Chương 36: Bổ đôi sơn phong

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 36: Bổ đôi sơn phong

Đứng trên boong thuyền lắc lư mà Hắc Cức không hề nhúc nhích, đột nhiên quay đầu nói với Từ Phong:

- Có rượu không, cho ta một vò!

- Đại nhân đợi chút!

Từ Phong xuống khoang, đích thân tìm rượu cho đối phương. Chỉ một lúc, hắn đã lại đi lên, mỉm cười, ném vò rượu trong tay cho trung niên nam tử Hắc Cức đại nhân:

- Đại nhân, đây là Bách Niên Bách Quả Tửu nổi tiếng của Nam Phương thương hội!

Hắc Cức đưa tay lên bắt lấy vò rượu cười nói:

- Được rồi Từ tiểu tử ngươi cũng sắp là cường giả Bí Cảnh thứ 2, không cần cung kính như vậy!

- Đại nhân nói đùa! Đến lúc vãn bối mở ra Đại Môn thứ 2, e là đại nhân đã là cường giả Đệ tam Bí cảnh rồi!

Mọi người đang nhỏ tiếng thì thầm nghe thấy lời này lập tức ngậm miệng. Không ngờ lại là một vị sắp mở ra Đại Môn thứ 3 của nhân thể. Cường giả Đệ nhị Bí Cảnh đã là cái gì đấy hết sức xa vời với họ, huống chi là Đệ Tam Bí Cảnh.

Mở nắp vò, Hắc Cức chẳng buồn quan tâm, trực tiếp đổ vào miệng, sau đó lúng búng nói:

- Rượu ngon, vừa thơm vừa nồng, sau này nhất định phải đến Nam Phương thương hội chi nhánh Đông Nam Vực mua vài trăm bình!

- Ha ha, đại nhân đích thân mua rượu, nhất định cao tầng sẽ phá lệ bán cho đại nhân Thiên Niên Thiên Hoa Tửu!

- Là loại rượu quý của Bách Hoa Vực đó ư? Ai, thật muốn 1 lần đến đó để mở rộng tầm mắt. Đông Nam Vực chung quy vẫn quá nhỏ...

Đạp Thủy thuyền tiến thẳng về hướng Bắc, một lần nữa đi được thêm ba ngàn dặm đường thủy.

Dần dần, Lạc Thủy trở nên hẹp lại, lúc trước là bốn năm trăm dặm thậm chí bảy tám trăm dặm, biến thành bây giờ một hai trăm dặm, đứng trên boong thuyền, đã có thể nhìn thấy những dải núi lớn trùng trùng điệp điệp và những thành phố cảng chiếm một khoảng đất rộng lớn hai bên bờ sông.

Hắc Cức ném bình rượu rỗng không xuống nước, hướng ánh mắt sang bên phải, hào phóng cười to:

- Mười năm không gặp, hôm nay có thể thoải mái chiến một trận!

Như đáp lại lời của hắn, bờ phải cách đó hơn trăm dặm, một toà sơn phong vài trăm trượng đột nhiên phóng ra hoả mang ngợp trời, xích hồng như nhật, chiếu đỏ cả một khoảng sông, màu như vỏ quýt, sóng quang lấp lánh.

- Ha ha, ta đi đây!

Hắc Cức chào Từ Phong thuyền trưởng, giang rộng đôi cánh màu đen sau lưng, cánh hơi vẫy, thân thể nhấc bổng lên, bay về vị trí quang mang, người còn trên đường mà xung quanh đã cuộn hắc sắc khí lưu như ô vân, hùng hồn và đầy áp bách lực.

- Đại nhân đi thong thả!

Giọng Từ Phong vang lên.

Việt nheo mắt nhìn, hắn nhìn thấy trong hoả mang xích hồng như nhật, sừng sững một bóng người, nói một cách chính xác, bóng người ấy không phải nhìn thấy mà là khí tức đối phương quá cường đại, sau khi bị cảm giác của hắn nắm bắt được, tự động hình thành ảnh tích.

