Chương 27: Chạy trốn

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 27: Chạy trốn

Rống rống!

Thanh âm gầm gừ vang lên, Tiểu Tê tiến lên trước từng bước, tứ trảo ẩn chứa lực lượng cự đại, không ngờ trực tiếp làm cho sơn động hơi hơi lung lay. Vài khối đá vụn trên vách núi đã rơi xuống nay bên cạnh chân Việt.

Nuốt nuốt ngụm nước miếng, Việt biết rằng không còn con đường nào khác ngoài tìm cơ hội chạy trốn.

Không phải hắn sợ con ấu thú này, khai linh hung thú, hắn ít nhất cũng có thể chiến ngang tay, thế nhưng ở ngoài kia, con yêu thú vương giả của Loạn Yêu sơn mạch đang trở về với tốc độ khủng khiếp và mang theo cơn giận ngút trời.

Lôi Nhạc Tê ấu nhìn tên nhân loại gian xảo trước mắt, nó tiến lên một bước, cái đuôi cự đại đột ngột nện lên mặt đất, một khối cự thạch lập tức bị đập bể thành bốn năm mảnh. Mượn lực lượng đó, con ấu thú đột nhiên bắn về phía Việt, đồng thời giận dữ kêu lên.

Nhìn cái bóng cự đại lưu lại trên mặt đất, Việt hết hồn dồn lực lượng xuống bàn chân giẫm mạnh một phát, cũng mượn lực lượng phản lại nhưng không phải tiến lên nghênh chiến, mà lao lên phía đỉnh của thông đạo.

Song thủ lại quán đầy lực lượng, năm đầu ngón tay xuyên vào trong đá, hắn thực hiện thủ pháp bích hổ du tường quen thuộc của dân đặc công, điên cuồng hướng sơn động bên ngoài bò đi.

Lôi Nhạc Tê ấu thú công kích bị hụt, liền quay đầu lại, nhưng không thấy người đâu. Nó ngửa đầu lên, sau khi nhìn thấy tên nhân loại gian xảo đang bám trên đỉnh sơn động đào tẩu thì càng thêm tức giận. Chiếc đuôi toàn vảy giác lập tức quật mạnh vào một khối cực thạch lớn, khiến nó bay lên cao bắn về phía tên nhân loại.

- Khốn kiếp!

Việt không kiềm được mà chửi một tiếng, bàn tay lập tức buông lỏng, thân thể lộn xuống, mũi chân vừa mới điểm xuống mặt đất liền giống như tên rời cung, điên cuồng lao thẳng ra ngoài cửa sơn động.

Nhìn tên đạo tặc tẩu thoát, tiểu thú lần nữa phẫn nộ rống vang, hai chân trước bổ mạnh xuống đất, đá vụn bắn tung tóe, cả cơ thể theo đó chui xuống lòng đất, sau đó hướng nhân loại đang chạy trốn điên cuồng đuổi theo.

Việt không có thời gian quay đầu lại nên không biết ấu thú đã đào hang đuổi theo, chỉ cảm nhận được đối phương quyết không buông tha.

Khoảng cách lại lẫn nữa được kéo giãn, một cỗ kình phí từ phía sau bắn tới, Việt vội vàng khom người, một khối cự thạch bay sượt qua đầu, cuối cùng nặng nền va vào vách đá, âm thanh ầm ầm vang lên khắp nơi, thạch bích trong sơn động, cũng xuất hiện vài khe nứt.

Thấy tảng đá ẩn chứa lực lượng kinh hồn, Việt hút vào một ngụm lương khí, bước chân càng điên cuồng chạy đi.

Mắt đất chấn động, Việt rất nhanh lách sang một bên, thế nhưng chiếc cự vĩ đầy lân giáp phá vỡ mặt đất xong không đâm thẳng lên mà tốc độ bạo tăng, thẳng phía sau đâm vào lưng hắn. Rõ ràng bài cũ của hắn đã bị đối phương bắt được.

Rất nhanh, chiếc cự vĩ toàn lân giáp sáng bóng đã gần như chạm tới lưng của gã nhân loại, hai mắt Lôi Nhạc Tê ấu thú sáng rực đầy nghi hoặc. Nó không ngờ đối phương lại ngu ngốc đến vậy, dám đưa lưng đỡ lấy một đòn tuyệt mãnh này của nó.

Gã nhân loại gian xảo này muốn tự sát?

Câu trả lời ngay lập tức xuất hiện trước mặt của con ấu thú.

Chỉ thấy gã nhân loại đột nhiên xoay người lại, động tác đơn giản nhưng vô cùng chuẩn xác, khiến chiếc cự vĩ mang đầy sát khí kia đâm xượt qua lưng của hắn, đã có một ít máu vương ra.

- Mẹ kiếp! Lão hổ không phát uy ngươi lại tưởng là mèo bệnh hả?

Việt gầm lên một tiếng, Huyết Hải cuộn trào, toàn bộ lực lượng ngưng tụ lại, một quyền oanh kích nện thẳng về phía con tiểu thú.

Bị phản kích bất ngờ, con tiểu thú thể hiện rõ sự non nớt thiếu kinh nghiệm, có chút loạng choạng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành đưa song thủ lên đỡ, thế nhưng sau đòn tấn công bị hẫng thì nó không thể nào dùng toàn lực.

Âm thanh va chạm cự đại vang lên oanh minh bên trong sơn động, một ít lạc thạch chấn động rơi xuống.

Phụt!

Từ cánh tay truyền đến dư chấn cực lớn, khiến cho Việt phải há miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, ướp nhẹp y phục. Hắn mượn lực lượng cực mạnh từ cú va chạm như vụ nổ Lớn vừa rồi, thân hình cứ theo đà bắn về phía cửa của sơn động.

