Chương 7: Chỉnh đốn nội các và quyết sách

Đế Quốc Anh

Chương 7: Chỉnh đốn nội các và quyết sách

Kết thúc lễ đăng quang là buổi diễu hành kéo dài quanh các trục đường chính được lên kế hoạch từ trước. Theo thông tin thì tỷ xuất người xem trên toàn Đế quốc Anh là 42%, tại các tiểu vùng chính của vương quốc Anh bao gồm nước Anh, xứ Wale, Scotland và Ireland thì lên tới 73%. Chưa có một chương trình trực tiếp tại Liên hiệp Anh có tỷ xuất người xem cao tới vậy, đây là một tín hiệu vô cùng tốt cho William.

Sau khi kết thúc lễ diễu hành, hắn được nghỉ ngơi hai ngày để chuẩn bị trước khi Khai mạc quốc hội mới. Ở Anh khi vua mới lên ngôi sẽ tiến hành giải tán và xây dựng lại Nghị viện, bổ nhiệm nội các mới, kèm một bài phát biểu thể hiện quyết sách được sử dụng trong thời gian tiếp theo.

Hiện tại sự tự tin của hắn bành trướng lên rất nhiều sau lễ đăng quang, không chỉ vì William chính thức trờ thành Hoàng đế mà bàn tay vàng cũng vào thời điểm đó cho hắn ăn vài điểm chỗ tốt thực tế. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng giờ hắn thấy có thể nhớ được toàn bộ những gì kiếp trước đã xem qua, nó là kho báu mang lại lợi ích hơn xa tiền bạc hay vật chất, hắn có thể dễ dàng kiếm về cả đống danh lợi nhờ một vài ý tưởng tân kỳ trong đó.

Kẻ nắm lấy tương lai mới là người thắng.

………………………………..

Lễ khai mạc Quốc hội không có gì biến động lớn, William vẫn tiếp tục sử dụng Nội các cũ, các Bộ trưởng vẫn tại vị trí của mình, dù sao hắn vẫn còn quá nhỏ, thân thích không còn, tốt nhất không nên gây thù chuốc oán, ít nhất là vào thời điểm hiện tại.

Bài phát biểu trong buổi lễ mở đầu được viết bởi các cố vấn nội các dưới sự quan sát của Hoàng đế, khác với kiếp trước, người đứng đầu hoàng gia không còn được tham gia chuẩn bị nội dung cho bài phát biểu theo nguyên tắc của chế độ quân chủ lập hiến.

Theo truyền thống nghị viện, buổi lễ không được bắt đầu tại phòng hạ viện (một trong lưỡng viện trên toàn cõi Liên hiệp Anh) mà diễn ra trong phòng thượng viện của cơ quan lập pháp với sự tham gia của các thành viên đến từ hai viện.

"Điện hạ! Đây là bài phát biểu của ngài"

"Chúng ta sẽ gói gọn nó sao, những phần kia cũng không phù hợp với người dân?" – William hỏi

"Đúng vậy thưa điện hạ, chúng ta sẽ dùng trong buổi họp kín ngay sau đó"

…………………..

Phóng viên đã trực sẵn tại Cung điện Westminster, đây là nơi được sử dụng làm Nhà Quốc hội, nơi tụ họp của Thượng Viện và Hạ Viện, hai viện duy nhất trong toàn cõi Liên hiệp Anh. Cung điện nằm trên bờ phía bắc sông Thame tại thành phố Westminster, trung tâm Luân Đôn thuộc Anh.

Cái thứ chúng ta thấy là Cung điện mới được xây mới thay cho Cung điện Cũ được xây dựng từ thời trung cổ đã bị phá hủy bởi hỏa hoạn vào năm 1834. Cung điện Mới là sở hữu bởi đức vua đang trị vì, ngoài ra nó còn được sử dụng cho các mục đích nghi lễ, nơi ở cho hoàng gia, và là trung tâm quyền lực của cả Đế quốc Anh. Hiện kiến trúc thời Trung cổ quan trọng nhất còn tồn tại sau đám cháy là Westminster Hall, Cloisters of St Stephen’s, Nhà thờ St Mary Undercroft và Tháp Jewel

"Đến rồi!!! Đến rồi!!!"

