Chương 6: Lễ đăng quang

Đế Quốc Anh

Chương 6: Lễ đăng quang

9h Tại tu viện Westminster

"Điện hạ, ngài đã nhớ kĩ chứ?" – Maria hỏi.

"Cũng tạm được" – Thật sự là lắm công đoạn, tại sao không để mình đội vương miện rồi chấm dứt luôn nhỉ, giới quý tộc vẫn chưa bỏ được da mặt mỏng, có lẽ cả về sau cũng không được ấy.

"Vậy khởi động thôi, Tổng giám mục, nhờ ngài" – Nhìn cũng không sớm nữa, William cũng muốn nhanh chóng thực hiện xong, hắn đã nghĩ ra cả đống kế hoạch cho tương lai. Trọng sinh lại không lập công tích vĩ đại thì thật uổng.

"Ngài cứ yên tâm, thưa điện hạ"

……………………………

Bước vào thảm chính của lễ đường, William mặc chiếc áo đỏ lễ phục giành riêng cho quốc vương, một phiên bản thu nhỏ phỏng theo lễ đăng quang của Edward VIII. Đi đằng sau bao gồm các cao ủy của Khối thịnh vượng thuộc Đế quốc Anh, tất cả đều mang biểu ngữ cùng những chiếc áo khoác tương xứng của từng quốc gia, tổng cộng 58 người đại diện cho 58 quốc gia và vùng lãnh thổ thuộc Anh.
Hắn di chuyển vào bên trong tu viện, lên lối đi trung tâm và thông qua dàn hợp xướng đang biểu diễn trên sân khấu bài "I was glad".

Theo chuẩn bị, William tiến lên cầu nguyện rồi ngồi lên chiếc ghế Coronation sau khi những người chứng kiến xung quanh tung hô khẩu hiệu - "Đức Chúa Trời cứu rỗi Hoàng đế William", đây là một chiếc ghế gỗ cổ xưa mà các vị vua Anh ngồi khi họ trở thành vua tại lễ đăng quang. Nó được sắp đặt bởi vua Edward I năm 1296 khi đăng quang ngai vị Scotland và được biết như "hòn đá của số phận", chúng được lấy từ người Scotland tại tu viện Scone. Chiếc ghế được đặt tên theo Edward the Confessor, và nó được giữ trong đề thờ của ông tại Tu viện Westminster. Giống như mọi lần, sau khi William hoàn thành lễ đăng quang, chiếc ghế sẽ được đưa tới phòng ngai vàng tại Cung điện Buckingham. Những người thừa kế sau đó chỉ làm mới chiếc ghế còn "hòn đá của số phận" vẫn tiếp tục nhiệm vụ của nó như hàng trăm năm trước.

Tiếp đến là mục tuyên thệ, vì có chút run nên William buộc phải nhẩm lại liên tục. Cầu chúa phụ hộ hắn không đọc sai chữ nào.

"Bạn lấy danh dự và thề sẽ cai trị dân tộc Liên hiệp Anh và Ireland, Canada, New Zealand, Liên minh các nước châu Phi thuộc Anh, Liên minh Ả rập thuộc Anh, Liên minh Ấn Độ và nhiều thành viên khác trong khối thịnh vượng Anh theo đúng luật lệ và phong tục của họ, giải quyết mọi tranh chấp theo luật pháp và sự công bằng với lòng thương xót. Duy trì đức Tin Lành, bảo vệ giáo hội Anh và bảo hộ các giám mục và giáo sĩ của mình "

Tổng giám mục đọc một tràng dài các vùng đất chịu ảnh hưởng của Anh đã gây ấn tượng vô cùng mạnh mẽ cho toàn thể người xem trực tiếp lần đăng quang này trên thế giới. Cuối cùng nhức đầu nhất vẫn là lãnh đạo các siêu cường mới, bọn họ vẫn luôn mong chờ Đế quốc Anh chia năm xẻ bảy để vô nhào cắt một phần bánh, tiếc là lịch sử ở đây không giống như kiếp trước, ông nội của hắn, vua Edward VIII dù mắc phải quyết định mà nhiều người coi nó là ngu xuẩn, từ bỏ ngai vị nhưng di sản ông để lại quá vĩ đại. Cho dù qua hai người trị vì tiếp theo năng lực không có gì xuất chúng, không thể vì đế quốc Anh giữ vững vị thế độc tôn trên trường quốc tế nhưng cũng chưa phải ai muốn đẩy là đổ được, Đế quốc vẫn xứng đáng là con quái thú trong mắt người khác cho dù nó đã già và móng vuốt cũng mất đi độ sắc bén năm nào.

