Chương 34: Địa đồ

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 34: Địa đồ

Tiêu tốn quá nhiều thời gian mới có thể luyện hóa hết đống thiên tài địa bảo mà lão giả thần bí đã dày công thu thập, Việt không định ngây ngốc ở sơn cốc này thêm nữa.

Hắn xem xét lại những di vật cất giấu trong động phủ của lão giả, thực tế thì ngay sau khi kích sát lão hắn đã lục lọi rồi, chỉ là ngoài tủ thuốc thì những món đồ linh tinh khác có vẻ tầm thường.

Điều này cũng dễ hiểu, để sưu tập số thiên tài địa bảo đó, e rằng lão già chó chết này phải táng gia bại sản, tài phú còn lại trên người so với mấy tên ăn mày chắc cũng không hơn là mấy.

- Mảnh địa đồ này, có vẻ cổ xưa...

Việt cầm lên một mảnh địa đổ rách nát, cũng không đặt quá nhiều hy vọng mở ra xem xét. Thế nhưng ngay sau khi thấy nội dung bên trong, hắn đã phải thay đổi thái độ.

Mảnh địa đồ làm bằng da thú này chỉ cỡ một bàn tay, màu xám vàng, bên trên dùng nguyên liệu đặc thù vẽ lên những đường lộ tuyến, có sống, núi, còn có rừng cây, vị trí mép địa đồ có một hồng điểm thập phần bắt mắt.

- Núi và rừng cây nhìn không biết là ở đâu, nhưng khu vực bên dưới này rõ ràng là Mỏ cổ Thôn Thiên. Ở phương Tây xa xôi, có một nơi được đánh dấu đỏ nổi bật, không biết dấu đỏ thể hiện điều gì?

Việt lộ vẻ trầm tư, vốn tưởng đây chỉ là một mảnh địa đồ bình thường, bây giờ xem ra, thời gian chế tác tương đối xa xưa.

- Dù sao cũng đã đến lúc cần đi ra bên ngoài va chạm với thế giới, đi theo tấm bản đồ này nói không chừng lại có thu hoạch gì!

Bỏ ra vài ngày để củng cố cảnh giới, Việt mới rời đi sơn cốc.

Hắn không tiếp tục bám trụ lại sơn mạch này, không chỉ bởi tấm địa đồ, mà còn vì những thứ ở ngoại vi sơn mạch đã không có mấy tác dụng với hắn, nhưng nếu đi sâu vào trong thì e rằng tỉ lệ gặp phải những hung thú ở cấp bậc với Lôi Nhạc Tê là rất cao.

Sau hai ngày di chuyển, Việt gặp một con sông rất lớn. Với thực lực của hắn thì thừa khả năng bơi sang, nhưng đương nhiên hắn không điên đến mức đó, tốn sức bơi sang để làm gì chứ?

Sau khi hỏi thăm, hắn biết được tên của con sông này là Lạc Thủy, thực tế chỉ là một phần của dòng đại giang chảy xuyên qua Đông Nam Vực mà thôi. Sau khi đối chiếu các loại bản đồ, hắn đi đến kết luận, chỉ cần ngược dòng Lạc Thủy, có thể đến gần phạm vi điểm đánh dấu đỏ trên mảnh địa đổ cổ lão kia.

Bên bờ Lạc Thủy là một thành phố cảng phồn hoa có tên Lạc Thành, một thành phố khá lớn của Thủy quốc, nhân khẩu thành phố hơn năm trăm vạn người, những con thuyền lớn chỉ qua lại chỉ dừng lại ngoài bến cảng, chuyển hàng lên bờ.

- Thiếu hiệp, thuyền Đạp Thủy sắp xuất phát, ngài lên trước đợi đi!

Trên bờ, có người chạy đến thông báo.

Việt gật đầu. Sau một thời gian dài trầm mình trong rừng rậm, hắn cũng tự thưởng cho mình một chuyến du ngoạn trên thuyền, vừa đỡ tốn cước lực, hơn nữa bản thân cũng chưa biết nên đi đâu. Một kẻ đến từ bên ngoài như hắn, phải dò dẫm mà đi thôi.