"Đừng có xô đẩy, tôi đứng ở đây trước!"

Đám phóng viên nhao nhao cả lên, chỉ cần ai cho bọn họ tin sốt dẻo, người đó sẽ là thượng đế, là cơm cha gạo mẹ. Nếu có khả năng, bọn họ hận không thể biết hắn một ngày đi vệ sinh mấy lần, xỏ quần lót màu gì. Bất kể từ phong cách ăn mặc, tính cách, lối sống đều là chủ đề được nhiều người quan tâm, nhưng thứ này đối với họ đều là hoàng kim cả đấy.

Chiếc xe ngựa chở William đã tới cổng cung điện. Lực lượng cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ quanh tòa nhà Quốc Hội, tránh cho đám người quá khích cản trở đường đi.

"Bệ hạ, ngài dự định phát biểu những gì trong buổi khai mạc ngày hôm nay?"

"Hoàng đế bệ hạ, xin ngài cho những người dân biết, dự định tái thiết nội các mới?"

"Sáng nay, Ngài ăn gì vậy thưa bệ hạ"

"Quần lót của ngài màu gì???"

"Ngài có dự định quảng cáo bỉm trẻ em không???"

….v….v

Có người văn minh, có kẻ thích quấy phá nhưng hắn vẫn phải cười với tất cả, người của công chúng cũng không dễ chịu chút nào

"Xin mọi người hãy bình tĩnh, mọi vấn đề quan trọng sẽ được đưa ra ngay trong buổi khai mạc sáng nay"

Tính nói thêm vài câu nữa nhưng Maria tháp tùng ngay bên cạnh, vừa giục giã kéo tay hắn vào Nhà Quốc Hội. Cô nàng thật sự sợ hắn ăn nói linh tinh, chỉ cần vài câu cũng đủ để đám chó săn ấy moi móc suy diễn đủ thứ trên trời dưới đất, an toàn vẫn hơn.

Đám phóng viên có chút tiếc nuối, bên truyền hình có quyền trực tiếp vẫn khá là cao hứng, còn đám tiểu báo nhỏ lẻ không có cơ húp một chén canh. Đây chính là thực lực đại diện hết thảy ở mọi khía cạnh

………………………….

"Ta William V, Hoàng đế của Liên hiệp Anh, người đứng đầu của vương quốc Anh, đại diện cho 58 quốc gia và vùng lãnh thổ lại một lần nữa xin tuyên thệ thực hiện đúng những gì đã hứa với dân tộc Anh và các dân tộc trong cõi Liên hiệp Anh"

Câu kết ngắn gọn cho một bài phát biểu súc tích tới mức không thể tóm tắt thêm vì chả có gì để tóm tắt, vẫn là sẽ quyết tâm như các vị vua Anh khác từng trị vì, đưa Đế quốc Anh càng huy hoàng hơn, người dân đạt nhiều lợi ích hơn, quý tộc càng nhiều danh lợi hơn. – ‘Ài! Thật là bài phát biểu sáo rỗng ‘
Kết thúc bài phát biểu khai mạc Quốc hội, cuộc họp kín sẽ diễn ra ngay sau đó. William đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm trước, bản thảo chỉ có duy nhất Maria đọc qua. Nó thật làm não cô ta nở ra vài vòng, đến giờ phút này nghĩ mãi không ra trong cái thân ảnh nhỏ bẻ kia lại từ đâu viết đến.

