Chương 1: Time Master

Đường Đến Toàn Năng

Chương 1: Time Master

Haizz!...

Tay cầm chai sting dâu, thanh niên ngã người dựa vào vách tường, đôi mắt lim dim dán chặt vào màn hình.

Một thằng sinh viên bình thường dĩ nhiên không thể thoát khỏi phạm trù bình thường, các tab trên Chrome vẫn như thường nhật, nào là facebook, youtube, ReadsLove hay một vài trang phim như anime47.com chẳng hạn.

Nốc một ngụm sting, ngáp lấy ngáp để cho cái buổi sáng chán chường, thanh niên đưa tay dụi dụi đôi mắt.

Phụt!...

Mở mắt ra, nhìn trước mặt sinh vật trông hệt loài thằn lằn bay cổ đại, xung quanh hàng chục cái đầu chim nhỏ xíu đang gào rú chĩa vào mình, bản thân lại đang nằm trong một tổ chim rất to và lũ chim non kia hẳn là đang gào đói.

Thanh niên trợn mắt há mồm, không biết nên dùng từ nào để diễn tả tâm trạng lúc này, cuối cùng hắn đành phán một câu cảm thán: "Ơ cái đệt."

Nguyên lai hắn tên là Thành, một thanh niên ba không chuẩn thế kỷ hai mốt. Số là cũng từng xem qua tiểu thuyết mạng, trình độ hoang tưởng tuy không đến mức đăng phong tạo cực nhưng cũng được gọi là có số má, xui rủi là đêm qua hắn có mơ rằng được vi vu dị giới, tay trong tay mỹ nhân du hí thiên hạ vậy mà mới sớm dậy lại gặp mặt lũ quái vật tiền sử này.

Tình huống này dĩ nhiên là hắn đã chết, ấy thế mà Thành lại không tìm được cái lý do mình chết. "Chẳng lẽ chết do sặc nước." Cái lý do này quá mức vô lý đi, hắn không tin rằng mình ngỏm củ tỏi nhanh thế nhưng đó lại là cách giải thích duy nhất cho tình trạng này.

Nói gì đi nữa thì chạy là bây giờ mới là quan trọng nhất. Người chết thành ma, mà ma chết thì thành con gì thì hắn không biết. Chí ít hắn bây giờ có thể nhận thức, nếu tạch trong bụng lũ này thì không khéo không được siêu sinh, được không bằng mất.

Nghĩ là làm, Thành cười lớn lấy tinh thần. Rồi trong ánh mắt sửng sốt của lũ chim, hắn vậy mà bật nhảy ra ngoài, hai tay dang rộng đón làn gió sớm đầy mát lạnh và tinh nghịch.

Con người có câu tay nhanh hơn não, nếu đem áp dụng ở trường hợp này có lẽ không sai. Độ cao mà hắn phi xuống chí ít phải hơn ngàn mét, phía dưới lại là vực sâu, lởm chởm đất đá, rớt xuống thì xác định không còn nguyên tem.

Ở lại cũng chết mà chạy thì cũng chết, Thành bây giờ khổ không thể tả. Hắn giờ không biết nên chửi thằng nào đã bắt hắn phải chịu cái số nhọ thế này, chỉ một cái chợp mắt thôi mà nhân sinh quan hơn hai mươi năm của hắn cũng không đủ dùng cho vài phút ngắn ngủi.

Nếu Thành bây giờ đang học theo anh Chí làng Vũ Đại thì lũ chim bây giờ lại đang trong tình huống khác. Thật sự là chúng bị sốc, hơn nữa là sốc nặng. Đang khi không tự nhiên một thằng cha lạ hoắc ngồi trong ổ trứng, chưa kể trong miệng chim mẹ lại đầy ắp thức ăn mang về, ngay cả cơ hội mở mồm chửi thằng cha khốn nạn kia cũng không có, nó lại không muốn bị sặc chết nên đành ôm một bụng ấm ức dỗ dành lũ con háu đói, tự thể với lòng rằng quân tử trả thù vài năm chưa muộn, huống chi thằng cha kia vốn không có cánh.

Nghĩ thế, bất giác cái mỏm chim của nó ré lên the thẻ hại lũ chim non một phen hú vía, tâm trí non nớt của chúng bị hình ảnh mười tám cộng của bà mẹ ảnh hưởng nghiêm trọng. Dù là mặt chim nhưng mười phần xác định con này đang cười đểu, một tấm gương xấu để con em noi theo.

Lại nói về Thành. Hắn bây giờ đang tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng để ao ước về viễn cảnh té núi không chết, nhặt được bí kíp giống cái idol trong tiểu thuyết Kim Dung hay mấy thánh ăn may trong truyện Tàu.

