Chương 39: Chân Dung Vụ

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 39: Chân Dung Vụ

Ngọn trường tiên xua đi những hồng vụ len lỏi quanh quẩn quanh tán cây, một đám người ai nấy cũng tái mét mặt, không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh, tràn ngập đề phòng.

- Lưu trưởng lão, lại chết đi hơn mười người rồi, căn bản không thấy được ai là người đánh lén, người bị giết trong nháy mắt huyết nhục đều hóa thành than!

Lưu trưởng lão tiếp tục quơ thanh trường tiên quất vào không khí, tỉnh táo ra lệnh:

- Tất cả mọi người nghe lệnh, không cần kinh hoảng, giúp nhau giám thị bốn phía, thấy tình huống gì thì lập tức thông báo, không được tự tiện chủ trương!

- Vâng!

Mọi người cùng hét lớn, thanh âm rõ ràng là đang run rẩy.

- Sư huynh, ngươi nói là vật gì đánh lén chúng ta thế, trong nháy mắt một người đã cháy thành than, thật đáng sợ!

Trong đám người, một gã trẻ tuổi thoạt nhìn mới hai mươi nuốt nuốt nước miếng nói với thanh niên bên cạnh.

Thanh niên lắc đầu nói:

- Đại Hỏa Mạch tràn ngập nguy hiểm, ta cũng không biết! Chú ý bảo vệ tốt bản thân!

Thế nhưng không có lời đáp lại, chỉ có một ngọn lửa bùng cháy. Gã thanh niên kinh hãi quay sang, chỉ thấy sư đệ mình lúc này đã hóa thành một đống tro tàn trên mặt đất.

Con mắt thanh niên trợn lên, có huyết thủy chảy ra, hắn vô thức đi về phía trước xem xét, có một đạo bóng dáng nhỏ dài đang bắn về phía đó, lại là một dây leo thanh hồng sắc, phái cuối có một cái lỗ, bên trong là mấy cái răng nhỏ đỏ như máu xếp thành hình đinh ốc.

- Kẻ đánh lén là dây leo, mọi người chú...

Tiếng kêu gào thê lương vang lên, thân thể thanh niên cũng giống như người trẻ tuổi, đột ngột bùng cháy rồi tắt, than vụn bay lả tả.

Toàn bộ đều không thoát khỏi đôi mắt sắc bén như cú vọ của Việt. Hắn hít sâu một hơi, lông tay lông chân dựng đứng, các tế bào đều căng ra sẵn sàng phản ứng trước mọi tình huống.

- Bày trận!

Rầm rầm!

Tiếng quát của Lưu trưởng lão vang lên, thân thể mọi người Phi Hỏa Môn hướng ra bên ngoài, dựa sát vào nhau, hình thành nên một cái chiến trận trong trận có trận, mấy trăm cặp mắt nhìn vào phía rừng sâu không chút chớp mắt, bàn tay đổ mồ hôi lạnh, thanh âm nuốt nước miếng thỉnh thoảng lại vang lên.

- Sao lại không có động tĩnh gì vậy!

Cảm giác phong vũ dục lai thật khiến người khác khó chịu, một gã võ giả trẻ tuổi vì quá khẩn trương nên tự nói chuyện để tăng thêm dũng cảm cho mình.

- Không được nói!

Lưu trưởng lão lập tức quát lên, chỉ là gần như ngay lập tức, một sợi dây leo đỏ rực sắc chui ra từ lòng đất, đâm vào cơ thể của lão, một ngọn lửa dữ dội bùng lên. Chỉ trong nháy mắt, vị trưởng lão vừa mới đây còn hét ra lửa đã trở thành một đống tro tàn bay lả tả.

Người cầm đầu chết đi, chiến trận liền triệt để rối loạn.

- Có dây leo chui ra từ dưới nền đất!

- Chết tiệt, nó đang kéo chân ta

- Cứu mạng a, cứu ta.

Những tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp trong phiến phạm vi này, cảm xúc tuyệt vọng ập vào đầu mọi người như hồng thủy, nhiều người cảm thấy tay chân run cả lên, không thể nào hô hấp được.

Chỉ là càng kêu to, kêu càng thảm thiết thì người chết đi càng nhiều. Lửa liên tục bùng lên, chỉ trong chốc lát đã chết hơn ba mươi người, trong đó có một phần ba bị người mình ngộ sát, nếu còn tiếp tục thì tất cả mọi người sẽ sụp đổ mất.

Việt cũng không có tâm tình quan tâm đến tình huống của Phi Hỏa Môn bởi vì hắn cũng đã bị mấy chục căn dây leo phát hiện.

Những dây leo này không có mắt mũi, chỉ có mỗi cái miệng, nhưng cảm giác lại thập phần nhạy bén, liên tục xuyên qua lòng đất công kích Việt. Hắn không hề dám chống đỡ mà liên tục tránh lui, bởi vì dù rất khó nhưng hắn vẫn kịp phát hiện ra trên mỗi đầu dây leo đều tản mác một ít khí vụ đỏ rực.

Nếu Việt đoán không nhầm thì đó chính là Đại Hỏa Dung Vụ, là chân chính hỏa vụ chứ không loãng như đám hồng vụ bao phủ khu rừng này, chỉ một chút xíu cũng đủ khiến con người ta cháy thành than.