…………………………………………

"Như các vị đã thấy, lỗ hổng trong chính sách đối ngoại và quốc phòng sơ hở thật sự quá nhiều. Ai có thể cho ta biết, chúng ta tiếp tục duy trì tới chục chiếc thiết giáp hạm để làm cảnh sao. Hiện giờ học thuyết quân sự hiện đại đã thay đổi, ta đồng ý thiết giáp hạm nguyên tử có tốc độ vượt qua những người anh em của nó bởi nhiên liệu vận hành nhờ năng lượng của phản ứng hạt nhân, chúng có thể vận hành với tốc độ cao trong một khoảng thời gian dài, thời gian tiêu thụ nhiên liệu được mở rộng chỉ trừ trường hợp phải tiếp tế đồ ăn. Con tàu hoạt động ít nhất trong 30 năm liên tục mà không phải nạp nhiên liệu nhưng chi phí là quá cao. Lớp giáp được cải tiến nhẹ hơn và chắc chắn hơn, đó chỉ vì tiến bộ trong ngành công nghiệp luyện kim và giá thành không rẻ chút nào. Nhưng tất cả đều vô nghĩa nếu nó chả giết được ai" – Một chuỗi dài làm hắn thấm mệt, cơ hội chửi đám cứng đầu này cũng không nhiều lắm.

"Vẫn những khẩu pháo có cỡ nòng càng lúc càng lớn nhưng chính xác lại càng nát bét, nhiệm vụ mà thiết giáp hạm bây giờ có thể làm chỉ có thể là bắn yểm trợ từ biển, tại sao không đầu tư nghiên cứu nhiều hơn cho vũ khí của chúng thay vì ra sức đóng thêm tàu mới nếu quý vị vẫn tiếp tục muốn duy trì thời đại Hải quân Anh từng xưng bá trên biển"

"Vậy Bệ hạ có ý tưởng gì mới sao?" - Bộ trưởng Bộ quốc phòng Micheal Heseltine hỏi.

Nhờ sự giúp đỡ của hệ thống hắn có thể tra cứu mọi thông tin không phải là tuyệt mật đều có thể tìm hiểu lại. Theo thông tin được ghi chép, vị Bộ trưởng 52 tuổi này là người thuộc phe bảo thủ với quan điểm "Một quốc gia", một hình thức bảo thủ chính trị của Anh ủng hộ việc bảo tồn thể chế được thành lập và các nguyên tắc truyền thống kết hợp với nền dân chủ chính trị, một chương trình kinh tế và xã hội được thiết kế mang lại lợi ích cho người thường. Không những thế, ông còn là người chống lại Chiên dịch giải trừ hạt nhân. Theo hắn nghĩ, từ bỏ vũ khí hạt nhân chẳng khác gì đoạn tay chân của mình. Với bất kỳ nước nào, vũ khí hạt nhân là lựa chọn cuối cùng cho việc phòng thủ quốc gia, mang ý nghĩa răn đe vô cùng lớn, trừ khi ai đó thống nhất thế giới, vũ khí hạt nhân lúc đó mới chỉ mang lại thảm họa.

"Ta đã xem qua những hoạt động gần đây của Phòng kế hoạch Bộ Quốc Phòng. Adam Butler, ngài có thể trả lời, hiện Bộ đã tạm dừng nghiên cứu vũ khí điện từ phải không?" – William hỏi

"Do tài chính chi tiêu cho Quốc Phòng nhiều năm trở lại đây luôn bị cắt giảm. Bắt đầu ảnh hưởng dai dẳng từ Cuộc đại suy thoái ngay sau chiến tranh thế giới thứ nhất, nước Anh vẫn chưa kịp thời phục hồi đầy đủ và chúng ta suýt chút nữa bị loại khỏi tiêu chuẩn vàng. Sau đó cuộc khủng hoảng dầu mỏ năm 1973 gây sụp đổ thị trường chứng khoán. Nữ hoàng Elizabeth II đã phải điều động quân đội lớn để ổn định Liên minh Ả Rập thuộc Anh. Cuộc khủng hoảng ngân hàng thấp cũng diễn ra cùng lúc đó. Năm 1980, khủng hoảng nợ Mỹ Latin mà chúng ta lại là chủ nợ chính, việc các nước Mỹ Latin không có khả năng chi trả đã ảnh hưởng rất lớn tới kinh tế Anh, nhưng đổi lại chúng ta được mở cửa rất nhiều để can thiệp sâu vào trong chính phủ của những nước đó. Cuối cùng là khủng hoảng chứng khoán ngân hàng Israel, chúng ta đã hỗ trợ họ một khoản tài chính lớn như một vụ trao đổi hợp tác phát triển vũ khí, đồng thời cũng xoa dịu xung đột giữa người Do Thái và người Ả Rập trong Đế quốc Anh"

