Thức Tỉnh

Dị Thực

Thức Tỉnh

Thức Tỉnh

Thanh Dương hoảng hốt cực độ, hắn cố nén những cảm xúc hỗn tạp đang dồn dập truyền đến, hắn thế mà muốn uống máu của người đàn ông kia.

"Thanh Dương mày điên rồi, mày rốt cuộc là nghĩ cái quái gì vậy", hắn vừa đi vừa lẩm bẩm, đôi chân không kiểm soát cứ thế tiến về phía trước, tất cả thật khác thường, giống như có một bàn tay ở phía sau thao túng mọi thứ.

30 phút trước đó...

Nguyễn Hoàng Long rất vui vẻ, hắn là trưởng phòng của một công ty lớn, gia cảnh lại tốt đẹp, bố mẹ hòa thuận. Hắn đã quyết định không đi chơi với bạn gái đêm giáng sinh mà chọn đi nhậu với các sếp. Hắn đã đúng, sếp hắn trong cơn say đã quyết định đề bạt hắn.

Niềm vui bất ngờ cũng như cảm giác thành tựu làm hắn không kiểm soát được tửu lượng, hắn cứ thế ăn uống thả cửa để chúc mừng cho cái sự nghiệp tươi sáng phía trước của mình. Cuối cùng, bắt chiếc taxi muộn, hắn không muốn về thẳng nhà mà muốn đi dạo một chút cho tỉnh rượu và thưởng thức cảnh đêm. Rất không may cho hắn, vào đêm mưa gió lộng ấy, con đường về nhà trơn trượt hơn bao giờ hết, hắn đã vấp ngã và lăn xuống đống phế liệu của một công trường thi công dở.

Cơn say đã vùi lấp cơn đau, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tê tái, máu chảy ra từ các vết thương làm hắn dần mất sức và chìm vào giấc ngủ. Long như chợt tỉnh cơn mê khi nghe tiếng bước chân xa xăm trong đêm tĩnh mịch, qua đôi mắt của người say, hắn thấy một bóng người nhỏ bé đang từng bước chậm rãi tiến về phía hắn. Trong đêm tối, bóng người đó như nổi bật ra khỏi cảnh quan, có một cảm giác rất quỷ dị khi nhìn vào, nhất là đôi mắt và chiếc lưỡi chốc chốc lại liếm đôi môi khô khốc ấy.

Nguyễn Hoàng Long cố gắng đưa tay về phía đó, đôi mắt tràn đầy cầu khẩn, cố gắng bật ra lời kêu cứu nhưng những gì hắn phát ra chỉ là âm thanh ú ớ ngắt quãng.

Thế nhưng có lẻ đến tận khi chết hắn cũng không thể ngờ được rằng, thứ hắn mong chờ đó không mang đến cho hắn sự cứu rỗi mà lại là...

Trở lại với Thanh Dương, hắn bây giờ đã không còn tự kiểm soát được bản thân nữa. Cơn đói như cào cấu trong dạ dày hắn, nước bọt không ngừng tiết ra trong khoang miệng khô khốc. Đã rất lâu rồi hắn mới lại có cảm giác thèm muốn như vậy.

Hắn khẽ nuốt nước bọt, răng cắn chặt, tay chân luống cuống bất an, tất cả như đang cố níu giữ lại phần nhân tính ở trong hắn. Con người nếu mất đi phần nhân thì chỉ còn lại là những con thú mà thôi, hắn cố kìm nén cảm giác muốn lao vào cắn xe người đàn ông khốn khổ kia.

Thanh Dương đưa mắt nhìn quanh, thời điểm này đã không còn một ai trên đường nữa, chỉ còn tiếng ếch nhái kêu, tiếng gió rít qua tán cây và tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của hắn.

"Ngươi rất phân vân sao? Được, nếu vậy ta sẽ giúp ngươi một chút dũng khí", một âm thanh kì dị vang lên bên tai làm hắn hoảng hốt.

"Ai đó, ra mặt đi", Thanh Dương hét lên, hắn dường như đã chạm đến chân tướng, cảm giác kì lạ như bị một cái gì đó điều khiển có vẻ đã có câu trả lời.
Đáp lại hắn chỉ có sự tĩnh mịch của màn đêm, không ai xuất hiện cả, hắn thoáng rùng mình.

"Không lẻ ta bị điên rồi hay sao, rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì vậy?"

Trong khi Thanh Dương vẫn còn đang hoảng hốt, âm thanh đó lại một lần nữa cất lên.

"Sao hả thằng nhóc? Không phải mày muốn sống tiếp hay sao? Khát vọng sống của mày ban nãy đâu rồi? Sự thù hận chối bỏ thần thánh của ngươi đâu? Vận mệnh của ngươi đã mở ra rồi đấy, tiến lên và nắm lấy nó đi. Hay là ngươi sợ?"

Âm thanh như mỉa mai lại như thúc dục ấy xuất hiện trong não hắn nhẹ nhàng nhưng vang vọng. Nó cứ thể luẩn quẩn trong đầu hắn không dứt đi được.

