Chương 24: Tôi luyện

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 24: Tôi luyện

Hắc Minh sơn mạch là khu vực chếch về phía nam Thủy quốc, là một địa phương tương đối hẻo lánh, cũng vì nó quá hung hiểm, mà hiếm khi có dấu chân người đặt tới, nhân sinh thưa thớt, hay nói đúng hơn, là hoàn toàn không có người ở.

Nhân loại xuất hiện ở đây, hầu như đều là mấy tên điên thích rèn luyện bản thân, tìm kiếm giới hạn chịu đựng, và đối mặt với sinh tử.

Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một bóng người lặng lẽ hành tẩu, đôi mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, các tế bào của cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng phóng xuất, tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.

Dù đây là lần đầu tiên tiến vào Hắc Minh sơn mạch, nhưng Việt đâu phải tiểu hài tử. Hắn là một tay lão luyện, kinh nghiệm đối phó hiểm cảnh thậm chí nhiều quá mức, di chuyển cũng lặng lẽ không gây tiếng động, thậm chí bụi cũng không bay lên, yên ắng tiến nhanh vào nơi sâu xa của sơn mạch.

Nơi này thật đặc biệt, mỗi lần bước dấu chân đều in sâu vào trong bùn đất, cho nên đi được không lâu thì Việt cũng có chút thở hổn hển, liên tục lấy tay lau mồ hôi.

Xoẹt!

Một thanh âm trầm thấp vang lên, bên dưới lớp đất phủ kín cành lá mục nát, một con cự xà dữ tợn đen thui chui ra, cái đuôi to lớn vừa xoay qua liền muôn ngay lập tức bắt lấy gã thiếu niên nuốt vào bụng. Nước dãi màu đen trong cái miệng khổng lồ nhỏ xuống đất, ăn mòn nhanh chóng những cái lá khô, hẳn nhiên là kịch độc.

Thình lình xảy ra tập kích không khiến Việt hoảng loạn, lập tức nghiêng người tránh một kích tất sát. Song thủ gần như ngay lúc tiếng động phá bùn đất phát ra đã ngưng tụ hắc bạch ấn, song ấn hợp nhất, đánh thẳng vào bụng của con độc xà.

Một quyền thật đơn giản nhưng lại mang theo sức công phá lại quá cuồng bạo, phần giữa thân thể độc xà lập tức vỡ nát.

Đã đắc thủ, nhưng Việt chưa dừng lại, hắn lập tức nhảy lên, dùng toàn lực giậm hai chân lên thân rắn.

Uỳnh!

Một cú giậm quán đầy linh lực, nặng như núi đá, trực tiếp ép độc xã lún vào bùn. Mặt đất run rẩy, quả nhiên con độc xà chưa chết, gào thét lăn lóc trên đất, thân rắt đứt đoạn cũng bị nghiền nát hòa vào bùn.

Đến lúc này mới thực sự mất đi sinh mệnh.

- Đường Xà?

Việt không khỏi thấy lạnh người. Đường Xà, phát triển hết mức có thể so với Ngưng Tuyền giả đỉnh phong. Có điều điểm đáng sợ của nó không nằm ở cấp độ mà ở kịch độc của nó. Bị Đường Xà cắn, nếu trong nửa ngày không kịp chữa trị thì sẽ bị hàn độc làm máu đóng băng cho đến chết.

Hắn bước tới, dùng đôi tay rất lực của mình xé đôi đầu của Đường Xà, thế nhưng không có gì hết.

Không khỏi thở dài một tiếng, Việt bỏ lại thi thể Đường Xà, Việt tiếp tục tiến lên, di chuyển càng thêm cẩn thận, đôi mắt già đời lợi hại săm soi mọi ngóc ngách, quét đến cả những chỗ khó thấy nhất.

Cứ như vậy, Việt bị tập kích thêm chục lần nữa, nhưng cũng nhờ vậy mà phản ứng của hắn tăng rất nhanh. Mỗi lần giết một con yêu thú, hắn đều xé đầu chúng ra để tìm bảo vật.

Đôi lúc hắn cảm thấy mình quả thấy rất lực, không hiểu sao lại cứ thích dùng đôi tay xé tan mọi thứ như vậy. Ngay từ khi còn lăn lộn chốn giang hồ ở Địa Cầu, hắn đã không mấy khi sử dụng đao kiếm mà chỉ thích dùng nắm đấm. Đương nhiên nếu cần dùng súng thì vẫn phải sờ đến, bởi ở Địa cầu thì nắm đấm mạnh đến mấy cũng không so được với súng.

.....


- Rống!

Bên trong một cánh rừng rậm đầy những đại thụ che trời, đột nhiên có một tiếng thú rống tràn ngập phẫn nộ vang lên, chợt một đạo thân ảnh khổng lồ mang theo khí tức huyết tinh, từ trong cánh rừng rậm phóng thẳng ra.

Mà lúc đầu cự thú này lao ra, liền có thể thấy, trên thân thể khổng lồ của nó đầy những vết thương dữ tợn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra như suối, cuối cùng sau khi giãy dụa lao ra khỏi phiến rừng rậm một khoảng cách, liền ầm ầm ngã xuống đất.

Ngay khi con cự thú ngã xuống đất, một thân ảnh khác cũng từ trong khu rừng phóng ra, mạnh mẽ nhào lên trên thân thể của con cự thú. Gương mặt thiếu niên non nớt tuấn tú một cách quá mức, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đủ tà khí.

- Hắc hắc!

Gã thiếu niên thân trên xích lõa, trên thân thể mơ hồ có thể nhìn thấy một vài vết thương chằng chịt. Thân thể này nhìn qua cũng không có quá mức cường hãn bức người, nhưng thân dài vai rộng, bên dưới làn da trắng dính đầy máu cũng phảng phất cất dấu một lực lượng bạo tạc mạnh mẽ.