Đối thủ của Việt còn thảm hơn.

Lực lượng khủng bố đột nhiên phản lại khiến cho tiểu Lôi Nhạc Tê hung mãnh lẫm nhiên như vậy cũng bị oanh tạc trên không trung vài vòng, cuối cùng nặng nề rơi vào vách đá, từng đạo khe nứt, âm trầm lan tràn ra.

Đến lúc này, nó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên nhân loại gian xảo đang như diều đứt dây bắn về phía cửa sơn động.

GRÀOOOOOOOOOO!

Đương lúc con diều mang tên Việt tiếp đất, thì từ phương xa lại truyền đến một tiếng rống phẫn nộ, tuyệt đối phẫn nộ, mang theo quyết tâm muốn giết chết tất cả.

Nếu như lúc nãy hắn còn có 1 chút chút hy vọng tiếng gầm kia là trùng hợp, thì lúc này chút hy vọng đáng thương đó đã tan tành. Hiển nhiên Lôi Nhạc Tê cảm ứng được ấu tử bị đả thương. Và quan trọng hơn cả, tiếng gầm này đã gần hơn ban nãy rất nhiều.

Việt cơ thể vừa tiếp đất, lập tức song thủ đập xuống búng người dậy, song ngư hư ảnh lập tức xuất hiện nơi bàn tay, chuẩn bị tiếp nhận một kích của yêu thú hộ sơn động.

Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, con hung thú kia lúc này đã rạp cả người xuống, đầu rúc cả vào trong đất, run rẩy đến độ khiến người ta nhìn vào cũng phải hoa mắt chóng mặt. Hai tiếp rống liên tiếp của Lôi Nhạc Tê, khiến nó khiếp sợ, lúc này không quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa.

Mặc dù đang trong sinh tử gấp gáp nhưng Việt không nhịn được cười thầm, nhân tính hóa đến mức độ này thì đúng là không còn gì để nói. Thực sự gia hỏa này rất hợp nhãn hắn, nếu là lúc bình thường chắc đã tiến lên trêu chọc rồi.

Bất quá bây giờ không phải lúc, chần chừ một giây thôi là tính mạng lại nguy cấp thêm một đoạn, Việt tung người lao xuống, nhằm hướng ngược lại với hướng truyền đến của tiếng gầm khủng bố kia tức tốc bỏ chạy. Hắn cũng không quan tâm được là hướng Nam hay Bắc gì hết, dù có là đang chạy vào sâu bên trong sơn mạch cũng chẳng sao.

Không lâu sau, từ phía sơn động của Lam Nhạc Tê lại phát ra một tiếng rít gào chấn động sơn mạch:

- Nhân loại giảo hoạt, còn dám đả thương con ta! Ta Lôi Nhạc Tê, thề không bỏ qua!

Không bỏ qua thì có thể làm gì? Việt không khỏi nhếch miệng cười khẩy trong lòng, nhưng hắn cũng không giảm tốc độ mà còn chạy nhanh hơn. Nghĩ là một chuyện, còn làm như nào lại là chuyện khác.

Có thể nói, không lâu sau, Việt không còn cười nổi, bởi hắn phát hiện ra cảm giác nguy hiểm vẫn không hề qua đi mà còn mạnh mẽ tăng lên.

"Lẽ nào Lôi Nhạc Tê đuổi theo? Không thể, làm sao nó biết được hướng di chuyển của ta?"

Hắn quay đầu lại nhìn, không hề có uy áp gì đang đánh tới, không hề có khí thế cường giả nào đuổi theo. Thế nhưng cảm giác nguy hiểm càng lúc càng gấp rồi.

- Mẹ nó, quên mất!

Việt buột miệng chửi một câu, hắn quên mất là Lôi Nhạc Tê với bốn bộ trảo sắc lẹm có khả năng đào xuyên đất đá cực nhanh, di chuyển dưới lòng đất không thua gì chim bay lượn trên trời.

Chân vẫn cuồng chạy, đầu óc không ngừng xoay chuyển suy tính kế sách. Hắn đã đổi hướng mấy lần, thế nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn không tán đi.

Nếu cứ như vậy thì hắn sẽ bị tóm rất nhanh thôi.

Lúc này, Việt chỉ còn biết cắm đầu chạy thật lực vào trong thâm sơn, không ngừng chạy trốn xuyên vào trong rừng rậm, hắn hận mình không thể lập tức biến khỏi nơi này, hắn có cảm giác sinh mệnh của mình đang bị uy hiếp, phải ngay lập tức rời khỏi Hắc Minh sơn mạch.

Sau khi chạy trốn hơn 1 canh giờ, không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi, hắn mới dám dừng lại thở dốc.

Đột nhiên, hắn nghe được tiếng man thú gầm rú, thanh âm đinh tai nhức óc, giống như sấm sét xuyên phá không gian, lan nhanh về phía hắn.

- Ồ, phía trước...

Thanh âm sóng nước rào rạt truyền đến, một khung cảnh sơn thủy hữu tình đập vào mắt Việt.

Chốn thâm sơn cùng cốc, nhưng vẫn có thể tồn tại những thắng cảnh, đó là điều bình thường. Điều khiến Việt để tâm, chính là dòng sông trước mặt.

Lôi Nhạc Tê sợ nhất điều gì? Chính là nước. Dù là siêu hung thú Bí cảnh thứ hai, ít nhất dòng sông này có thể cản trở Lôi Nhạc Tê một hồi, thậm chí triệt để ngăn chặn nó. Muốn qua sông, chỉ có thể bay, mà Lôi Nhạc Tê có thể bay sao?

Như 1 con linh viên, Việt nhanh chóng chạy về phía bờ sông, rồi hóa thành một trái bần trôi thả mình xuống dòng sông chảy xiết.