Đạp Thủy là một con thuyền hình thoi lớn, dài hơn trăm mét, rộng hai mươi mét, từ trong ra ngoài đều dùng thiết mộc cực phẩm tạo thành, nghe nói tu giả đã mở ra Đại Môn thứ hai cũng không thể lưu lại được lỗ thủng trên đó, cực kì đáng tin cậy, là một trong những con thuyền đảm bảo nhất ở đây.

Đương nhiên, với kỹ thuật của một quốc gia nhỏ như Thủy Quốc, căn bản không thể nào tạo được con thuyền đáng sợ như thế này.

Nghe bảo con thuyền này là do Yên Quốc, một trong ba đại quốc gia ở Đông Nam Vực làm, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, chí ít với tài phú kiếm được sau quãng thời gian lăn lộn ở Hắc Minh sơn mạch, Việt cũng không thể mua được một phần trăm con thuyền này.

Người trên thuyền không nhiều, đại khái chừng ba bốn mươi người, trong đó một nửa là những phú hào gia tài ngàn vạn, hai phần là là quý tộc, số còn lại là tu giả.

Bảy tám gã tu giả này tinh khí sinh mệnh trên người cực nồng đậm, có lẽ đều là Bí cảnh nhân thể thứ nhất, trong đó một người dường như đã ngưng tụ được Mệnh Tuyền, chớp mắt tinh quang bắn ra sắc như đao, thâm nhập tâm phách, dùng đầu gối mà nghĩ Việt cũng biết hắn không thể nào là đối thủ của gã này.

Nhìn thấy một gã thiếu niên mặt non choẹt bước lên thuyền, đa phần đều lộ ra ánh mắt xem thường.

Một phú hào bụng to ha ha cười nói:

- Tiểu tử, không phải trộm tiền gia đình chuẩn bị ra ngoài rong chơi đấy chứ, nhưng nhà ngươi cũng giàu đấy chứ! Con thuyền này không phải ai cũng có thể ngồi được!

Việt cũng không có gì phản cảm, cười toe toét đáp lễ.

- Được rồi các vị, Đạp Thủy thuyền chuẩn bị khởi hành, hi vọng trên đường mọi người an phận chút, đừng thêm rắc rối cho ta!

Cửa thuyền mở ra, một người trung niên mang theo hai thủ hạ bước vào, lạnh giọng.

- Xem ngươi kìa, ai dám gây chuyện trên Đạp Thủy chứ.

- Không sai, Đạp Thủy là thuyền của Nam Phương thương hội cơ mà.

- Nam Phương thương hội là một trong hai thương hội lớn nhất Nam Vực, cao thủ như mây, thực lực còn cường đại hơn đỉnh cấp thế lực!

Nghe mọi người nghị luận, Việt hứng thú nhìn người trung niên này.

Không hề có tinh khí tản mác, khí tức cô đọng sắc bén, rõ ràng là một kẻ đã đứng trên đỉnh của Ngưng Tuyền. Hai tên thủ hạ bên cạnh hắn cũng đã Ngưng Tuyền, cộng thêm cao thủ trong thương hội, đủ để áp đảo những người trên thuyền, do vậy có thể tưởng tượng ra được sự cường đại của Nam Phương thương hội.

Lạp lạp!

Boong tàu truyền lên những tiếng đều đều, thuyền đã khởi hành.

.....


Thuyền Đạp Thủy có tốc độ cực nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, chỉ một ngày một đêm, đã rời xa Lạc Thành, xuất hiện cách đó vạn dặm. Một khoảng cách khủng khiếp, như vậy trong một ngày đêm có thể đi đi lại lại giữa Hà thành và Sài thành mấy quệt, còn lẹ hơn chuyên cơ.