Từ sau khi đến thế giới này, Việt đã xâm nhập vào khu rừng rậm rạp nguyên thủy này sắp được thời gian nửa tháng rồi.

Trong nửa tháng này, hắn lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu, tiến hành chiến đấu sinh tử với vô số loại Yêu thú khác nhau. Hầu như mỗi một ngày đều có trải qua một trận chiến kịch liệt gian khổ.

Chẳng hạn như đầu Ma Báo dưới thân hắn, là một loại Yêu thú hung hãn, Thực lực siêu việt tuyệt đại đa số Khai Hải giả thông thường. Hơn nữa cộng với tốc độ và lực lượng vốn có của nó, cho dù là cường giả đã Tụ Nhãn gặp phải, cũng cần phải cẩn thận đối phó.

Việt cùng với đầu Ma Báo này dây dưa đến hơn nửa ngày, mới có thể triệt triệt để để oanh kích cho đối thủ kiệt sức mà chết.

Mỗi ngày đều trải qua loại chiến đấu sinh tử mang theo khí tức huyết tinh tàn khốc như thế này, trên người Việt thi thoảng lại tản ra khí tức đồ tể tưởng như đã biến mất từ lâu.

Cảm giác như vậy, cho dù người khác chưa động hắn, hắn cũng nhất định gây với người ta.

Đương nhiên đổi lại hắn cũng thu được hơn chục loại thảo dược, chỉ là tinh hoa bên trong ít ỏi đến thương tâm, chưa thể giúp Huyết Hải của hắn mở rộng thêm được chút nào cả.

Phốc!

Đôi tay trắng trẻo dưới sự bao vây của linh lực xé toạc đầu Ma Báo này ra, sau đó móc ra một khỏa tinh hạch thấm đẫm máu tươi.

- Cuối cùng cũng có!

Việt nhoẻn miệng cười. Thứ này được gọi là Linh phách, tập trung tinh hoa linh lực của yêu thú, cũng giống như Linh hải của nhân loại vậy.

Xác yêu thú cũng rất có giá, bất quá Việt không thể vác hết được, nên chỉ lấy linh phách, nhưng bán cũng rất được giá. Nửa tháng trôi qua, đây là viên linh phách đầu tiên hắn đạt được, đủ thấy yêu phách quý giá ra sao.

- Ồ, phía trước...

Xuất hiện trong tầm mắt của Việt là một thác nước vô cùng hùng vĩ, có thể nói so với thác Bản Giốc còn hùng vĩ hơn mặc dù không lớn bằng.

Việt không nói nhiều, lập tức để nguyên cả y phục nhảy xuống hồ nước, cọ rửa thân thể, đồng thời cũng giặt luôn y phục. Hắn không phải là nữ hài tử ưa thích sạch sẽ, thế nhưng trên người tồn tại máu huyết đã bao lâu rồi. Hơn nữa tắm rửa cũng là một cách để thả lỏng cơ thể, hồi phục nhanh hơn.

Ngâm mình trong làn nước mát lạnh, bả vai hắn cũng trở nên thư thản hơn nhiều. Một lúc sau, hắn trèo lên một tảng đá lơn tắm nắng, thái độ có thể nói là vô cùng hưởng thụ, miệng ngâm nga một bài hát quen thuộc mà hắn rất ưa thích.

"Nếu như đối với thế giới này, bạn có quá nhiều sự trách móc

Sau khi vấp ngã không muốn tiếp tục bước đi

Con người sao lại mềm yếu nhu nhược đến vậy?

Xin bạn hãy bật ti vi lên mà xem

Có bao người đã vì sinh mạng mà dũng cảm, kiên cường phấn đấu

Chúng ta có phải nên biết thỏa mãn, trân trọng mọi thứ

Cho dù chúng ta không sở hữu chúng..."

Tiếng hát đột ngột dừng lại, bởi từ xa truyền đến một đạo năng lượng ba động kịch liệt cùng tiếng rống cuồng bạo đột ngột vang lên như sấm rền.

Tiếng rống chói tai, giống như kim thạch xuyên phá bầu trời, làm màng nhĩ của người nghe đau đớn, vang lên những tiếng kêu ong ong.

Nghe tiếng rống ẩn chứa sự cuồng bạo, Việt nét mặt non nớt khẽ biến, ánh mắt gắt gao nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến, chỉ thấy một đạo lam sắc thiểm điện lao vút qua bầu trời, nhanh chóng lao xuống 1 ngọn núi.

Việt há hốc mồm, bởi hắn lờ mờ nhìn thấy bên trong đạo lam sắc thiểm điện kia rõ ràng có một bóng ảnh không rõ là người hay yêu.

Thiểm điện bao quanh người, đây rõ ràng là linh lực bùng phát, như vậy ít nhất thực lực của nó cũng phải ở trình tự Ngưng Tuyền, thậm chí có khả năng đã siêu thoát Bí cảnh thứ nhất, mở ra Đại Môn thứ 2 tiến vào Bí cảnh tiếp theo của nhân thể.

Nghe tiếng rống đầy giận dữ, nhất định là nó đang bạo nộ, và năng lượng ba động, hiển nhiên là đang giao chiến.

Có một tồn tại khác đã chọc lên đầu con yêu thú này, và đương nhiên cũng khủng bố không kém. Chỉ có tiếng rống giận dữ của một loài, như vậy khả năng cao kẻ đã chọc vào tổ kiến lửa chính là một nhân loại.

Chỉ là...

- Dám vuốt râu một tồn tại đã mở ra cánh cửa thứ 2 của nhân thể, ai có dũng khí vậy?