Dị Thực

Đêm Lạnh

Đêm Lạnh

Đêm 24 tháng 12, người người đổ ra đường chung vui Noel. Mặc dù vẫn còn đó là bao nhiêu nỗi lo về bệnh dịch quái ác nhưng họ vẫn ở đó, vẫn vui tươi mặc kệ đời khốn khổ.

Gió Xuân đã bắt đầu nhẹ thổi qua từng nhánh cây ven đường, cái lạnh của mùa Đông hòa lẫn vào sự hoan hỉ của mùa Xuân đang về tạo nên không khí cuối năm thật đẹp đẽ. Mọi người cứ thế tay trong tay vui cười tận hưởng cái bầu không khí ấm cúng hạnh phúc đó.

Mưa dần rơi từng giọt nhẹ trên những mái tôn ẩm thấp, cơn mưa khẽ lướt qua như tô điểm thêm cho bầu trời đêm. Những giọt mưa nhẹ lăn trên da làm cho mọi người khẽ nhíu mày, các cô gái nép nhẹ vào người những chàng trai mà có lẻ sẽ gắn bó mãi mãi trong tương lai của mình. Với họ có lẻ vậy là đủ, Đông lạnh có một vòng tay để dựa vào, như thế là mãn nguyện.

Họ có thế nói cười với nhau, sống chung với dịch quá lâu làm họ đã quá quen với nó. Họ không còn sợ hãi đám đông, cũng không còn quá tuân thủ các phương pháp phòng tránh, họ lúc này đã không còn sợ hãi nữa. Họ là những người làm chủ được số phận của mình, một chút tiền Vaccine mà thôi, không phải là thứ làm họ để tâm.

Tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp chốn hòa chung tiếng ca của đám trẻ; những người lớn tuổi thì khẽ rung đùi, mắt nhắm hờ suy nghĩ xa xăm về những mùa lễ đầu tiên của mình; trai gái đôi mươi tuổi xuân đang độ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.

Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, một khung cảnh đoàn đoàn viên ấm áp mà vui tươi.

Nhưng tất cả chỉ là sự bình minh trước cơn bão. Mà cơn bão, thì sắp đến rồi.

Mưa vẫn cứ rơi trên từng ngõ ngách, thấm qua từng lớp đất làm bốc lên mùi hắc nhẹ nhẹ.

Với mọi người, cơn mưa đó như một món quà điểm phá vào trời đêm; nhưng với Thanh Dương, nó chính là một cơn ác mộng.

Trong một căn hộ nhỏ tầng 3 của một chung cư cũ, một bóng người nho nhỏ nằm co ro trong góc phòng, hắn cứ thế run lên bật bật từng hồi theo từng giọt mưa rơi. Căn hộ nhỏ bé, diện tích chỉ vọn vẻn 30m2, nó gồm một sàn 20m2 cùng tầng gác nhỏ. Từ góc nhìn của mọi người nó chỉ giống một phòng trong dãy phòng trọ dành cho sinh viên nghèo, nhưng với Thanh Dương, nó chính là nhà, là nơi từng có đủ cả niềm vui và ấm áp trên đời.

Thanh Dương là con của một gia đình trung lưu. Cha mẹ hắn ly hôn từ lúc hắn 6 tuổi. Hắn theo mẹ từ đó, cuộc sống đói khổ nhưng rất vui vẻ, có cá ăn cá có rau ăn rau. Cuộc sống cứ vậy trôi đi, vốn tưởng cuộc đời cứ thế thôi không thể nào mà tệ hơn được thì tin dữ lại ập đến với những con người khốn khổ.

Mẹ hắn bị nhiễm dịch ID19, một căn bệnh quái ác bắt nguồn từ láng giềng Ngưu Quốc. Một con Viruss đã thoát ra khỏi phòng thí nghiệm Đông Hán, không ai biết nó là gì nhưng tốc độ lây lan của nó quá khủng khiếp và dẫn trở thành thảm họa toàn cầu. Người nhiễm nó chỉ có 2 kết quả: 1 là chết sau đó 21 ngày hoặc sống sót và bình phục.

Mọi cố gắng chữa trị đều là vô vọng, con người đã bắt đầu buông bỏ sợ hãi, họ bắt đầu phó mặc sự sống cho vận may. Cuối cùng sau nhiều nỗ lực các nhà khoa học đã tìm ra Vaccine chống chọi được với Viruss, nhưng thành phần của nó rất quý hiếm nên giá tiền cực đắt đỏ.

Có người thay vì sống trong lo âu thì chủ động tìm cách nhiễm bệnh để test nhân phẩm của mình. Đúng vậy, chính là test nhân phẩm, với tỉ lệ 50% nếu ngươi sống sót thì xin chúc mừng, ngươi sẽ không bao giờ nhiễm lại nữa; ngược lại, chúc mừng ngươi đã có một chuyến tham quan địa ngục không có vé khứ hồi. Đó chính là giải pháp mà những con người nghèo khổ nghĩ ra, họ không đủ tiền để sở hữu liều thuốc cứu mạng đó nên họ chọn cách ít an toàn hơn nhưng không tốn kém gì.