Hắn cúi đầu xuống, một sợi dây leo hung ác đánh úp từ phía sau lập tức rơi vào khoảng không.

- Mẹ nó, tưởng ta không làm gì được các ngươi à?

Việt tung người lăn sang một bên tránh né ba căn dây leo điên cuồng khác, hai tay lập tức nhặt lên những viên đá lớn, nhằm về bất kỳ căn dây leo nào xuất hiện mà chọi.

Lực đạo của hắn không phải chuyện đùa, ngay lập tức hiệu quả tức thì, không chỉ bị chặn lại mà có vài sợi dây leo thậm chí bị chọi đứt.

Chỉ là dù sao đó cũng chỉ là giải pháp tình thế, nơi này thực sự không nên ở lâu, Việt vừa chọi đá vừa lao về phía rừng sâu.

Dây leo mày đỏ sậm liền đuổi theo không buống, những dây leo thanh hồng sắc khác lại điên cuồng ngăn cản phía trước đường đi của Việt, ý đồ rất rõ ràng muốn cản bước chân của hắn.

Lập tức loạn thạch bay tới tấp, từng mảnh dây leo liền bị nát bấy, những mảnh vụn đỏ rực rải đầy đất như nhen nhóm cho một trận cháy rừng.

Càng chạy càng sâu, rừng rậm phảng phất không có điểm cuối, lộ ra vẻ thâm thúy âm trầm.

Nhưng đúng lúc này, một cây đại thụ cách đó không xa đột nhiên bị đụng gãy chặn ngang lối, một thân ảnh cực lớn hiện ra trước mặt hắn, không phải Xích Viêm Thư thì là gì nữa.

Cách có nửa canh giờ đã gặp lại nhau, thế nhưng thái độ lúc này đã khác hẳn. Không còn là cảnh vắt chân lên cổ mà chạy trốn điên cuồng, Việt mang theo sự mừng rỡ lao về phía đầu Thư hung dữ.

Di họa Giang Đông, một ngón nghề rất cũ nhưng luôn luôn hiệu quả.

Con hung thú thấy thái độ của con mồi như vậy thì càng thêm giận dữ, lập tức há cái miệng đỏ lòm cắn tới. Chỉ là nó không ngờ ngay khi hai bên sắp sửa va chạm thì gã nhân loại kia đột ngột lách người tránh sang một bên, trước mặt nó chỉ còn những căn dây leo đang đâm tới.

Song trảo lập tức quét ngang, đám dây leo đỏ rực kia lập tức hóa tành bụi phấn bay lả tả, thể hiện sức mạnh tuyệt đối của Xích Viêm Thư.

Gràooooooooo!!!

Tiếng rống của Xích Viêm Thư vang lên, bởi nó cảm giác được toàn thân nóng rực như sắp bị thiêu thành than. Nó cả đời sống ở khu vực ngoại vị Đại Hỏa Mạch đã quá quen thuộc với nhiệt độ lớn, quả thực là chưa bao giờ có cảm giác đó.

Đương nhiên, đến lúc này thì nó đã biết bản thân vừa động vào thứ không nên động rồi. Nỗi ác mộng ở Thập Vạn Hỏa Sơn, Đại Hỏa Dung Vụ.

Xích Viêm Thư cực kỳ cường mãnh, vậy mà lại không bị đốt cháy ngay lập tức, tru lên một tiếng liền phóng ra ngoài, chỉ là rất nhanh, thân thể của nó liền thấp xuống một chút, một ngọn lửa bùng lên bao phủ lấy toàn thân, chỉ chạy thêm được một đoạn thì hóa thành tro bụi lả tả, không mảy may lưu lại chút dấu vết nào.

Cảnh tượng đó càng khiến Việt lông tóc dựng đứng, vắt chân lên cổ mà chạy trốn.

Dây leo ở đằng sau vẫn đuổi theo không buông, ai biết được chúng dài bao nhiêu, có bao nhiêu chứ, Việt chạy không ngừng nghỉ, không biết chạy được bao lâu thì mới dám dừng lại.

- Hình như đã chạy đến cuối của khu rừng!

Việt đảo mắt quan sát xung quanh, phát hiện ra bản thân đã chạy đến chân của một ngọn núi.

- Khoan đã, thế núi này...

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, một ngọn núi cao hơn 1000m sừng sừng đứng trước mặt, phía trước nhô lên như miệng động vật, hai bên núi lại kéo dài ra và uốn cong một cách quỷ dị, nhìn thế nào cũng giống như một đôi sừng.

- Trời ạ, đây chẳng phải là ngọn núi hình đầu trâu sao?

Quả đúng là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đến khi tìm thấy lại chẳng phí chút công phu", không ngờ khi chạy trốn như chó chết lại tìm thấy ngọn núi hình đầu trâu.

Việt lập tức hướng về nơi như cái miệng của chiếc đầu trâu mà leo lên.

Đến gần hắn mới phát hiện ra, nơi này là một cái sơn động lớn, mở ra như cái miệng dê, bên trong là một mảnh hắc ám, tĩnh mịch dị thường, quả thực có chút gì đó đáng sợ.

- Bản thiếu gia mấy lần suýt chết mới tìm được đến đây, chẳng lẽ lúc này còn sợ hãi hay sao?

Hắn nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, thân hình lóe lên rồi biến mất trong miệng động đen ngòm...