Chương 26: Giờ khắc sinh tử

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 26: Giờ khắc sinh tử

Đảo qua đảo lại, vòng vo trong chốc lát, sau khi xác định Lam Nhạc Tê sẽ không thể trở lại ngay lập tức, Việt quyết định leo lên động khẩu.

Hắn vốn là một kẻ gan to bằng trời, lúc này đây chuẩn bị hớt tay trên của hai tồn tại khủng bố bậc nhất đại lục này.

Lặng lẽ hướng tới phía trên động khẩu, Việt nhìn thấy hai đầu yêu thú đang đứng trước cửa động, có lẽ là thủ vệ. Trên mặt đất còn không ít xác chết yêu thú, có lẽ là bị lão nhân thần bí kia giải quyết.

Tuy nhiên, hai đầu yêu thú còn sót lại này đang phủ phục trên mặt đất, không ngừng run rẩy, có lẽ vẫn chưa hết sợ trước màn chiến đấu quá mức kinh khủng vừa rồi.

Thoáng trầm ngâm đánh giá, Việt xác định không thể nào giải quyết được hai đầu hung thú này nhanh chóng, mà nếu vậy thì có thể rút dây động rừng, Lôi Nhạc Tê kia sẽ lập tức trở lại thịt hắn.

Hơi suy nghĩ chốc lát, Việt xẽ từ y phục ra hai miếng vải, đem buộc chặt lại trên bàn chân. Đây là hắn học theo lực lượng đặc nhiệm chuyên chống khủng bố và giải cứu con tin.

Mọi thứ chuẩn bị hết thẩy xong, Việt hít sâu một hơi, thân thể đột nhiên từ động khẩu phía trên nhảy xuống. Ngay khi bàn chân vừa mới không một tiếng động tiếp xúc với mặt đất, thân thể hắn hơi hơi cong lên, sau đó chợt bắn thẳng vào trong sơn động.

Lúc thân hình Việt vừa mới tiêu thất trong bóng tối thì ánh mắt của một đầu yêu thú vừa vặn cũng chuyển hướng sang đấy, bất quá bởi vì không phát hiện ra cái gì, đành phải mang theo vài phần nghi hoặc, ánh mắt hướng trở về phía xa xa, thân thể lại không kìm được tiếp tục run rẩy.

Việt vừa đi vừa quan sát xung quanh. Nơi đây không tăm tối như hắn dự đoán, mà toàn một màu sáng bừng.

Thực ra nếu hiểu biết về Lôi Nhạc Tê thì không bất ngờ chút nào, bởi chung quanh vách động của Lôi Nhạc Tê luôn tồn tại một ít tinh khối tản mác ra lam quang, được kết tinh từ nước bọt của đầu hung Tê này. Tại thế giới bên ngoài cũng là một trong những vật phẩm trang sức có giá trị xa xỉ.

Tiến sâu vào bên trong sơn động, nhìn mấy khối lam sắc xinh đẹp, Việt không khỏi thấy đau răng, đống này nếu khuân được ra bên ngoài chắc chắn là bán được giá khủng, chỉ tiếc là không có thứ gì để chứa được chúng.

Hắn thật sự tiếc nuối, nếu bây giờ mà có một vật như túi thần kỳ của Mèo Máy thì bao nhiêu lam tinh cũng có thể lấy được hết. Lúc đó thì đúng là đại phát tài.

Cẩn thận bước đi, Việt không ngừng đảo mắt quan sát, thủ thế gặp bất kỳ mối nguy hiểm nào cũng sẽ nhất kích tất sát rồi nói sau. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả thanh âm nhỏ bé của bước chân cũng không có, bởi Việt đang cẩn thận đến mức tối đa. Gì chứ mấy trò trộm cắp hắn đã quá thành thạo, mặc dù cả chục năm rồi hắn không còn trộm cắp vặt nữa.

Xuyên qua một thông đạo dài trong sơn động, sau nửa tiếng đồng hồ, bỗng hai đầu thông đạo lại xuất hiện trước mặt, vận mệnh đã đẩy hắn đi tới một ngã ba đường.