Mẹ hắn không may mắn như vậy, mặc cho những lời can ngăn, mẹ hắn vẫn miệt mài đi làm để kiếm từng đồng tiền nuôi hắn ăn học. Điều gì đến thì cũng phải đến, mẹ hắn đã nhiễm bệnh và không qua khỏi. Gia đình hắn quá nghèo không thể đủ tiền mua một liều Vaccine.

Cú sốc quá lớn như đánh gục hắn, nhưng chưa phải là tất cả khi đám tang mẹ hắn qua 1 tháng thì hắn nhận ra mình cũng nhiễm bệnh. Nhưng như chưa đẩy người ta vào hố sâu của tuyệt vọng thì cuộc đời vẫn chưa tha cho hắn. Trong lần đi xét nghiệm đó, hắn nhận thêm một tin dữ nữa, hắn bị ung thư bảo tử giai đoạn cuối. Thật sự hoàn hảo, cứ như mua 1 tặng 1, đã thế còn trúng độc đắc loại kia. Hắn cứ thế thất thiểu ra về, tâm hồn như chết lặng, hắn không ngờ những cơn đau bụng thoáng qua đó lại là báo hiệu của căn bệnh quái ác này. Hắn buồn bã bước đi, tang mẹ qua chưa lâu nhưng có lẻ xóm nhỏ lại được thêm một lần ăn đám... đám ma của hắn.

Trong căn hộ nhỏ bé đó, Thanh Dương khẽ thu mình vào góc, tay chân gầy gò thấy rõ cả những mạch máu, hắn đã rất lâu không ăn cái gì rồi. Ung thư bao tử làm hắn không thể ăn bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào nước thuốc duy trì sự sống.

Gia đình hắn vốn nghèo khó, bản thân hắn lại có chút sợ xã hội ngại giao tiếp nên cũng không có mấy ai thân quen. Khi mẹ hắn qua đời thì hoàn cảnh lại càng thêm thê lương, đám tang chẳng có mấy ai đến dự. Có lẻ họ sợ, cũng có thể vì thấy chẳng đáng, trong dịch bệnh này ngày nào mà chả có người chết, họ không còn bất ngờ khi một ai đó thân quen ra đi vĩnh viễn.

Số lượng người chết vì dịch bệnh quá nhiều khiến đất không còn đủ để chôn, những người chết vì bệnh dịch sẽ được hỏa thiêu gửi tro cốt về cho gia đình.

Sự ảm đạm của tình người trong dịch bệnh lại vô hình giúp hắn một chút trong cuộc sống tối tăm này. Giả như không có việc hỏa thiêu đó thì hắn cũng không thể đủ tiền mà mua một mảnh đất cho mẹ hắn yên nghỉ, nói nghe có vẻ vô cảm nhưng hắn thấy tốt với việc thờ phụng trực tiếp tro cốt của mẹ tại nhà chứ không phải là ở một mảnh đất xa xăm lạnh giá nào đó.

Thế nhưng mà đâu ai biết được, tro mẹ chưa nguội, nhang vẫn chưa tàn thì hắn đã sắp trở thành một cái hũ nho nhỏ nằm kế bên cái bàn thờ đó.

"Mẹ ơi, con thật sự sự không cam tâm, tại sao cuộc đời lại bất công như vậy? Người hiền lành như mẹ tại sao lại phải ra đi uất ức đến thế? Con đã làm gì sai mà phải chịu đựng cảnh này. Chúng ta có làm gì sai đâu, chẳng lẻ tất cả chỉ vì nghèo hay sao?"

Âm thanh nhỏ vang lên từ cổ họng khô vì đói vang ra như tiếng gào từ đáy vực. Trong đêm tối, tiếng than vãn ấy bị át đi bởi những bài nhạc Noel của mấy căn hộ phía xa, tiếng cười nói vô tư của bọn nhỏ.

Từ khi phát hiện ra hắn bị bệnh, người xung quanh bắt đầu xa lánh hắn, không một ai hỏi han cũng không một lời thông cảm. Hàng xóm đã vậy, họ hàng cũng không hơn. Họ cũng có những mối lo của mình, không ai rảnh mà đến chăm sóc hắn cả. Cuộc sống chỉ cho hắn những cái chỉ chỏ và những tiếng nho nhỏ rỉ tai con của mấy bà mẹ:

"Coi chừng con nhé, thằng đó nó dính bệnh rồi đấy, cứ tránh xa nó đi cho yên thân. Tội nghiệp, nó dù không chết vì dịch cũng chết vì ung thư thôi, chẳng ai giúp gì nó được".

Trong đêm đông gió lạnh mưa rơi ấy, thế giới vui vẻ ngoài đó như bỏ quên đi một người. Mặc cho phía bên trong cửa sổ, hắn giá rét đến run người, cơn đói thôn phệ hắn từng giây. Nơi ngoài kia mọi người vẫn vui cười, gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi, mặc cho hắn đang cùng với cơn mưa đang rơi vào đáy sâu của tuyệt vọng.