Chương 13: Bùng nổ

Đế Quốc Anh

Chương 13: Bùng nổ

"Thấy gì không?"

"Mọi thứ đều bình thường, mà cũng đã gần 5 giờ rồi. Các đội chú ý, bệ hạ sắp quay trở về khách sạn, tất cả sẵn sàng di chuyển"

……………………………………..

"Hôm nay chơi thật vui, bệ hạ khi nào rảnh dẫn ta đi chơi một hồi được không"

"Hala, em nên nhớ nếu không phải lần này bệ hạ tới đây thì …."

"Biết rồi! Chị đừng nhắc lại vấn đề này được không, bệ hạ còn đang ở đây"

"A! Ta không có nghe thấy gì hết" – Con quỷ nhỏ này mới bao lớn mà tinh quái hết chỗ nói. Tý tuổi đầu đã lén rình lúc người xung quanh không để ý mà mò vào chiếc xe tăng được chính phủ dự bị dùng khi có vấn đề khẩn cấp. Cảm giác mạnh cũng đã thử qua nhưng nó cũng cán đổ luôn cả vườn cây và cổng chính dịnh thự nhà lão Saddam, may thay không có người nào bị thương, nếu không đâu chỉ một cái cấm túc đơn giản như vậy.

"Xin lỗi bệ hạ vì hành vi càn quấy của Hala, thần nhất định sẽ dạy bảo em nó" – Rana nghiêm túc nói, mặc kệ bản mặt đưa đám với cái tay liên cục kéo góc áo mình của em gái.

"Thực ra ta với Hala cũng đều chưa tới tuổi trưởng thành, theo như sách nói chúng ta phải gọi là tâm lý phản nghịch. Thật tiếc ta không thể trải qua được mấy hồi"

"Xin lỗi đã khiến người gợi lại chuyện không vui"

"Không sao! Ak, nếu có thời gian rảnh, hãy tới Luân Đôn để ta tận tình chủ nhà. Ở đó có rất nhiều thứ mới lạ, ta nghĩ cả ngươi và Hala đều sẽ thích"

"Trời! Bệ hạ nói thật chứ. Nhất định còn tuyệt hơn nhiều so với chỉ xem trên tivi. Cảm tạ thánh Allah"

"Hala! Chúng ta còn chưa xin phép cha đâu"- Rana sẵng giọng quát em mình

"Không sao, ta sẽ nói lại với ông ấy, Bất cứ khi nào các ngươi rảnh, hãy nhắn ta một tiếng. Đội bay Hoàng gia sẽ trực tiếp đưa đón hai người an toàn tới Luân Đôn, đảm bảo không mất một cọng tóc nào hết"

"Thấy chưa Rana, bệ hạ luôn có cách trợ giúp chúng ta" Con nhỏ không phục bĩu môi coi thường

"Em muốn chị mách….!"

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chúng ta cứ quyết định vậy nhé. Mà từ sáng tới giờ, hai người cứ ‘bệ hạ’ ‘hạ bệ’ suốt, nghe rất là xa cách, vậy từ giờ cứ gọi ta là William đi"

"Điều này …." – Cả hai quay sang nhìn nhau không biết nói gì cho phải. Vấn đề nam tôn nữ ti ở vùng Trung Đông vẫn bị ảnh hưởng rất lớn từ thời hậu Hồi giáo đến bây giờ. Đặc biệt là William, hắn được coi là vua của Iraq lại càng không thể xưng hô không một chút tôn trọng như vậy. Hai người bọn họ còn vẫn biết lượng sức mình, chưa có gan khiêu chiến nền văn hóa Ả Rập đã kéo dài cả ngàn năm qua.

"Vậy cũng có sao đâu, khi chỉ có chúng ta thì đổi xưng hô là được, mà ta dù sao cũng là người đứng đầu Đế quốc Anh. Nếu xảy ra vấn đề gì ta sẽ gánh thay chị em mấy người" – William hùng hổ nói

"Được rồi, vậy từ nay, thần sẽ gọi người là William" – Vừa nói mắt vừa đảo xung quanh xem có ai nghe thấy không.