"Ta xin thề thực hiện đúng những gì đã hứa! Dẫn dắt Đế quốc tiếp tục huy hoàng tới mãi sau! Vì vậy hãy cứu giúp con thưa đức Chúa Trời " – Câu hắn cần nhớ cũng chỉ thế này thôi mà tốn bao nhiêu nơron thần kinh, đúng là bi ai cho tương lai của dân tộc Anh.

Sau màn tuyên thệ và ký cam kết trong cuốn sổ tay Hoàng gia (Royal sign-manual), hắn sẽ thực hiện đúng nghĩa vụ được giao phó, điều hành viên Đại hội đồng Giáo hội Scotland David MBA Smith lấy quyển kinh thánh và trình bày cho William một lần nữa các quy tắc và luật lệ trong Kinh thánh. William sau đó trả lại cuốn sách cho Smith để ông ta đưa nó về vị trí cũ.

Các giám mục sau vài phút chờ đợi lại tiếp tục thực hiện nghi lễ, mỗi người đều nâng một vật dụng biểu tượng của Kitô giáo bao gồm quyển Kinh Thánh, Đĩa đựng bánh Thánh và chén Thánh. Chúng lần lượt được giao cho tổng giám mục Canterbury để ông đặt trên bàn thờ.

Mặc dù có chút long ngóng nhưng may thay đa số mọi người đều chăm chú theo dõi đức cha thực hiện nghi lễ, may mắn Maria ra hiệu hắn tiến lên đứng trước ghế của Vua Edward.

Sau một loạt những lời ca tụng công đức của Chúa và không quên nhắn nhủ hắn cần bảo kê Giáo hội Anh. Hình như bọn họ rất khuyết thiếu cảm giác an toàn, hắn nghĩ vậy.

Những giám mục xung quanh hắn bắt đầu tiến hành cái gọi là xức dầu thơm trong khi dàn hợp ca đang hát bài "Zadok the Priest" đó là quốc ca của Anh được sáng tác bởi George Frideric Handel cho lễ đăng quang của Vua George II vào năm 1727.

Chiếc áo choàng đỏ thẫm đã bị cởi bỏ bởi một số quý tộc đại diện nhưng hắn chẳng quen biết ai trong số họ và tất nhiên hắn không bị tước đi đồ trang sức vì nó chỉ dành cho nữ giới, hắn không có thì tước thế nào đây. Trên người hiện chỉ mặc một bộ áo màu đỏ đơn giản, hắn lại ngồi tiếp trên ngai vàng. Vị giám mục trưởng cầm một cây thánh giá trạm nhẹ lên trán William với dầu thánh được làm từ đâu hắn cũng không biết. Khác với Nữ hoàng Elizabeth, buổi lễ xức dầu cũng được truyền hình trực tiếp.

Từ bàn thờ, William được trao tặng chiếc spurs, hình như là bàn đạp ngựa kiểu quý tộc style, biểu tượng cho hiệp sĩ và sau đó nó được đặt trở lại bàn thờ. Ba thanh kiếm trong bộ Sword of State cũng lần lượt được trao tặng và vẫn là đặt nó lại bàn thờ. Tiếp đến, hắn được trao cho vòng tay Armills, Stole Royal, Robe Royal và Orb of Sovereign, The Emperor’s Ring cùng 2 thanh vương trượng là Sverter cùng Dove. Hai tay hai súng, cái thứ nhất bên tay phải và cái thứ hai ở bên tay trái. William được trao vương miện bởi Tổng giám mục Canterbury, với sự tung hô của đám đông: "Chúa cứu rỗi Hoàng đế!!!"

"Uỳnhh!!!!!!!"

Tại thời điểm chính xác Vương miện St Edward chạm vào đầu đức vua, 21 phát đại bác được bắn từ Tháp Luân Đôn, báo hiệu kỷ nguyên mang tên William V vĩ đại đã hàng lâm