Dị Thực

Tân Sinh

Tân Sinh

Hàng năm trên thế giới đều diễn ra rất nhiều vụ hung sát, còn có cả khủng bố và chiến tranh nhưng đối với một quốc gia yên bình như Long Tiên Quốc thì những vụ hung sát như thế này rất hiếm thấy. Đa số các vụ án đều là ngộ sát hoặc tai nạn do quá khích, vụ án lần này có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, hung thủ rõ ràng đã chuẩn bị hết sức kĩ càng và làm rất tốt thu dọn, hủy hoại hiện trường.

"Kẻ giết người có thể là một tên biến thái có tư tưởng không ổn định hoặc có thù oán rất lớn với nạn nhân, hiện trường không khác gì một cảnh kinh điển trong những bộ phim kinh dị. Điều đầu tiên cần xác minh là danh tính nạn nhân, bắt tay vào làm việc đi mọi người", Lê Minh Huy vỗ tay nhắc nhở, hắn cảm thấy mình cần tìm ra sự thật và cho nạn nhân được yên nghỉ.

"Sir, tất cả giấy tờ tùy thân của nạn nhân đều bị lấy đi, thi thể bị cháy đến không thể nhận dạng, việc xác định danh tính có thể sẽ rất khó khăn, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ những gia đình có thân nhân mất tích. Độ tuổi có thể xác định từ 26 đến 30 tuổi, là nam và có thể làm việc ở gần đây, thời điểm tử vong vào khoảng từ 11h30 đêm cho đến sáng", pháp y cố kìm nén sự khó chịu đang trào dâng để thông báo, không phải ai cũng có thể kìm nén được trước tình cảnh như vậy.
Lê Minh Huy khoát tay, lớn giọng hô to:

"Lập tức chia người ra điều tra, hãy thu thập mọi thông tin cần thiết, check các camera giám sát gần đây xem cho thể thu được manh mối gì hay không".
Mọi người bắt đầu bận rộn lùng sục, trong tâm mang theo nỗi lo âu khó tả. Thế nhưng, họ không biết được rằng, tên sát nhân máu lạnh mà họ tìm kiếm chỉ cách nơi đó vài dãy nhà mà thôi........
Thanh Dương lay nhẹ đầu, cố khiến bản thân thanh tỉnh. Mọi chuyện xảy ra đêm qua đối với hắn như một giấc mơ.

Hắn thế nhưng đã giết người, xé xác uống máu cái loại kia. Khi dòng máu đỏ thắm đó đi vào cơ thể, một cảm giác thỏa mãn khó tả lan ra khắp cơ thể làm hắn như xoa dịu mọi bệnh tật. Cơn đau bỗng chốc dừng lại, hắn như đê mê trong cảm giác đó. Đối với một người đói ngấu, không gì hơn được một bữa ăn no.

Hắn cứ thế tham lam hút lấy máu từ người đàn ông khốn khổ, như chưa thỏa mãn, hắn bắt đầu dùng răng xé ra từng mảng thịt, nhấp nuốt như một con thú hoang điên dại.

Người đàn ông có vẻ bị đánh thức bởi cơn đau, khi hắn hồi thần thì đã nhận ra không biết từ khi nào bản thân đã bị tấn công một cách man rợ bởi một thằng nhóc.
Nguyễn Hoàng Long cực sợ hãi, nỗi đau cắt da xé thịt ban thêm cho hắn sức mạnh, hắn vung tay đẩy văng Thanh Dương qua một bên toan bỏ trốn.

Nhưng tất cả đều là phí công, từ trong túi, tên sát nhân rút ra một con dao bếp nhỏ, lao tới chém từng nhát vào thân thể hắn. Mất máu quá nhiều làm hắn không còn kiểm soát được bước chân, điều cuối cùng hắn còn nhân biết được chính là bản thân mình có thể sẽ trở thành bữa ăn của một tên biến thái nào đó. Bất lực và đau khổ, những giọt nước mắt bất lực tuôn rơi trên gò má của hắn, khi giọt nước chạm đất, hắn cũng lìa đời, đem theo tất cả hoài bão chưa đạt được của mình.........
Khi sự sung sướng qua đi, Thanh Dương chợt hồi tỉnh, như vừa đi ra từ màn sương, mọi thứ trước mắt cứ rõ dần và in sâu vào tâm trí hắn. Hắn như không tin được những thứ mình vừa gây ra.