Việt cau mày nhìn ngã ba trước mặt, lựa chọn cân bằng là việc hắn ghét nhất, đạp bước hiểm nguy một đường đi tới mới là chính đạo. Bất quá ngã ba này cũng không hẳn là lựa chọn, bởi hắn dự định đi cả hai thông đạo, bây giờ chỉ đơn giản là chọn đi bên nào trước thôi.

Hướng về phía bên phải, Việt bước đến cửa thông đạo, thì chợt dừng lại. Hắn dường như ngửi được một mùi hương thoang thoảng trong không khí, cảm giác rất nhẹ nhưng lại vô cùng ngào ngạt.

- Đây chính là mùi hương của Tích Lịch lan?

Thành thật mà nói thì hắn cũng không biết Tích Lịch Lan là thứ gì, bởi trong điển tịch mà hắn được tặng không có ghi chép gì về loại bảo vật này.

Việt không nghĩ nữa, mà tiến thẳng về thông đạo bên trái, nơi phát ra mùi hương tản mác trong không khí kia.

Hắn tận lực hạ thấp bước chân, sau đó lén lút vươn nửa đầu, tầm mắt nhanh chóng đảo qua sơn động bên trong.

Cẩn thận nhìn, rất ngoài ý muốn không phát hiện ra chút tung tích nào dù chỉ là của nửa đầu ma thú, Việt căng mắt, quan sát kỹ một lần nữa, sau đó mới phóng tâm bước vào.

Bước vào bên trong động, Việt ánh mắt chăm chú đảo một vòng, nhưng toàn là lam tinh, hay nói cách khác, là nước bọt của Lôi Nhạc Tê.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại tại vị trí trung ương bên trong sơn động. Nơi đó có 3 cây thực vật kỳ dị to bằng bàn tay, trắng như ngọc, toàn thân trong suốt long lanh, hình dáng kỳ dị nhìn thoáng qua trông như lôi điện rạch trong đêm tối, phía trên mấy phiến ngọc diệp, còn lấp lánh một đóa Lam Ngọc Lan Hoa.

Ba cây thực vật rất kỳ lạ, nhưng mà vừa nhìn đã biết vô cùng bất phàm, có quang hoa lưu chuyển, thỉnh thoảng còn có mùi thơm bay tới.

- Là Lôi Linh Lan!

Khi nhìn thấy Lôi Linh Lan thì những gì được ghi chép trong Bách Thảo Đồ lại một lần nữa vang lên, lúc này Việt mới hiểu được tại sao đầu Lôi Nhạc Tê kia mặc dù đã trưởng thành nhưng sức mạnh không đạt đến mức như hắn tưởng tượng.

Nghe nói, nơi Lôi Nhạc Tê sinh sống, ở xung quanh hang động linh khí rất cuồng liệt, nhưng thực vật bình thường thì không cách nào chịu được, ngay cả Linh thảo trong thời gian dài cũng sẽ biến thành bụi phấn.

Nhưng có 1 loại Phong Lan kỳ dị, có khả năng hấp thu những linh khí mang theo lôi điện, mượn chúng để tiến hành gột rửa, tích tụ một lượng lớn tinh hoa nhật nguyệt.

Lúc này Lôi Nhạc Tê sẽ phải chọn lựa, một là lập tức phục dụng Lôi Linh Lan để tiến hành tiến hóa, hai là hy sinh nguyên khí để bồi dưỡng giúp Lôi Linh Lan lột xác biến thành một loại thực vật kì dị, hắn không rõ là loại thực vật gì nhưng e rằng chính là Tích Lịch lan mà lão già kia đã nhắc đến.

Việc này sẽ khiến Lôi Nhạc tê không phát triển đúng lộ trình, thế nhưng sau khi loại thực vật kia thành thục, chỉ cần phục dụng Lôi Nhạc tê sẽ có thể bứt ra khỏi gông xiềng huyết mạch, đạt đến một tầng cao hơn nữa, còn là tầng cao nào thì Việt vẫn chưa thể tưởng tượng ra được.

Đương nhiên làm vậy sẽ có rủi ro lớn, nếu trong quá trình dài lâu đó mà Lôi Linh lan bị đoạt thì chính là mất cả chì lẫn chài, khả năng này rất lớn bởi việc hao tổn tinh hoa sẽ khiến Lôi Nhạc Tê không đủ mạnh mẽ.

