Chương 23: Linh Môn

Độc Lộ Chúa Tể

Chương 23: Linh Môn

Trên bầu trời đêm đen nhánh, một vầng trăng sáng nằm cô độc bên trên, ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, soi sáng mặt đất.

Trong khu rừng rậm nhỏ, một đống lửa nhàn nhạt bốc lên, mang đến những tia sáng ấm áp trong đêm tối vốn chẳng hề yên tĩnh, bởi ở nơi sâu xa, truyền đến tiếng mãnh thú rít gào rung động cả non sông, cây cối rung lên, lá bay tán loạn.

Ngồi bên cạnh đống lửa, Việt nhàn hạ dựa vào cây cổ thụ, hỏa côn trong tay, nhàm chán đùa giỡn đống lửa.

Hôm nay đã là ngày thứ 6 kể từ khi hắn đặt chân đến hành tinh này, thỉnh thoảng cũng thấy nhớ nếp sống hiện đại nơi Địa cầu.

Lười nhác bỏ một cây củi vào, làm cho đống lửa lần nửa trở nên sáng ngời, Việt nhìn lên bầu trời đem, lẩm bẩm một vài câu thơ quen thuộc của Mãn Giác Thiền Sư:

"Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai"

Hắn cũng không nhớ quá rõ, chỉ là một vài câu thơ tức cảnh sinh tình hiện ra trong đầu mà thôi. Cuộc sống luôn tràn ngập biến số, rời khỏi địa cầu đến một mảnh đất xa lạ chưa hẳn là chấm hết, biết đâu lại là một lần được tân sinh, cũng như trong ý thơ vậy.

Cứ ngỡ xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua trước đình nở nhành mai.

Chỉ là một kẻ trưởng thành nơi đầu đường xó chợ như hắn thì căn bản là không có đam mê gì với thơ ca nghệ thuật, trong chốc lát đã thấy chán ngắt. Hắn ngồi dậy, lôi ra một cuốn sách dày tương đối mới.

Cảm Linh, Khai Hải, Tụ Nhãn, Ngưng Tuyền, bốn trình tự mở Linh môn, câu thông với nơi căn nguyên sâu xa nhất của nhân thể.

Việc đầu tiên của Tu luyện là cảm ứng được ‘Linh’, từ đó mới tìm ra được Linh hải, bởi vì hai thứ này ở chung 1 chỗ.

Sau khi cảm linh thành công, trình tự tiếp theo là khai mở Linh Hải. Chỉ có khai mở Linh Hải, mới tạo được bàn đạp cho quá trình mở ra cánh cửa căn nguyên của nhân thể.

Đây có thể nói là bước quan trọng nhất, Linh Hải che phủ ‘Linh’, vì vậy ẩn chứa sinh mệnh tinh khí tản mác từ nơi căn nguyên kia. Sau khi mở Linh Hải, sinh mệnh tinh khí vô tận sẽ từ đó tràn về mọi nơi trong thân thể, thấm dần vào trong máu thịt, lục phủ ngũ tạng, xương cốt, làm cho thân thể cường tráng, đó chính là bước đầu tiên: Siêu thoát phàm nhân.

Đương nhiên, linh khí tản mác cuối cùng vẫn chỉ là tản mác, căn bản là không thể nào đủ, muốn nắm trong tay lực lượng, cần một lượng tinh hoa sinh mệnh lớn hơn.

Nếu muốn thay đổi thực trạng này, chỉ có cách ngưng tụ sinh mệnh lực tản mác trong Linh Hải, tạo ra một hải nhãn mà từ đó, có thể mở ra một thông lộ trong Linh Hải câu thông với ‘Linh’, dẫn thoát 1 số lượng lớn sinh mệnh tinh khí ra để sử dụng. Đó chính là trình tự Tụ Nhãn.

Từ sự biến đổi về lượng dẫn tới sự biến đổi về chất, một khi sinh mệnh tinh khí đã tràn đầy, sẽ tập trung lại 1 nơi, biến thành trạng thái dịch, hình thành nên suối nguồn sinh mệnh nơi thông lộ nối với ‘Linh’, kết thúc trình tự cuối cùng của mở Linh môn, Ngưng Tuyền.