Điều này giống như người mù quanh năm suốt tháng làm quen với một loại hoàn cảnh nào đó, trong não mô phỏng ra hoàn cảnh đặc thù tương tự. Đây chính là sự lột xác về năm giác quan sau khi Khai hải.

- Từ thuyền trưởng, đôi cánh của Hắc Cức đại nhân người nói có phải do linh lực ly thể hoá hình không?

Cường giả vừa đi, chúng nhân áp lực không còn, có người không kìm được lên tiếng hỏi. Từ Phong cười đáp:

- Đó chính là Linh lực ly thể ngưng hình của tu giả Bí cảnh thứ 2, nhưng không phải linh lực ngưng hình để phi hành thông thường, mà là một loại linh thuật cực kỳ cường đại, không chỉ gia tăng tốc độ mà còn đẩy mạnh khả năng vận chuyển linh lực, trong chớp mắt có thể tung ra một đòn với lực công kích gấp vài lần! Đó chính là tuyệt học Hắc Nha Thất Cức của Minh Hỏa Tông!

- Minh Hỏa Tông? Lẽ nào chính là Thượng đẳng thế lực Minh Hỏa Tông của Hỏa quốc?

Chúng nhân đều không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được bối cảnh của vị Hắc Cức đại nhân kia. Thượng đẳng thế lực, rõ ràng là một tồn tại không kém hoàng thất Hỏa Quốc quá nhiều, bởi hoàng thất Hỏa quốc cũng là 1 thượng đẳng quốc gia mà thôi.

Minh Hỏa Tông, thượng đẳng thế lực, giơ tay nhấc chân có thể tiêu diệt một hạ trung đẳng quốc gia như Thủy Quốc. Đối với Nam Phương thương hội có lẽ không là gì, nhưng đối với những ngươi trên thuyền thì đúng là cao cao tại thượng.

Ầm Ầm!!!

Tiếng chấn động mạnh mẽ vang lên, toà sơn phong bắn ra hoả mang đột nhiên chia năm xẻ bảy, ầm ầm sụp đổ, sóng trùng kích hình thành thực chất, khuếch tán bốn phương tám hướng.

- Hắc Cức đại nhân giao thủ với người kia rồi!

- Vừa xuất thủ đã đánh nát một ngọn núi, quá khủng bố!

Tốc độ Đạp Thủy thuyền không giảm còn tăng, nửa canh giờ đã đi được hơn năm trăm dặm, bỏ toà ngọn núi tan vỡ phía sau, cho đến khi không nhìn thấy cuộc chiến cường giả nữa.

Lại một buổi sáng đẹp trời, Việt nằm vắt vẻo trên boong thuyền, chân đặt lên lan can, phóng tầm mắt ra xa, hai hẻm núi dốc thẳng đứng thoắt ẩn thoắt hiện.

Lúc này lòng sông Lạc Thủy đã thu hẹp từ trăm mét xuống còn năm, sáu mươi mét gì đó.

Nhìn hai hẻm núi dựng đứng trước mặt, Việt bỗng nảy sinh một cảm giác hoang đường, dường như chúng vốn là một thể nhưng bị một người bổ làm đôi.

- Nhận ra rồi hả?

Thanh âm quen thuộc vang lên, Từ thuyền trưởng bước đến bên cạnh Việt. Nghe ngữ khí của hắn, Việt không khỏi sững sờ, quay sang nhìn họ Từ. Nhận thấy ánh mắt "đúng như ngươi nghĩ" của đối phương, Việt thất kinh quay lại nhìn về phía song phong.

Phải biết rằng, lúc này Đạp Thủy thuyền đang cách ba bốn trăm dặm mà hắn vẫn có thể nhìn ra sự hùng vĩ của hai ngọn núi, rất cao và cũng rất lớn, cái gì mà nóc nhà của Đông Dương, căn bản không bằng nổi một phần mười. Vậy mà có ngươi bổ được nó ra làm đôi? Cũng quá lực đi!

