Chương 29: Phế Thể

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 29: Phế Thể

Từng đợt sóng cuộn lên, đại dương màu máu như lạc vào cơn bão thế kỷ, sóng nước ngập trời bọt máu bắn lên tận tầng mây.

Ẩn hiện trong đại dương máu là những bóng đen ẩn hiện như ma quỷ, những tiếng oán than như vọng tới từ chốn cửu u hoàng tuyền, sinh linh đồ thán khắp đại dương mênh mông.

Hai tròng mắt u tối của lão nhân như ẩn chứa cả vũ trụ, nhìn xuyên qua thân thể nhỏ bé của tên tiểu tử trước mặt, áp lực từ lão tập trung vào hắn càng lớn thì biển máu bé bằng hạt đậu kia càng nở rộ huyết quang, tiếng ai oán thật đáng sợ liên tục truyền ra.

Trước mắt bỗng nhiên hoa lên, Việt chưa kịp nhìn thấy gì thì lão giả thần bí đã tiến sát trước người hắn, năm ngón tay vốn trơ xương lúc này lại long lanh như ngọc, tỏa ra thần huy, không ngừng sờ tới sờ lui trên cơ thể hắn.

- Loại thể chất trong truyền thuyết này lại có thật ở trên thế gian ư...

Nói đến đấy lão nhân liền dừng lại, ngơ ngác sững sờ. Điều này khiến Việt có cảm giác đau răng, rất muốn nhảy lên cho lão già mấy cái bạt tai vì cái tội kích thích tò mò của người khác rồi lại không nói gì.

- Tiền bối, ngài đang nói gì vậy?

- Minh vương Thể chảy xuôi Thần linh huyết...Bao nhiêu năm tháng vô tận cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ cũng chỉ Trung Vực nơi đó...

Nói đến đây, ánh mắt lão nhân nhìn Việt đã thay đổi, không còn sát ý lạnh lẽo mà thay bằng một vẻ nóng bỏng, hận không thể ngay lập tức đem hắn ôm vào trong lòng.

Chỉ là Việt không hề cảm thấy vui mừng, mà tim hắn lại càng đập nhanh hơn, hắn cảm giác được tử vong chuẩn bị xảy đến.

- Minh Vương Thể, Thần Vương Thể, chỉ cần xuất hiện thì sớm muộn đều sẽ kinh thiên động địa, vì vậy mà 2 loại thể chất này hội tụ lại, trời đất cũng không thể dung nổi, vạn đạo đều áp chế, bị vạn linh nguyền rủa, không thể nào trưởng thành...Vậy mà ngươi lại có thể mở ra Linh hải...

Việt không thể nào xen miệng vào, chỉ biết im lặng lắng nghe.

-...Nhưng dù nghịch thiên mở ra Linh Hải, thì cũng chú định không thể nào phát triển thêm, bị thiên địa nguyền rủa, vạn đạo không dung, không thể nào mở ra Đại môn thứ 3! Có điều ngươi yên tâm đi, ngươi là phế thể, nhưng lại không hề vô dụng!

Khóe miệng lão nhân khẽ nhếch lên đầy lạnh lẽo, ánh mắt của lão Việt đã nhận ra rồi, chính là đang nhìn một món hời, một vật tế thần.

- Không lấy được Tích Lịch Lan, cứ ngỡ mạng lão phu đã tận, không ngờ ông trời lại ban 1 Trớ Chú Tà Thể cho ta! Minh vương thể chảy xuôi Thần linh huyết, ngươi làm chủ dược còn tốt hơn so với Tích Lịch Lan!

Đến lúc này Việt còn không hiểu số phận của mình hay sao, cái gì mà Trớ Chú Tà Thể, cái gì mà Minh thể Thần huyết hắn không biết, hắn chỉ quan tâm một điều duy nhất, bản thân sắp sửa bị tế sống đến nơi rồi.

- Tiền bối đang nói đùa gì vậy? Đem người sống để luyện dược. ngài làm như vậy không sợ trời phạt hay sao?

Việt vừa nói vừa suy nghĩ đối sách, nếu đã rơi vào tay đối phương, chỉ sợ không tránh khỏi cái chết, hơn nữa trước khi chết còn phải chịu cảnh sống không bằng chết.

- Thể chất của ngươi đến thiên địa còn nguyền rủa, ta làm vậy e rằng còn được thiên địa chúc phúc, tu vi tăng tiến chóng mặt, nói gì đến trời phạt?

Lão nhân thần bí giống như 1 cây khô, càng bình thản thì Việt lại càng cảm thấy sự âm trầm đáng sợ.

- Được rồi, theo ta đi thôi!

Lão nhân vừa dứt lời, Việt đã như một con báo lui về phía sau, hắn muốn nhảy xuống thác nước để chạy trốn. Hắn thà chết đuối còn hơn bị tế sống.

- Hà tất phải làm những chuyện vô dụng như thế này làm gì?

Thần bí lão giả vươn bàn tay gầy guộc, tóm lấy Việt, cứ như vậy xách hắn rời khỏi đỉnh núi, tiến vào trong rừng sâu.

Do cảnh giới khác nhau, nên thực lực cũng cách xa như trời với đất, tâm tình của Việt cũng lạnh hẳn đi, đối phương bắt hắn, căn bản chẳng tốn 1 chút khí lực nào cả.

Nửa ngày còn lại cũng qua đi, mặt trời đã xuống núi, lão nhân thần bí xách theo một gã thiếu niên xuất hiện bên trong 1 sơn mạch.