Sinh mệnh tinh khí ngưng tụ thành trạng thái dịch được gọi là linh lực, chỉ sau khi Ngưng tuyền thành công, tu giả mới chính thức có được cội nguồn của sức mạnh, linh lực, nhờ đó mà thi triển được các chiêu thức.

Chỉ cần linh lực không dứt, thì chiêu thức thuật pháp cũng sẽ vô cùng vô tận, linh lực càng mạnh mẽ, thậm chí vung tay là có thể hủy diệt thiên địa.

Đương nhiên, sự kỳ diệu của thân thể là vô tận, nếu muốn đạt đến cái gọi là vung tay có thể phách thiên, phải tiếp tục mở ra những cánh cửa khác, thăm dò những bí cảnh chưa biết của thân thể con người.

Khiến Việt cảm thấy thực sự tiếc hận, cuốn cổ kinh này đã bị thời gian tàn phá gần hết, chỉ còn lại phần ghi chép huyền pháp mở Linh Môn, và một vài trang giới thiệu về Đại Môn tiếp theo của nhân thể.

Cảm Linh, Khai Hải, Tụ Nhãn, Ngưng Tuyền, bốn trình tự, bị ngăn cách lẫn nhau, giống như biển với trời, muốn đột phá tất cả, thì khó lại càng thêm khó. Mỗi một trình tự, đều có rất nhiều biến hóa, cần phải tích lũy thật nhiều, mới có khả năng lột xác thành công.

Việt quan sát Linh Hải của bản thân, rõ ràng cũng không giống với ghi chép. Linh Hải là nơi bao phủ khởi nguyên sinh mệnh, lẽ ra phải sáng lấp lánh, khí tường hòa ngập tràn, vậy mà của hắn lại là biển máu tràn ngập tử khí, mỗi lần mở rộng đều có âm thanh sinh linh đồ thán quanh quẩn thiên địa, một đại dương màu máu mãnh liệt dâng trào.

Có gì đó bất thường! Do thể chất? Hay do kinh thư?

Nhưng hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ vấn đề này, trước mắt còn vấn đề khác đáng quan tâm hơn.

Huyết Hải vô nhai, mang lại cảm giác vô tận, thế nhưng xét trong nhân thể thì chỉ bằng hạt đậu, mà trong đây đã ghi, muốn Tụ Nhãn, Linh Hải ít nhất cần bằng quả trứng. Hắn cũng không buồn chán, dù sao hắn mới chỉ bắt đầu tu luyện được 1 thời gian ngắn, có thành tựu như vậy quả thật không dễ dàng gì.

Thế nhưng muốn xông pha ở thế giới này, cần nhanh chóng tăng kích thước của Linh Hải. Không chỉ đạt đến yêu cầu bằng quả trứng, hắn còn muốn mở ra lớn hơn nữa, bởi Linh Hải càng lớn thì suối nguốn sinh mệnh sau này cũng càng lớn, linh lực càng liên miên bất tuyệt.

Đương nhiên không thể chỉ ngồi mà nói suông. Tinh hoa sinh mệnh tản mác trong Linh Hải căn bản không đủ dùng, muốn trùng kích mở rộng cần cung cấp thêm đại lượng tinh hoa từ bên ngoài.

Thứ được sử dụng nhiều nhất là các loại bảo dịch đan dược. Nhưng với một kẻ tứ cố vô thân sống lay lắt qua ngày như hắn, e rằng những thứ đó thật là xa xỉ, chỉ còn cách tìm kiếm những loại thực vật ẩn chứa thiên địa tinh hoa trong các khu rừng rậm, trực tiếp phục dụng.

Thế nhưng chuyện không đơn giản là tiến vào trong rừng sâu, tìm lấy những cây thảo dược, ngắt lấy chúng và phục dụng.

Trước khi chia tay Hồng Nhan, cô nàng xinh đẹp kia tặng cho hắn mấy cuốn sách dầy cộp ghi lại không ít tri thức về những lĩnh vực khác nhau, như giảng giải về các loại điển tịch tu luyện, vũ khí, linh dược, hung cầm dị thú.