"Vậy kết luận là nó đã bị dừng!?" – William có chút không nhẫn nại nói

"Đúng vậy chưa bệ hạ, chính xác là vào cuối năm 1973, chúng ta đã không còn đủ năng lực tiếp tục dự án"

"Được rồi, trước hết tạm ngừng hoạt động của hầu hết thiết giáp hạm, ta chỉ cần siêu tốc thiết giáp hạm Elizabeth II lớp Conqueror. Trong tất cả các chiến hạm thì duy nhất nó có thể thực hiện vai trò hộ tống tàu sân bay thay vì tham gia trực tiếp vào trận đánh. Nhiệm vụ của nó là tàu chỉ huy và bảo vệ tàu sân bay HMS Duke of Edinburgh lớp Queen Elizabeth thực hiện nhiệm vụ mới tại biển Hoa Đông. Chi phí vận hành thiết giáp hạm đã dư ra cần lấy một nửa chi trả tiếp cho việc nghiên cứu Vũ khí điện từ, còn lại bổ xung vào ngân sách cho Bộ Thương Mại, Năng lượng và Chiến lược Công nghiệp"

"Bộ trưởng Geoffrey Howe, ta muốn Bộ Ngoại Giao hủy bỏ hiệp ước đã ký vào tháng 12 năm ngoái với Trung Quốc. Tuyên bố chung Trung-Anh về vấn đề Hồng Kông theo ta được biết là cuối tháng này sẽ có hiệu lực"- William quay sang người đàn ông phía đối diện, đó là một người đàn ông đã gần tuổi trung niên, mặc bộ vest sẫm mầu. Hắn đã xem lý lịch người đàn ông này, rất ổn trọng, là một thuyết khách đầy năng lực, phù hợp điều kiện lựa chọn trong kế hoạch tiếp theo của hắn.

"Bệ hạ muốn tiếp tục nắm giữ Hồng Kông, thần e rằng chính phủ Trung Quốc sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu" - Lão bộ trưởng lo lắng nói, từ lúc mới bắt đầu sự nghiệp đứng đầu Bộ Ngoại Giao, chính sách hàng đầu mà ông ấy vẫn hay áp dụng là quan hệ thận trọng với những cường quốc mới như Hoa Kỳ hay Trung Quốc.

"Thần đồng ý với ngài Bộ trưởng, điều này quá mức đột ngột"

"Thần cũng vậy"

Không riêng gì Bộ Ngoại Giao, các Bộ trưởng khác cũng không tán thành kế hoạch này của hắn.

"Ảnh hưởng của chúng ta tại biển Hoa Đông ngày càng giảm sút, Hồng Kông là bàn đạp duy nhất giúp Đế quốc Anh gia tăng ảnh hưởng ở khu vực này" – William vẫn rất kiên trì kế hoạch của mình.

"Nhưng chúng thần lo sợ Mỹ hay Liên Xô sẽ can thiệp vào, đến lúc đó thật khó thu tay"

"Thực ra ta cũng đã nghĩ tới điều này. Về mặt Liên Xô, họ và Trung Quốc luôn có vấn đề trong tranh chấp biên giới, mà theo tình hình ta thấy sự rạn nứt lớn trong Đảng cộng sản Liên Xô, kinh tế cũng ngày một đi xuống, vậy họ còn có thể để ý tới việc của chúng ta sao. Còn phần Mỹ, ai lại chẳng không nhận ra con đại bàng này giăng cái bẫy chết người chỉ chờ những người Xô Viết nhẩy, chúng ta chỉ cần đồng ý ngầm ủng hộ bọn họ là không còn ai có thể cản trở mục đích của Đế quốc Anh, Hồng Kông vẫn mãi là thuộc Anh"

'Thứ đã vào miệng chả lý nào hắn phải nhả ra' - William nghĩ.

Mọi thứ vẫn đều nằm trong tầm tay, điều tiếp theo hắn cần làm là an ổn lớn lên cùng bố cục nền kinh tế thế giới. Và điểm đến lần tới của hắn sẽ là Mỹ, bước đầu tiên trong kế hoạch xưng bá toàn cầu