Chỉ là khi hắn chuẩn bị tiến vào một sơn cốc tương đối bí ẩn thì một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, mặt đất xuất hiện vết nứt dài rồi đất đá bay lên tứ tung, một đầu quái vật mạnh mẽ trồi lên.

- Nhân loại giảo hoạt, quả nhiên là người của ngươi!

Thần bí lão giả nhướng mày, thất thanh kêu lên:

- Lôi Nhạc Tê!

Vừa xuất hiện chính là một trong những vương giả của Hắc Minh sơn mạch, Lôi Nhạc Tê. Nó nhìn thấy lão giả thần bí xách theo gã thiếu niên, lập tức tưởng rằng hai người là một bọn, thông đồng cướp Lôi Linh Lan của nó.

- Bản tọa tốn bao tinh hoa để bồi dưỡng Lôi Linh lan, sắp sửa thành thục lột xác thành Tích Lịch Lan, không ngờ lại bị lũ nhân loại đê tiện phá hoại! Hơn nữa còn đả thương con ta! Các ngươi hôm nay đều phải chết!

- Súc sinh, đừng tưởng lão phu sợ ngươi!

- Vậy thì chết đi!

Câu cuối vừa dứt, lập tức cuồng phong lôi điện nổi lên, cây cối bên cạnh lập tức gãy lìa.

Lão nhân thần bí túm lấy Việt, ném vào trong sơn cốc, sau đó xông lên chặn Lôi Nhạc Tê đang điên cuồng lao tới.

Bộp!

Việt rơi trên mặt đất, một khắc cũng không dám trì hoãn, lập tức trốn tới nơi sâu nhất của sơn cốc, leo lên vách núi cheo leo, trốn khỏi nơi này, bỏ lại thanh âm giao chiến kịch liệt ở phía sau lưng.

- Hai đầu súc sinh, tốt nhất là ôm nhau mà chết đi!

Hắn nhanh chóng lao ra khỏi sơn mạch, sau khi thấy một con sông lớn đỏ ngầu chảy cuồn cuộn, hắn không có chút do dự, trực tiếp nhảy luôn xuống.

Chìm vào trong dòng chảy của con sông lớn, hắn cũng không biết mình đã trôi được bao nhiêu dặm, mãi cho đến khi trăng sao hiện rõ trên bầu trời, Việt mới lên bờ.

Đây là một khu hoang dã, không một bóng người, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại nhanh chân chạy về phía xa xa.

Sau nửa canh giờ, phía trước đã có ánh đèn rực rỡ, một thành trấn không tính là lớn đã hiện ra.

- Hắc hắc hắc...

Đột nhiên, phía sau truyền tiếng cười làm người ta sởn cả gai ốc.

Gã thiếu niên trong lòng cả kinh, hắn không dám quay đầu lại, cắm cổ cắm đầu chạy về phía trước.

Nhưng mà, tiếng cười âm trầm lúc xa lúc gần, giống như tiếng quỷ khóc lúc nửa đêm, cứ quanh quẩn bám lấy hắn.

- Con mẹ ngươi!

Việt ngừng lại há miệng ra chửi lớn, hắn đã hiểu rõ bản thân hắn không thể nào trốn thoát.

Trong bóng tối, thân ảnh của một lão già hiện ra, chân hắn không chạm đất, xuất hiện giống nhu u linh, cánh tay trái của hắn đã bị chém đứt, tóc tai bù xù, cả người đều là vết máu, giống như lệ quỷ trong bóng đêm.

Việt có cảm giác lạnh từ đầu cho tới chân, hàn khí bốc lên bao phủ toàn thân, lão già này không bị súc sinh kia giết, điên rồi!

Trong bóng tối, thân thể gầy khô như que củi của lão nhân đã bay tới gần, tóc bạc tung bay, bộ mặt khô quắt hiện lên, vô cùng giận dữ, đôi đồng tử đen không ngừng lưu chuyển trong đôi mắt.

- Ta rất thích sinh mệnh tràn đầy sức sống, thân thể của ngươi có khí tức sinh mệnh rất sung túc, ta nghĩ máu của ngươi rất thơm ngon...

Gã thiếu niên tâm tình triệt để nguội, lao lực gian khổ vạn khổ, chạy thoát nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi cái chết?

Lão nhân tóm lấy hắn rồi nhanh chóng lao về phía rừng núi, chẳng mấy đã biến mất ở đường chân trời.

Việt nhận ra bản thân đang quay trở lại đường cũ, cuối cùng dừng lại ở sơn cốc mà ban chiều lão già và Lôi Nhạc Tê giao chiến.

Dấu vết đổ nát vẫn còn, đất đá bị cầy lên thật đáng sợ, cây cối bật cả gốc.

Việt bị ném vào trong một thạch động.

Động phủ trong lòng núi sâu thăm thẳm, trên tường có khảm những viên minh châu, cho nên nó không tối đen.

- Đừng sợ, cái chết không đau khổ chút nào, hắc hắc...

Lão giả tóm Việt bay tới 1 gian nhà đá, mùi thơm của thảo dược truyền ra, trong đó có tới mười mấy cái dược đỉnh, tất cả đều cao hơn 1 thước, có điêu khắc hoa văn vô cùng cổ xưa.

- Cuối cùng cũng thu thập được đầy đủ linh dược, ha ha ha...

Tiếng cười của lão nhân cực kỳ khó nghe, giống như lệ quỷ đang khóc, làm cho người nghe da đầu tê dại.