Cũng chỉ có sông lớn mới chứa được con thuyền cỡ này, đổi thành con sông nào khác nhỏ hẹp hơn, sớm đã thuyền hỏng người chết.

Việt thích thú quan sát nguyên lý hoạt động của con thuyền này.

Có thể sợ tốc độ quá nhanh, kình phong dễ dàng thổi bay hành khách, Đạp Thủy chỉnh thể hình thoi, vị trí mũi thuyền nhô ra hai tấm gỗ hình vòng cung, hình thành góc nhọn bao phủ non nửa thuyền, kình phong sẽ thuận theo hai tấm gỗ hình vòng cung tan đi, không thể thổi lên boong thuyền.

Cọt kẹt!

Mở khoang nhỏ trên thuyền, Việt vừa hay nhìn thấy mũi thuyền sắc nhọn vừa cắt một đường phong long quyển, đi xuyên qua nó, cường độ đáng sợ khiến hắn không khỏi giật mình.

Nếu con thuyền này mà xuất hiện ở Địa cầu, e là sẽ trở thành một thành tựu nổi bật trong ngành công nghiệp đóng tàu!

- Lợi hại!

- Cũng thường thôi, ta từng đi trên một chiếc thuyền khác của nam Phương thương hội, nhanh gấp mấy lần chiếc này!

Bên cạnh, một vị trung niên râu quai nón tu vi cũng đạt đến trình tự Tụ Nhãn dựa vào mạn thuyền lên tiếng.

Việt không khỏi kinh ngạc, quay sang cười làm quen:

- Lão huynh, có thể nói tường tận cho tiểu đệ biết chăng?

Trung niên râu quai nón tướng mạo bình thường, khoác trên người một bộ y phục màu xám, tuổi độ bốn năm mươi, thấy Việt niềm nở như vậy cũng không hề giấu diếm, xởi lởi kể:

- Hầu hết thuyền của Nam Phương thương hội ở Đông Nam Vực đều Yên Quốc làm, nhưng chúng cũng phân cấp bậc. Những chiếc thuyền hoạt động phạm vi xung quanh những đại quốc như Yên Quốc có tốc độ lớn hơn nhiều, nhanh gấp mấy lần Đạp Thủy là bình thường!

- Vậy có thuyền nào đưa người ra khỏi Đông Nam Vực không?

Trung niên râu quai nón cười cười:

- Đương nhiên, nhưng cấp bậc đó không phải chúng ta có thể tiếp xúc!

Việt nghĩ cũng thấy đúng, có thể đi qua lại giữa các quốc gia đã là rất lợi hại, nếu còn có thể qua lại giữa các đại vực, căn bản không phải mấy gã trình tự Tụ Nhãn có thể tiếp xúc.

Đứng sát lan can hai bên mạn thuyền, Việt có thể nhìn thấy cách đó ba thước có một lớp màng không khí, đó là vì tốc độ của thuyền quá nhanh, kình phong bị ép thành khí lưu thực chất, lúc đó nếu như có một gã tu giả Khai Hải bước lên trước một bước, chắc chắn sẽ bị lớp màng không khí bàng bạc này thổi bay. Dù là Tụ Nhãn giả cũng phải dồn toàn lực mới kháng cự lại được tầng khí lưu ngược hướng này.

Ánh mắt xuyên qua màng không khí, nước sông mênh mông vô tận.

- Các vị, mời vào trong thuyền, tới giờ ăn cơm tối rồi!

Khoang thuyền mở ra, một thành viên Nam Phương thương hội thông báo như những người trên boong.

- Được, bụng cũng đói rồi.

- Thức ăn trên thuyền Đạp Thủy cũng khá ổn, không biết bữa tối nay được thưởng thức món lạ gì đây?

Nghe chúng nhân nói chuyện, Việt chỉ cười cười, đi theo xuống khoang thuyền. Hắn tuổi thơ có thể nói là cực độ đói khát, vì thế khi lớn lên vẫn luôn luôn muốn được ăn ngon, dù bây giờ vẫn vậy.