Thế nhưng thực tế phủ phàng, tầm gần phút nữa thôi hắn sẽ được về với vòng tay đất mẹ, được mẹ hiền tặng cho nụ hôn nồng cháy.

Hồi còn đi học, Thành có nghe rằng: "vật chất không tự nhiên biến mất mà sẽ chuyển từ dạng này sang dạng khác", câu này của ai thì hắn không nhớ nhưng có một điều chắc chắn là ngày hôm sau, vài phần trong hắn sẽ tự do sau khi đi qua bao tử một hoặc một vài sinh vật nào đó.

Chỉ thế thôi đã làm cơ thể Thành nổi cả gai ốc lên. Cơ thể này hơn hai mươi năm chưa chị em nào chiếm lấy, ngay cả những siêu sao nổi tiếng nhất quả đất còn chưa có cơ hội hiến thân cho hắn cơ mà, nếu chết ở đây thì Thành có lỗi với bốn mươi bảy phần trăm của thế giới, tất nhiên là trừ đàn ông, gay và less ra.

Thời giờ đã đến. Cái hốc khổng lồ đen kịt như miệng hồng hoang cự thú giương rộng ra, từng đợt khí lạnh khủng khiếp từ dưới thổi lên, làm Thành sợ hãi nhắm chặt mắt lại, ai biết bên dưới kia có lũ quái vật nào, kiểu như rắn, rết, nhện khổng lồ như mấy bộ phim khoa học viễn tưởng thì hắn thành cắn lưỡi tự sát trước còn hơn.

"Hmm?" Có thứ ánh sáng yếu ớt, le lói chiếu ra từ một lỗ hổng bên thành hốc. Kỳ lạ là tiếng gió, lực hút, đẩy, một khi đi qua khu vực này dường như chậm lại.

Nghĩ đến việc nhân vật chính nhặt được kỳ ngộ như trong truyện, Thành kích động hẳn lên. May mắn thay, hướng hắn rơi xuống sát ngay chổ đó, Thành giãy người, cố gắng vươn tay bấu víu vào mấy mõm đá xù xì nằm gần đó.

Hự!...Mất sức chín trâu hai hổ cuối cùng hắn cũng mò đến nơi. Thành níu lấy mỏm đá, giang rộng chân và ra sức leo vào bên trong.

Đến nơi, Thành phát hiện nơi này là một vùng ánh sáng bàng bạc, ngoài ra không có gì thêm. Ở đây càng lâu, không chết vì dã thú ăn thịt thì cũng chết vì đói khát, vì thế Thành làm ra quyết định.

Hắn men theo vách tường đi sâu vào trong. Càng đi vào sâu, ánh sáng càng trở nên cường liệt, từng tia, từng tia ánh sáng đâm vào da thịt, xương cốt khiến người hắn cứng đờ và mất đi ý thức. Nếu hắn còn tỉnh táo hẳn sẽ sợ đến vỡ mặt, thần thể hắn dưới ánh sáng bổng chốc vỡ òa và tan biến thành hư vô, ý thức hắn bị cách ly, không chịu sự điều khiển và bị hút vào vòng xoáy ánh sáng.

...

A!...

Thành bừng tỉnh và hét lên, hắn nhớ mang máng rằng mình bị thứ gì đó nuốt mất. Khi bình tĩnh lại và quan sát xung quanh thì kinh ngạc và không nói thành lời.

Một mảnh không gian tối đen vô tận. Nơi đây không tồn tại bất kỳ một thứ gì trừ hắn. Bầu trời, mặt đất, sự sống, âm thanh, không, không tồn tại bất kỳ thứ gì cả.

Thành đứng lên, hắn thử di chuyển nhưng dù đi đến đâu và bao lâu chăng nữa thì trước mặt hắn vẫn là một màu đen vô tận. Hắn tuyệt vọng phát hiện rằng dù hắn có làm gì chăng nữa cũng không cảm thấy mệt mỏi hay đói khát, hắn cứ như một lữ khách độc hành trên con đường dài vô tận mà ở đó chỉ có sự cô đơn và tuyệt vọng bầu bạn cùng.

Hắn gào thét, hắn la ó nhưng hắn lại không nghe thấy âm thanh do chính mình phát ra. Sau nhiều lần thử và thất bại, hắn bắt đầu tự hỏi rằng liệu hắn bây giờ có hay không tồn tại cơ thể.

Ở nơi này, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Ở nơi này, hắn có quá nhiều thời gian để nghĩ về những dự định mình chưa kịp làm, những ước mơ mà chẳng bao giờ sẽ thành hiện thực.

