Dị Thực

Cơn Đói

Cơn Đói

"Thức ăn, ai cũng được, cho tôi ăn đi, tôi đói quá. Mẹ ơi con đói, hức..hức... mẹ ơi", nước mắt hắn đã chảy ướt cả hai gò má, Thanh Dương đưa đôi tay gầy còm cào lên vách tường như đang tìm kiếm một cái gì đó, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Nhưng không có ai ở đó cả, đáp lại hắn chỉ có sự ồn ào náo động của không khí xung quanh và sự tịch mịch của tình người.

Hắn dần mất đi ý thức của bản thân, đôi chân co rút lại vì lạnh, ánh mắt nhìn về phía xa xăm bên ngoài khung cửa sổ, hắn chờ mong một phép màu cổ tích nào đó đến với cuộc sống tối tăm bệnh hoạn của mình.

"Xin hãy thương xót, con không muốn chết như thế này, con muốn sống. Các vị Thần xin hãy cứu con, bất cứ vị nào cũng được, làm ơn".

Trong đêm Noel, đêm phép màu hiển hiện, đêm của sự hạnh phúc và đoàn viên; hắn chỉ ước được một bữa ăn, được sống sót và nỗi đau đến cắt da này hãy dừng lại dù chỉ là 1s.

Thế nhưng, cũng như bất kì giấc mơ đẹp nào đó, khi tỉnh lại chỉ còn là nỗi xót thương. Phép màu thì cũng chỉ có trong cổ tích và thần thánh thì không thể nào mà xuất hiện.

Mắt hắn mờ đi, vì mệt, cũng có thể là vì những dòng nước mắt không bao giờ dừng lại kia. Hắn nằm nghĩ vẩn vơ về những ngày xa xăm, khi mẹ hắn còn sống, bệnh dịch quái ác này vẫn chưa xuất hiện. Mẹ hắn dù đi làm mệt mỏi đến nhường nào vẫn dành ra thời gian nấu cho hắn những bữa ăn thơm ngon, chăm sóc hắn mỗi khi bệnh và bên hắn những khi cần. Giờ đây, sau tất cả, chỉ còn lại hắn cùng với góc tối của căn phòng, sống chung với nỗi đau và bệnh tật.

"Không, mình phải ăn, dù có chết mình cũng phải chết theo sư lựa chọn của bản thân, không thể trở thành một con quỷ chết đói được. Đi mẹ nó thần thánh đi, từ nay ta không còn tin vào quỷ thần nữa, ta chỉ tin vào bản thân mình nữa mà thôi. Tất cả đều là giả dối, mọi thứ đều là lừa đảo, con người thật ghê tởm. Ta sẽ tự chọn cái chết cho riêng mình, dù có thành ma ta cũng phải là một con ma làm người ta kinh sợ".

Khi cuộc sống đẩy người ta đến đáy vực, họ sẽ buông xuôi hoặc tiếp tục tranh đấu. Nhưng Thanh Dương thì khác, hắn lựa chọn nhảy xuống vực sâu, trở thành một phần của cái tăm tối cùng cực đó. Đi đến tận cùng của thế giới sẽ nhận ra đó chính là nơi ta bắt đầu, chạm đến tận cùng của vực thẳm ta sẽ thu hoạch được tân sinh.
Thanh Dương run rẩy chống tay cố đứng dậy, lê đôi chân chỉ còn da bọc lấy xương ấy đi về phía bếp, hắn cố lục tìm một cái gì đó có thể lấp đầy cái bụng vốn không nên lấp đầy của hắn.

Gian bếp lâu ngày không sử dụng, thức ăn còn lại trong nồi đã mốc meo tự bao giờ, mùi ẩm thấp hôi hám bốc lên làm người ta ngạt thở. Hắn vẫn cứ đứng đó, lặng người đi, từ khung cửa sổ phía trên gian bếp, hắn có thể nhìn thẳng được xuống phía dưới đường, mọi người vẫn vui đùa dù trời đã khuya, những chiếc xe bán hàng xanh đỏ vẫn rao không dứt lời.

Căn hộ của hắn ở tận lầu 3, hắn không nghĩ bản thân có thể đủ sức leo xuống nơi thiên đường đó. Hắn chỉ có thể chôn chân đứng lại nơi địa ngục của bản thân mình.
Cánh cửa tủ lạnh bật mở, phía trong trống vắng đến đáng thương. Hắn vơ vội chai nước Sting, dùng hết sức bình sinh để vặn mở cái nắp chai nhỏ bé. Hắn ngửa đầu lên uống từng ngụm trong sung sướng, nước chảy xuống cái cổ họng khô khốc đi dần xuống cái dạ dày trống rỗng của hắn. Nhưng hắn ngay lập tức hối hận, một cảm giác đau đớn không thể tả như đánh gục hắn, hắn cúi gầm mặt xuống, cố gắng nén cảm giác buồn nôn đang chực trào.