- Thuở xa xưa trước kia, nơi này không phải là một khe núi mà là một tòa đại phong, sừng sững bên bờ Lạc Thủy, cao một vạn tám ngàn mét, chiếm diện tích mấy ngàn dặm vuông, là sơn phong nổi tiếng nhất trên dòng Lạc Thủy. Cách đây một ngàn năm, nơi đây xảy ra một trận Thần chiến, một vị Đao Vương cầm một thanh đại đao chém xuống, trực tiếp bổ tòa đại phong thành hai nửa, trong đó một nửa di chuyển đến trung tâm Lạc Thủy, hình thành một khe núi rộng hơn mười dặm, đồng thời tạo thành một nhánh sông mới. Nhất đao phân sơn, Lạc Thủy phân dòng, vì vậy được gọi là Nhất Đao Phong!

Đạp Thủy dần dần tiếp cận, cuối cùng mọi người đều đi lên boong thuyền để chiêm ngưỡng diện mạo Nhất Đao Phong.

Hai vách núi dựng đứng, bề mặt nhẵn bóng như hai bức tường thành đâm xuyên qua tầng mây, rõ ràng là bị người ta một đao bổ đôi, từ đó hình thành nên hẻm núi nổi tiếng này. Hai bên vách có độ cao tương đương nhau, nếu hợp lại, đúng là một ngọn núi lớn.

Trong khi mọi người đang mải mê quan sát thì chiếc thuyền lớn đã đến một ngã ba sông, Lạc Thủy phân làm hai dòng, 1 dòng xuyên qua Nhất Đao Phong, 1 dòng thì vòng qua.

Đương nhiên người ta sẽ phải chọn con đường ngắn nhất, đó là dòng chảy xuyên qua giữa hai vách núi. Thế nhưng con thuyền lớn lại rẽ ở ngã sông, lựa chọn nhánh sông vòng qua một bên vách núi kia.

- Từ thuyền trường, sao không đi thẳng cho nhanh?

Mọi người nhao nhao hỏi, ai cũng hiểu có lẽ bên trong có ẩn tình nên không kẻ nào tỏ ra bất mãn.

Từ Phong không lên tiếng mà dùng hành động để trả lời. Y tung cước đá một chiếc ghế gỗ bay thẳng về phía Nhất Đao Phong.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, chiếc ghế gỗ mới bay khỏi thuyền được vài mét thì bị một lực lượng vô hình tác động lên, lập tức hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Thấy cảnh tượng như vậy, không ai bảo ai tất cả đều lui về phía sau. Ngọn sơn phong hùng vĩ bỗng chốc như hóa thành một người khổng lồ ép lên tâm thần mọi người.

- Nhất Đao Phong bị một đao bổ xuống, lưu lại đao ý và đao thế của vị cường giả vô thượng kia, ngàn năm không tiêu tán. Nếu ai dám xông vào, căn bản là tìm chết. Nghe nói từng có một vị siêu cường giả Bí cảnh thứ 3 liều lĩnh tiến vào, từ đó không ai còn gặp lại hắn ta nữa!

Đạp Thủy thuyền vòng qua Nhất Đao Phong, khi khoảng cách đến gần tòa sơn phong bị phân đôi nhất, con thuyền lắc lư dữ dội, trên cột buồm khổng lồ xuất hiện những vết cứa dài. Trên thuyền, tất cả đều lảo đảo, một vài vị phú hộ thiếu chút nữa thì ngất đi.

Rất may đó chỉ là tạm thời, tình trạng rất nhanh được cải thiện khi chiếc thuyền dần đến đoạn ngã ba sông hợp 2 dòng chảy bị tách ra bởi Nhất Đao Phong.

Đứng trên boong thuyền, Việt chăm chú nhìn tòa sơn phong đang trôi về phía xa. Một đao bổ đôi tòa đại phong chọc trời, ngàn năm trôi qua lực lượng vẫn không tiêu tán, thật quá bá đạo!

Ngàn năm là khái niệm gì?

Nên nhớ Kinh Đô Đại Việt cũng chỉ có nghìn năm văn hiến mà thôi!