Dù cố giữ bản thân thanh tỉnh nhưng khi giọt máu đầu tiên chạm vào, một thứ gì đó trong hắn như thức tỉnh, hắn không thể kiềm chế cơn thèm muốn bất tận của mình.
Hắn quỳ sụp xuống đất, trong đầu đầy những suy nghĩ ngổn ngang. Hắn không sợ chết, hắn chỉ không muốn đến chết vẫn bị mọi người thóa mạ.
Hắn cần phải ra khỏi đó và đi thật xa để không ai bắt được.

Nghĩ đến làm ngay, hắn nhanh chân bỏ chạy, tốc độ như một cơn gió, mọi đớn đau đều đi đâu mất, thay vào nó là thứ sức mạnh kì lạ mà hắn chưa bao giờ biết đến.

Hắn khẽ giật mình, não không ngừng chuyển động, hắn cảm thấy điều này thật sự có vấn đề. Căn bệnh của hắn dường như đã biến mất. Hắn cảm thấy cứ như vậy dù sống thêm 5,60 năm nữa cũng không phải là vấn đề. Sức khỏe và sinh lực dồi dào biến mất từ lâu lại một lần nữa trào dâng trong hắn, hắn muốn sống, hắn không muốn bị bắt vì giết người.

Nhanh chân quay lại với hiện trường, hắn may mắn nhận ra là có lẻ bản thân mình sẽ không để lại bất cứ dấu vân tay nào. Hai bàn tay hắn đều bê bết máu, mười đầu ngón tay đều không còn hoàn chỉnh, thứ hắn để lại chỉ là những dấu bàn tay máu me mà thôi, không có một dấu vân tay nào mà hoàn chỉnh cả.

Thời điểm hiện tại cũng đã khuya, nơi xảy ra vụ án cũng vắng vẻ không người. Mọi thứ thật hoàn hảo.

Sau một lúc cân nhấc thiệt hơn, hắn quyết định sử dụng cách đơn giản nhất để phi tan tất cả mọi thứ. Thiêu hủy nó là được.

Hắn thu hồi lại con dao, nhặt nhạnh những lá cỏ khô quanh đó đắp lên phía trên người đàn ông, cố gắng xóa đi mọi dấu vết của mình. Xong việc, hắn lao nhanh về căn hộ của mình.

Trên con đường đêm vắng lặng, một bóng người cứ thế lao đi, tốc độ nhanh đến mức làm người ta bất ngờ. Hắn nhẹ nhàng men theo hướng cầu thang thoát hiểm để đến lầu 3, dùng những bước chân nhẹ nhàng nhất để bước vào nhà.

Hắn thay vội quần áo, rửa sạch con dao và trả nó về đúng vị trí, xong xuôi hắn lấy một chai nước, một chiếc giẻ lau, một chiếc bật lửa, vài tờ báo cũ, sau đó gói ghém bộ quần áo cũ lại và tiếp tục ra đi.

Kế hoạch diễn ra thật trơn tru, hắn dùng nước và khăn lau đi mọi vết máu, quần áo của hắn được hỏa thiêu cùng với người đàn ông xấu số.

Trong đêm tối, đám lửa bập bùng soi sáng cả một vùng trời, nó là dấu hiệu của sự kết thúc và cũng là đánh dấu tân sinh của Thanh Dương. Hắn lúc này, đã thực sự có thể nắm giữ số phận trong tay.

Hắn bước ra về với một tâm trạng rất thoải mái, hắn hoàn toàn không cảm thấy khó chịu vì đã giết người, phần nhân tính trong hắn dường như đã được thay thế bởi một cái gì đó dã man vô cảm. Hắn không thấy phiền vì điều đó, khi quyết định tiến lên và cắn, hắn đã chọn con người mà mình trở thành rồi. Bây giờ đối với hắn, những cảm xúc dư thừa kia mới là thứ đáng sợ, nếu quá sa vào đó, mặc cảm tội lỗi sẽ giết chết hắn thay cho bệnh tật. Thứ hắn cần là sự sống, hắn đã đạt được. Mọi thứ còn lại đều được xem là cái giá cần trả trên con đường hoàn thành và hắn cảm thấy ổn với điều đó.

Nơi xa xa phía trên không trung, một bóng hình nhìn theo hắn khẽ gật đầu.

"Kẻ báo thù thì phải có tâm thế của kẻ báo thù, tàn nhẫn được với cả bản thân thì hắn còn có thể nương tay với đối thủ hay sao? Thằng nhóc này quả nhiên đặc biệt, thảo nào hắn có thể thức tỉnh linh khí của đất trời. Nếu không có hắn, không biết đến khi nào ta mới có thể thoát ra khỏi Kính Tượng Thế Giới. Là ta nợ hắn. Trưởng thành nhanh lên nào nhóc con, ta sẽ giúp ngươi hết mình, Thiên Nhân tộc mối thù nhờ cả vào ngươi".