‘Cô bé tội nghiệp, bị chính văn hóa của nước mình dọa sợ tới mức này. Cũng là một dạng bi ai a’ – Hắn thầm nghĩ.

……………………………………

Trong căn phòng nhỏ tại nhà thờ hồi giáo Al – Zuwiya, cách khách sạn Babylon vài con phố.

"Mục tiêu tới đâu rồi?" – Một tên râu tóc xồm xoàng đang cầm dao quân dụng gọt táo hỏi tên ngồi ngay kế bên.

"Vừa nhận được tin, mục tiêu di chuyển dọc theo đường Arbataash, hiện giờ có lẽ đã qua cầu 14th July Suspended"

"Vậy là nhóm kia đã thất bại, đúng là một lũ ngu. Với khoảng cách gần như vậy mà không dám ra tay, một lũ phế vật!"

"Thế chúng ta gọi về luôn hả Kenza?"

"Mano, bố mẹ có bao giờ nói mày sinh ra đã ngu chưa. Nếu bọn nó rút khỏi Nhà thờ AI Tawhid rất dễ đánh động tụi chó săn SAS. Bảo chúng nó ở yên tại vị trí cũ, đứa nào phá hỏng lần hành sự này tao chôn sống cả nhà nó" – Kenza lắc đầu ngao ngán nhìn lũ đồng đội thiểu năng, thật không làm người khác bớt lo.

"Đã hiểu"

"Để một thằng ranh Thiên chúa làm vua người Ả Rập. William sao, Tao sẽ tiễn mày về với chúa nhanh nhất có thể" – Nhìn heo đồng đội nhanh chân vọt lẹ, hắn cười gằn xem bức ảnh được gắn trên tường, tay trái gặm táo, tay phải phi dao một cái ‘Phập!’ trúng chính giữa ảnh chụp, đó là ảnh William chứ không phải ai khác.

…………………….

Đêm xuống

Một ngày vất vả cũng đã qua, hắn thật sự chịu phục con nhỏ Hala. Đến khi ra về rồi vẫn hoạt bát náo động như khi vừa mới bắt đầu. Cả người đầy mùi mồ hôi, William nhanh chóng vệ sinh bản thân, ngâm nước nóng, thi thoảng duỗi cái chứng tỏ hắn rất ư là dễ chịu. Không thoải mái sao được, đây là khách sạn 5 sao ở Baghdad, tên của nó là Babylon Warwick Hotel. Mặc dù phòng tổng thống ở đây hơi có chút tục so với phòng tắm Hoàng gia tại điện Buckingham nhưng vẫn là tiện nghi bậc nhất mà hắn có thể chọn tại thành phố này.

Các dịch vụ tại khách sạn Babylon thật danh xứng với thực. Ở đây có hồ bơi ngoài trời, bể bơi trong nhà, các phòng nghỉ hiện đại nhìn ra Sông Dejlah, tiếc là thời này không có Smartphone cũng không có Wi-Fi, muốn lên mạng chỉ có thể tại mấy chỗ cố định. Chúng ta còn cần đợi Apple với NCR nghiên cứu ra mới có thử để xài, Có lẽ mua luôn hai nhà công ty này cũng là ý tưởng rất không tồi, nhưng việc đó tính sau, hắn còn phải hưởng thụ đã.

Ở đây có sân tennis, 8 nhà hàng đủ mọi loại ẩm thực trên thế giới đều có tìm thấy ở đây. Du khách có thể thư giãn tại trung tâm Babylon Spa hoặc rèn luyện sức khỏe tại trung tâm thể dục với đầy đủ trang thiết bị. Còn các tiện nghi khác như dịch vụ đặt vé và bàn, cung cấp chỗ đỗ xe miễn phí..v..v rất đáng đồng tiền bát gạo. Còn về chính sách an ninh tại đây thì William đã có SAS, không cần thiết quan tâm. Năng lực bảo vệ, chống khủng bố của quốc gia này hắn không dám khen tặng chút nào, vớ vẩn mất mạng như chơi.