Hắn bới móc những ký ức xưa cũ nhất để nghĩ đến, để quên đi rằng hắn đang ở nơi đây và có lẽ vĩnh viễn sẽ yên nghĩ tại nơi đây. Hắn cần một hy vọng, hắn cần một lối thoát nhưng ai là người mở cánh cửa giúp hắn thoát khỏi nơi này, tất cả chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng, mọi thứ cứ như vậy cho đến một ngày.

Hắn bắt đầu thử tiếp xúc với nó. Đối với Thành, đó là một khái niệm cực kỳ mờ ảo, hắn không nhìn thấy nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Bằng cảm quan siêu cường của mình, hắn chạm nhẹ vào không gian xung quanh.

Một thứ xung động mỏng manh lấy hắn làm trung điểm lan dần ra. Nó giống như là mọi thứ bị tua chậm lại, tuy không thấy nhưng hắn chắc chắn rằng mọi thứ vừa bị tua chậm lại, tuy nhiên, chỉ giây lát sau mọi thứ lại khôi phục về bình thường, từ đầu tới cuối vẫn chỉ là màn đêm vô tận.

Thành thử lại lần hai. Lần này, hắn thúc đẩy nó chạy nhanh hơn và cũng như lần trước, chỉ giây lát sau là mọi thứ trở về bình thường nhưng nhiêu đó là đủ rồi. Lần đầu tiên hắn bật cười khi đến nơi này, hơn nữa là cười như điên, thứ này, nó giống như thứ ánh sáng yếu ớt le lói trong màn đêm tăm tối của hắn, nó chính là Thời Gian.

Quãng thời gian sau đó, hắn toàn tâm toàn ý lao đầu vào nghiên cứu cái thứ huyền ảo thâm sâu này. Trong đầu hắn hiện chỉ có duy nhất một ý nghĩ, làm thế nào để kiểm soát được nó và có lẽ nào nó là chìa khóa giúp hắn thoát khỏi nơi này.

Hắn đã ở nơi này quá lâu, lâu đến mức chính hắn cũng không nhớ cái tên trước đây của mình. Ngay cả ngôn ngữ hay cái thân phận con người cũng đã phai nhạt đi trong tâm trí, nếu có thì hắn sẽ gọi mình bằng một chữ Time.

Time có lẽ mãi mãi là một danh hiệu. Nhưng cái tên này bây giờ đã chính thức được xác lập. Quãng thời gian để hắn có cái tên này có lẽ là tỷ năm hay chục tỷ, trăm tỷ, quá lâu để có thể nói được, tuy nhiên tất cả bây giờ đã là qúa khứ và quá khứ đối với hắn hiện tại có thể thay đổi được, khi hắn chân chính nắm nó trong tay, chân chính vượt qua phạm trù sinh linh thuần túy, chính thức đặt chân vào phạm trù của Thần.

"Thiết Lập Khóa Thời Gian."

Vượt qua hàng tỷ tỷ năm dài dằng dẵng. Tất cả thông tin, ký ức cũng như trải nghiệm của hắn lập tức bị khóa lại hoàn toàn, Kể từ bây giờ sẽ không một ai, không một tồn tại nào có thể phán xét sự tồn tại của hắn, kể từ bây giờ hắn chính thức bất tử, chính thức thành Thần.

"Thiết Lập Du Hành Thời Gian."

Mảnh không gian màu đen bổng chốc vỡ vụn và vỡ tan thành tỷ tỷ mảnh. Ở đó, Time mỉm cười nhìn thành quả bấy lâu này của mình, chưa bao giờ hắn có cảm giác thành tựu đến thế.

Time đã quên mất mình từng là con người và bây giờ hắn muốn biết trước kia mình là ai và mình đã làm gì? Time bây giờ không phải là một sinh vật đúng nghĩa vì vậy, hắn cần một bản thể, bản thể thích hợp nhất chính là cơ thể trước đây hắn đánh mất, cơ thể của con người.

Bầu trời Sài Gòn hôm nay khá nóng, ngoài đường xe cộ đua nhau chạy ầm ĩ, cái nóng của thị thành phối hợp với cái nhịp độ ồn ã xô bổ của xã hội hiện đại, làm nhiều người cảm thấy mệt mỏi.

Thế nhưng, tại một nơi nào đó, thanh niên mơ ngủ ngồi trước bàn laptop của mình. Đôi môi khẽ nhếch lên, gương mặt không mấy sáng sủa nhưng ẩn dấu bên trong là đôi mắt của một vị Thần, một đôi mắt của kẻ đã vượt qua qui luật sinh tử, một đôi mắt ngạo thị thiên địa đang dõi mắt nhìn theo dòng người hối hả.