Việt tiến tới gần tỉ mỉ ba đóa phong lan hình dáng kỳ dị như lôi điện, rõ ràng vẫn mang dáng dấp của Lôi Linh lan, như vậy nó vẫn chưa lột xác thành Tích Lịch lan như lời của lão già thần bí kia.

Toàn thân trong suốt, giống như từ Dương Chi Bạch Ngọc điêu khắc thành, hương thơm thấm vào cả Lục phủ ngũ tạng của con người, bên trong ẩn chứa một lượng tinh hoa sinh mệnh rất lớn, nếu ăn vào thì Huyết Hải của hắn sẽ được mở rộng đến mức độ nào?

Hắn không tốn quá nhiều thời gian quan sát, lập tức đưa tay nhổ ba cây Lôi Linh Lan.

Gần như ngay khoảnh khắc đó, một tiếng gầm giận dữ kinh thiên động địa từ phương xa truyền lại, khiến Việt hoàn toàn biến sắc. Bởi vì hắn nhận ra, đây rõ ràng là thanh âm của Lôi Nhạc Tê, một trong những tồn tại vô thượng ở sơn mạch này.

- Lẽ nào Lôi Nhạc Tê cảm nhận được bảo vật đã không còn?

Việt nghĩ đến một khả năng kinh khủng nhất có thể xảy đến, bởi hắn cảm nhận được nguy hiểm cực độ đang ập tới. Tiếng gầm vừa rồi mang theo đủ cảm xúc, oán độc, giận dữ, phẫn nộ, và lại xuất hiện ngay lúc hắn ngắt lấy Lôi Linh Lan. Nếu nói là trùng hợp, tự hắn cũng không thể tin được.

Việt không dám dây dưa thêm một giây nào, lập tức quyết đoán quay người, cất bước bỏ chạy.

Thoát ra khỏi thông đạo, cước bộ vẫn không hề dừng lại mà hướng sơn động bên ngoài chạy như điên lao đi, bởi hắn càng cảm nhận được rõ ràng hơn nguy hiểm. Rất có thể Lôi Nhạc Tê tồn tại khủng bố hàng đầu Hắc Minh sơn mạch kia, đang trở về với một cơn phẫn nộ cực độ!

Uỳnh uỳnh!

Một cỗ chấn động nho nhỏ từ dưới mặt đất truyền lên, rất nhỏ, rất dễ bị bỏ qua, Việt bước một bước dài, chân vừa chạm đất lập tức lách người tránh sang một bên.

Rầm!

Ngay tại vị trí hắn vừa đặt chân, lớp đá rắn chắc vỡ tan ra, đá vụn bay tung tóe, một chiếc đuôi lớn từ dưới lòng đất mang đầy khí thế sát phạt đâm lên. Nếu vừa rồi Việt chậm một giây thôi, e rằng hắn không rời khỏi đây được rồi.

Lớp bụi tản đi, xuất hiện trước mặt Việt là một con yêu thú toàn thân toàn là vảy sắc bén, tản mác ra ánh lam nhạt, bốn chân toàn móng vuốt sắc nhọn, chiếc đuôi lớn đang không ngừng quật xuống nền đá để thị uy.

Nhìn phiên bản thu nhỏ của Lôi Nhạc Tê, Việt như thế nào còn không biết nó chính là ấu tử của vị vương giả Hắc Minh sơn mạch. Hắn nghĩ đến ngã ba định mệnh, một trong hai thông đạo dẫn đến tấm cổ bia, như vậy hiển nhiên thông đạo còn lại chính là dấn tới nơi ở của con tiểu thú này.

Còn bé như vậy đã là yêu thú khai linh, mơ hồ có khí thế vượt qua nhân loại Khai Hải trình tự, nếu trực diện giao chiến, chưa nói đến việc hắn không thể chiến thắng, hai đầu hung thú canh cửa ở bên ngoài sẽ lập tức xông vào đây.

Và quan trọng hơn cả, đầu tuyệt thế hung thú vương giả của Hắc Minh sơn mạch đang quay lại!

Việt hiểu rằng giờ khắc sinh tử đến rồi, lúc này nếu không dùng mưu, e rằng hắn không có nửa cơ hội để đào thoát!