"Đúng chỗ đấy, ấn mạnh tay vào … Mạnh hơn chút nữa …. Được rồi!"

Hiện William đang được một em gái Iraq mát xa lưng, mệt mỏi bỗng chốc như đều tan biến. Chả bù cho kiếp trước, thanh niên không giàu cũng không tính nghèo, lịch trình cuộc đời rất là phổ thông: ‘học tập, đi làm, tích kiệm, mua nhà, lấy vợ, sinh con, nghỉ hưu, đắp chiếu’. Bây giờ nhẩy phát thành vua, mà còn không phải loại tầm thường, nó thuộc dạng quý tộc trong quý tộc. Chỉ cần hắn vẫy tay là có khối cô xếp hàng từ Luân Đôn tới bên kia địa cầu. Thế nên không tội gì phải chịu khổ, nếu không lập được dàn harem đè bẹp các sultan thì thật uổng kiếp này trọng sinh.

…………………….

"Chúng mày đã nhớ hết kế hoạch chưa?"

"Cũng khá khá thưa anh"

"Shut up! Mano, Tao không hỏi mày. Thề có Thánh Allah, nếu không phải mày là em ruột tao thì tao rất nguyện ý đưa mày về với bàn tay của Chúa" – Căm tức nhìn thằng em ngu xuẩn đứng phía sau nói chen vào, Kenza thật sự đau đầu khi vừa làm nhiệm vụ còn phải kiêm bảo mẫu, cũng chỉ vì mẹ hắn trước khi mất yêu cầu phải chăm sóc kỹ nó.

"Tao nỏi cả lũ chúng mày lần nữa, nhớ hết cả rồi chứ! Thằng nào chưa được bước ra, tao thề sẽ nhẹ nhàng với tụi bay"

Hắn đã không giữ nổi bình tĩnh, thời gian còn thừa không nhiều, cả bọn cần hành động ngay trước khi trời sáng

……………………………….

"Có vẻ thoải mái nhỉ"

"Cũng bình thường thôi" – William ngửi thấy mùi khói trong câu hỏi của Marria

Trợn mắt lên nhìn hắn, cô thực sự thấy mình kiếp trước mắc nợ tên khốn này, hôm nay vất vả cả ngày trời để sắp xếp nhân thủ, ấy thế mà đức vua của chúng ta vẫn đang hưởng thụ rất sung sướng. Hắn không có chút nào cảm thấy nguy hiểm sao.

"William, tôi phải nhắc cậu. Chúng ta đang ở Trung Đông chứ không phải tại Anh. Nơi này quá nguy hiểm, đặc biệt đối tượng là cậu"

"Cô cả nghĩ quá rồi, tôi đảm bảo nơi này rất an … "

"Bùm!!!!!!"

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bắt nguồn ở phía Đông khách sạn. May thay đây là khách sạn kiểu hình tháp nên có chút chắc chắn hơn kiểu trụ đứng. Cả khu rung chuyển chốc lát lại ổn định xuống nhưng tiếng súng cũng đã nổ ra ngay sau đó.

"Chết tiệt! Tôi biết ngay kiểu gì cũng có việc phát sinh. William cậu theo sau tôi, đừng chạy loạn"

Maria lấy lại trọng tâm liền kéo tay hắn chạy về phía cầu thang bộ. Giờ khắc này cầu thang máy là tối nguy hiểm, nhỡ chẳng may có quả rốc két đui mù nào lao vào coi như hết.

"Mình đúng là xui xẻo" – Đang định khen tặng mấy câu thì tiếng nổ không khác gì một phát tát vào mặt hắn.

………………………………

Xung quanh bởi vì kẻ địch liên tục nã tên lửa làm hỏng vô số công trình, may thay người dân và du khách đã được di chuyển tới nơi khác khi William chọn khách sạn này làm nơi tạm trú.

Tiếng súng, tiếng gào thét cùng lửa đã bắt đầu lan sang các khu vực khác của khách sạn.