Việt mặc dù chú trọng nhất là tu luyện, thế nhưng ở bất kỳ đâu muốn tồn tại cũng đều cần biết đủ loại tri thức khác. Một gã học rất giỏi cũng chưa chắc đã thành công khi ra đời, ngược lại một gã học dốt nhưng biết đánh hơi trào lưu, nhạy bén trong quan hệ, lại sẵn sàng liều mình thì thành công sớm muộn cũng sẽ đến mà thôi.

Muốn lấy được linh thảo, đương nhiên phải đọc sách về thảo dược, nếu không cho dù có dược thảo cũng không thể nhận ra, cũng không thể nhanh chóng tìm được chúng. Nhưng như vậy là chưa đủ!

Linh thảo tồn tại trong các khu rừng nguyên thủy, mà đó cũng là nơi chốn của các loài hung cầm dị thú vô cùng mạnh mẽ. Nếu không biết loài nào với loài nào, mức độ nguy hiểm ra sao, tập tính của chúng thế nào, lại dám xông vào trong các khu rừng nguyên thủy, e rằng thuần túy là chịu chết.

Vì vậy mà những qua, ban ngày thì hắn di chuyển, ban đêm thì nghiên cứu mấy cuốn sách dày cộp kia.

Cuốn sách trên tay hắn có tên là Vạn Yêu Đồ, trong đó miêu tả rất nhiều loài chim thú khắp sông núi của đại lục, con nào cũng hình dáng kỳ dị, dễ khiến người ta liên tưởng đến yêu quái thành tinh trong miệng người phương Đông, hay cái gọi là quái vật trong văn hóa phương Tây.

Thực ra cuốn điển tịch này khiến hắn nhớ đến một cuốn sách cổ vô cùng nổi tiếng của văn hóa Trung Hoa, được mệnh danh là Đệ nhất địa lý kỳ thư, "Sơn Hải Đồ Kinh". Trong đó mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng sản, vu thuật, tông phái, cổ sử, y dược, tập tục thời cổ đại.

Cũng có học giả cho rằng, Sơn Hải kinh không đơn thuần ghi lại thần thoại, mà hoàn toàn là một cuốn sách địa lý cổ, bao quát nhiều loài hung cầm dị thú từng xuất hiện khắp vùng sông núi Đông Á cổ đại.

Sau khi đọc cuốn Vạn Yêu đồ, Việt đã hoàn toàn tin tưởng độ chân thật của Sơn Hải Kinh, không hề là thần thoại!

Xem ra Địa cầu thời cổ đại e rằng rất không tầm thường, một thời đại Hồng Bàng đầy bí ẩn.

Lười nhác bỏ một cây củi vào, làm cho đống lủa lần nửa trở nên sáng ngời, Việt đưa mắt nhìn về sơn mạch như tàn tích còn lại lại từ thuở khai thiên.

Hắc Minh sơn mạch, một địa danh tương đối nổi tiếng ở Thủy quốc, được coi là ranh giới ngăn cách Thủy quốc với quốc gia láng giềng.

Nơi đó nghe đồn tồn tại những mãnh thú hồng hoang, những chủng loài còn sót lại từ Thái cổ. Tiếng kêu đáng sợ của muôn loài rống lên trong bóng tối, khiến mặt đất như muốn nứt toác ra.

Nhiều hung cầm dị thú thì cũng đồng nghĩa với việc ẩn chứa nhiều cơ duyên. Trong Hắc Minh sơn mạch ẩn chứa rất nhiều Dược Thảo trân quý, vì vậy mà đây cũng là nơi mà người của các thế lực lớn tiến hành lịch lãm.

Mục tiêu lần này của Việt chính là Hắc Minh sơn mạch, đương nhiên hắn mặc dù sẵn sàng liều lĩnh những cũng rất lý trí, không làm những việc ném mạng đi.

Kế hoạch của hắn là tìm kiếm ở khu vực ngoại vi của sơn mạch, chứ không có ý định tiến vào sâu hơn, nếu chẳng may chạm trán với một vài loại hung thú khủng bố, e là phải để mạng lại nơi sơn mạch này.

Hắc Minh sơn mạch, chính là mồ chôn của vô số Phách giả!