"Huẹe...ọee...", hắn ghìm người lại vì đau, những giọt nước trân quý hắn vừa uống vào đã lập tức bị tống ra. Nước mắt chực trào ra nhưng hắn kềm lại được, hắn tự hứa với bản thân sẽ không còn khóc nữa, hắn sẽ mạnh mẽ đối diện tất cả những thứ này, cơn đau này không còn là cái gì quá khó chấp nhận nữa, hắn đã quen với nó, chỉ là, ai lại muốn mình quen với thứ như vậy đâu.

Hắn đưa mắt nhìn về ngăn tủ lạnh đang mở, cố tìm một cái gì đó mà cơ thể này có thể chấp nhận được, đôi mắt đảo liên tục giữa những rau cỏ thối nát, cá hộp, thịt băm,... cuối cùng hắn thở dài chấp nhận rằng những thứ này không thể nào ăn được nữa. Hắn cần một cái gì đó tươi mới, một loại thần dược giúp hắn xua tan cơn đói và nỗi đau, chỉ là, Thanh Dương không biết rằng, khi hắn đang tìm kiếm thức ăn thì ngay sát đó, cũng có một ánh mắt đỏ rực đang nhìn về phía hắn như nhìn một món trân bảo thơm ngon.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn đưa chân bước về phía bàn thờ, khẽ đưa tay lấy nén nhang đốt lên cho mẹ hắn.

"Mẹ, con nghĩ đời con cũng chỉ đến đây thôi, có lẻ đây là nén nhang cuối cùng con thắp cho mẹ, nhưng mẹ cũng đừng buồn, con sẽ đến với mẹ sớm thôi", hắn cúi đầu thật sâu bái lạy, có lẻ trên đời này cũng chỉ có còn mẹ hắn mới làm cho hắn yếu lòng đến vậy.

Thẫn thờ hồi lâu, Thanh Dương quay người bước đi, hắn như quên đi nỗi đau của mình, mỗi bước chân dần trở nên có lực, hắn dừng như nhận thấy có gì đó thay đổi trong bản thân nhưng không nói được thành lời đó là gì.

Hắn khoác tạm lên người chiếc áo khoác sờn cũ, ví tiền nhét túi, khẩu trang đeo lên. Không hiểu vì lý do gì, hắn bỗng xoay người về bếp, rút lấy con dao nhỏ nhét vào túi quần, hắn có dự cảm rất mạnh là mình cần đến nó, cảm giác đó thôi thúc hắn đến mức khi tỉnh lại hắn đã bất giác nhét dao vào túi tự khi nào.

Mở then cài cánh cửa lâu ngày không mở, hắn nhẹ nhàng bước ra, hắn muốn đi mua đồ ăn, lúc này đêm đã về khuya, mọi người đã trở về nhà cùng gia đình ngon giấc, hắn lại bước ra đi như một âm hồn câm nín.

Hàng lang chung cư không rộng, cầu thang cũng không dài nhưng với hắn những thứ này giờ đây lại thật xa xăm. Lê từng bước mỏi mệt, hắn cuối cùng đã đặt chân được xuống đường, con đường giờ vắng hoe người, chỉ còn tồn đọng lại những rác rưới sót lại của những cuộc ăn chơi lễ. Hắn như chết lặng khi nhận ra chẳng còn một hàng quán nào cho hắn ghé vào cả, cũng đúng, hôm nay là Noel, ai mà chả muốn ở bên gia đình, ai lại cố gắng làm việc đến đêm muộn làm gì.

Hắn cứ thể bước đi, qua những con hẻm nhỏ của khu chung cư, những căn nhà còn sáng đèn có thể nhìn thấy hắn bước đi trong vô hồn, mấy đứa trẻ chưa ngủ e sợ nhìn về hắn như nhìn một hồn ma cô tịch đêm giáng sinh.

Hắn cứ tiến lên trong vô định, nhang đã tàn, đêm đã muộn, người vẫn đi.

Bỗng một tiếng động làm hắn bị phân tâm, một tiếng xào xạc trong một đống phế liệu nơi hẻm nhỏ của công trường gần đó. Hắn nhìn thấy một chú trạc tuổi cha hắn, trang phục sang trọng đang say xỉn, toàn thân rũ rượi nằm bất động trong đống đổ nát đó, chốc chốc người đó lại phát ra những tiếng thều thào vớ vẩn.

Thanh Dương nhẹ bước tiến lại gần, hắn ngửi thấy có một mùi gì đó toát ra làm lòng hắn hưng phần đến lạ thường. Cuối cùng khi đến tận nơi, hắn mới bàng hoàng nhận ra, thứ mùi mà hắn thèm khát từ nãy đến giờ chính mùi... máu.