Thanh Dương đưa tay ôm đầu, chân quỳ sụp xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Không, ta không sợ, ngươi là ai? Ngươi làm chuyện này là vì cái gì cơ chứ, aaaa, đi ra khỏi đầu của ta, cút ra".

"Dừng lại, đừng cố điều khiển ta nữa, mẹ mày, cút ra ngay, aaaa", Thanh Dương gầm thét, tay chân hắn dần mất đi điều khiển, chúng như không còn thuộc về hắn nữa, mọi cố gắng kiềm chế đều đang dần trở nên vô vọng.

Thanh Dương cào tay lên những phiến đá gần đó, sự mê muội như đánh gục hắn, ý thức đang dần vơi đi. Hắn biết, nếu mình ngất, có thể thứ gì đó sẽ điểu khiển thân thể này, hắn sẽ không bao giờ còn là hắn nữa.

Thanh Dương giáng mạnh tay xuống những phiến đá, cố dùng cơn đau để giữ mình tỉnh táo, đôi bàn tay đầy những máu, 10 đầu ngón tay đã không còn hoàn hảo. Đôi bàn tay còm cỏi trơ xương vì lâu ngày thiếu ăn thiếu uống chạm nhẹ đã phá, máu bắn ra như mưa, nhưng đầu móng tay yếu ớt dần bong tróc ra, nhưng đổi lại hắn thu được sự thanh tỉnh của riêng mình.

Thanh Dương đưa tay lên mặt, hắn đã không còn cảm thấy đau, những giọt máu khẹ rơi lên má và chảy xuống khóe miệng. Hắn liếm nhẹ môi, đôi mắt lên những tia quỷ dị lẩm bẩm:

"Ta đã nói rồi, ta sẽ chọn cái kết cho riêng mình, đừng ai hòng điều khiển được ta, phản nhân loại ư? Không sao cả, trước sau gì mà chẳng phải chết, cứ thỏa mãn bản thân thì lại có làm sao".

"Đúng, ta nên làm như vậy. Ta thậm chí còn không chắc mình có thể sống đến ngày mai thì cần gì phải để tâm đến sống chết của một ai đó? Hắn sẽ cảm thấy vinh hạnh về điều này".

Một suy nghĩ điên cuồng hình thành trong đầu hắn, không hề kìm nén chút nào, suy nghĩ đó lập tức chuyển hóa thành hành động. Than Dương lao thẳng tới người đàn ông, hai tay ghìm nhẹ hắn xuống, miệng há to và cắn mạnh vào cổ hắn.

Trong giây phút những dòng máu đầu tiên chảy vào trong huyết quản của hắn, bầu trời như đen hơn, những ngôi sao sáng lên rực rỡ, không thời gian như dừng lại. Nơi xa xăm nào đó, những đôi mắt dần dần mở ra, những bóng hình to lớn kì lạ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về hướng của sự khởi nguyên.
Giây phút này, Ma Thần thức tỉnh, thời đại màn che đã được kéo ra.

Trong nhà Thanh Dương, bên trong chiếc gương đướng bên tủ đồ, một bóng hình dần nổi lên, hắn điên cuồng cười to, nước mắt không kiểm soát đã ướt cả khuôn mặt.
"Hahahaha, Ma Thần, các ngươi thua rồi. Thực Thần Thú đã thức tỉnh đầu tiên, lũ khốn các ngươi hắn chuẩn bị đón chờ hoàng hôn thực sự của chư thần đi. Thiên Nhân tộc không thể đối phó các ngươi, nhưng ta tin Nhân tộc sẽ làm được, hãy chờ mà xem, ahhahaha".

Bỗng chốc như nhớ đến điều gì đó, hắn vùng vẫy thoát ra khỏi chiếc gương, lao về phía Thanh Dương. Hắn muốn mình có mặt ở hiện trường, chứng kiến tận mắt của sự khởi nguyên, hắn phải tự tay trả thù chúng thần, những kẻ ghê tởm đã diệt đi Thập Giới chỉ vì lợi ích của bản thân.

"Chư thần, ta đến đây, hahaha, mấy trăm triệu năm rồi, các ngươi có khỏe không? Ta rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo. Khởi nguyên đã xảy ra, sự thức tỉnh đã đến, để xem lũ quái vật các ngươi còn cao cao tại thượng được bao lâu".

Thời điểm đó ở Almecado.

Trong một trung tâm nghiên cứu bí mật, một âm thanh trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh đến chết chóc xung quanh.

"Giáo sư Andrew, điều này là thật sao? Chúng ta đã nghiên cứu ra thứ quái quỷ gì thế này? Điều này có thể sẽ lật đổ mọi học thuyết về tiến hóa và sự hình thành của nhân loại. Chúng ta thậm chí phải viết lại toàn bộ lịch sử của chính mình. Đây không phải là trò đùa, đúng chứ?"