Tại một khu vực nhỏ được quân đội Anh trưng dụng làm trại đóng quân, trên một chiếc xe chỉ huy.

"Báo cáo Phó tư lệnh, vòng ngoài đã bị phá vỡ. Chúng ta cần phản ứng ngay"

"Bọn chúng tấn công theo hướng nào?"

"Tổng cộng có 2 nhóm, một hướng từ phía nhà thờ Hồi giáo AI-Zuwiya đây chính là bọn vừa bắn rốc két, còn một đám khác đang tấn công từ phía bắc theo đường Arbataash Tamuz. Hình như bọn thứ hai có ý đồ chiếm cầu Suspended"

"Chúng định chặn quân chính phủ Iraq tới tiếp viện đây mà. Lập tức phát tín hiệu yêu cầu hỗ trợ tới căn cứ gần nhất. Mật danh chiến dịch lần này là Bão Cát."

"Tướng quân! Tình hình sao rồi?" – Maria vừa đưa William tới xe trú ẩn đã chuẩn bị từ trước. Hiện giờ mà dùng máy bay Trực thăng ly khai sẽ rất nguy hiểm

"Vẫn chỉ biết chúng tấn công từ hướng bắc và hướng nam, còn lại vẫn chưa biết được phía khác có bẫy rập gì không. Tôi vừa phát tín hiệu yêu cầu Tiểu đoàn 1, Trung Đoàn Dù (1PARA) chi viện, họ sẽ tới đây trong vòng 10 phút nữa"

"Vẫn còn chưa đủ, tôi rất nghi ngờ vế lực lượng của bọn khủng bố. Chúng ta cần không quân hỗ trợ ngay bây giờ!" - Nhất định phải trấn áp đợt tập kích này càng nhanh càng tốt, để lâu sẽ lắm việc phát sinh"

"Tôi hiểu rồi!" – Nói xong quay sang gật đầu với người lính giao liên đang túc trực canh bộ đài

"SUNRAY MINOR RAF 32 RRR. Đây là mật lệnh từ Tướng quân Michael Wilkes, Phó tư lệnh Trung Đoàn 22 SAS Yêu cầu tàu sân bay HMS Illustrious thực hiện nhiệm vụ chi viện"

………………………

Tại một vùng biển trên Vịnh Ba Tư.

Tàu sân bay hạng nhẹ HMS Illustrious (R06) thuộc lớp Invincible, được xây dựng cuối những năm 70 và đầu những năm 80, mọi người thường mệnh danh tàu là 'Lusty' để phân biệt với những con tàu sân bay cùng tên khác.

Hiện tại, theo lệnh của Đô Đốc thứ nhất John Fieldhouse, Lusty đang thực hiện nhiệm vụ yểm trợ Phi đội số 32 Hoàng gia tại chuyến thăm Iraq của Hoàng đế William V.

"Tình hình thế nào"

"Đô đốc, chúng ta nhận được lệnh cứu trợ từ SAS."

"Không ngờ bọn khủng bố nhẫn nhịn kém tới vậy, chưa được một ngày đã manh động rồi. Phát báo động ở mức cao nhất. Đưa Harrier II GR5 vào thực hiện tấn công ngay lập tức! Mục tiêu là một nhóm khủng bố chưa được xác định. Tôi cho phép Hải đội Không quân 809 vào lúc 23h55' được phép thực hiện nhiệm vụ tại vùng trời Iraq " Đô Đốc Richard Phillips không dám có chút nào chần chừ mệnh lệnh.

......................................

"Các máy bay chú ý! Đây là nhiệm vụ nguy hiểm do bắn gần."

Cùng thời điểm, toàn bộ các máy bay đang thực thi nhiệm vụ tại khu vực gần đó đều thu được tín hiệu

"Vừa nhận được cuộc gọi từ chiến dịch Bão Cát. Ai gần khu vực Baghdad hơn?"

"Harrier GR 1 thuộc Phi đội 1 tại Choman, thưa ngài"

"Được, hãy gửi phi đội 1 tới Mục tiêu nguy hiểm do bắn gần người mình"