tuyệt đẹp. Làn da trắng hồng không tì vết, đôi mắt pha lê óng ánh bị che phủ bởi vài lọn tóc sắc tím xõa dài qua mặt, thân hình cân đối tuyệt mỹ, một vẻ đẹp vượt qua phạm trù nhân loại thường thức, nàng chính là nữ vương Tinh Linh tộc, người nằm giữ kho sách lớn thứ hai thế giới.

"Thú cưng của mi đẹp đấy, trí giả tộc Tinh Linh."

Nữ Tinh Linh khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng tựa gió thoảng vang lên: "Ngài quá khen rồi."

Time vươn tay ra phía trước, nhẹ nhàng tóm lấy một chú chim, hắn bóp nát đầu của nó và thả xuống dưới, sau đó lặp laị hành động như vậy thêm vài lần. "Đã ba ngày thời gian, mi đã có câu trả lời ta muốn chưa?"

Vuốt ve chú chim tội nghiệp trên tay, hắn như có như không nhìn sâu vào gương mặt tuyệt sắc chờ câu trả lời. Nữ Tinh Linh khẽ rùng mình, nàng bị chấn động thật sâu trước khả năng vượt qua phạm trù nhận thức này, hơi thở có phần hỗn loạn: "Ngài muốn câu trả lời về Khởi Nguyên hay hướng đi thế giới."

Time nhảy xuống đứng lơ lững giữa dòng sông, nữ Tinh Linh thấy thế liền leo lên lưng một con Thanh Điểu lướt theo, hắn nhìn nàng và cười: "Dòng sông này cũng giống như mạch chảy thời gian. Tuy nhiên mấy ai biết điều cấu thành nên các sự kiện phải trải qua mắt xích vận mệnh mà không phải do thời gian quyết định. Có bắt đầu rồi sẽ có kết thúc và bản chất của chúng bắt nguồn từ đâu? đã bao lần ta thất vọng về những câu trả lời không đáng có. Cô gái, cô có thể thõa mãn ta không?"

"Vì Thần đã thống trị thế giới này quá lâu nên đã không còn nhận được ủng hộ của thế giới. Hơn nữa, thế giới bây giờ đã có ý thức, sự tồn tại của các vị thần cản trở sự phát triển của nó và điều nó cần là một nhân tố có thể thay đổi thế cuộc hiện tại. Thế giới muốn dành lại những gì từng là của nó, thiết nghĩ ngài sẽ hài lòng với câu trả lời này."

Time nở nụ cười u ám. "Khởi nguyên xem ra không còn cần thiết. Ta đã có đáp án, trở về đi, đứa em trai ngu xuẩn của mi đã tỉnh."

Time đạp chân đi trên dòng nước phẳng lặng, bóng hình hắn mờ dần rồi mất hẳn. Nữ Tinh Linh thực lực lúc này mới khôi phục lại, nàng gục người xuống, thở hỗn hễn: "Qúa đáng sợ! Cảm giác như sinh mệnh không phải do bản thân nắm giữ. Biến số thế giới là đây ư?"