Chương 23: Hai thế giới

Đế Quốc Anh

Chương 23: Hai thế giới

Nước Mỹ được xem là miền đất hứa với những cơ hội bình đẳng dành cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, cũng như nhiều quốc gia khác, ở đây vẫn luôn tồn tại mặt tối của nó.

Khoảng cách giàu nghèo ở Mỹ vẫn đang ngày một nới rộng. Tuy thu nhập trung bình dâng lên đều đặn nhưng khoảng cách chênh lệch về thu nhập và tài sản đang có xu hướng gia tăng. Việc đánh thuế cao giới nhà giàu từ lâu vẫn được coi là phương pháp tối ưu nhưng thực chất còn rất nhiều yếu tố khác bao gồm xã hội được kỹ thuật hóa cao, giáo dục và tay nghề là hai tác nhân quan trọng. Mặc khác các công ty lớn càng ngày càng có mức lãi khủng khiếp, trong khi mức lương trung bình của nhân viên lại giảm.

Hôm nay hắn đã được kiến thức thế nào là chênh lệch giữa nhóm 1% và 99% còn lại của nước Mỹ.

………………………….

William ở đây cũng đã gần được một tháng rồi. Mọi thứ có vẻ khá ổn, vừa đi học vừa ngồi đánh tiểu thuyết, thi thoảng lại viết thêm nhạc. Chỉ cần hốt trọn đám siêu phẩm kia, những giải thưởng lớn như Oscar hay Grammy đều sẽ phải quay trong lòng bàn tay hắn. Cùng với việc bí mật hoặc công khai thâu tóm dần các tập đoàn truyền thông, tới lúc đó lời nói của hắn chính là ý chí của Thượng Đế.

Quay lại vấn đề học tập, đám du côn trong trường kể từ lần đó đã không dám lảng vảng trước mặt hắn nữa. Cứ ngỡ mọi thứ vẫn tiếp diễn tới hết bốn năm học mà không có gì nổi bật nhưng có vẻ hắn hơi chút ngây thơ. Vận đen không rơi trên đầu hắn nhưng không có nghĩa người khác cũng vậy.

……………………………

Khu nhà ăn

Đây là trường học điển hình dành cho giới nhà giàu. Để đáp ứng đầy đủ nhu cầu của các teen quý tộc sau những buổi học ‘vất vả’, tiện nghi tại nơi này được đẩy lên mức cao nhất. Căng tin luôn cung cấp những bữa trưa đạt chuẩn ISO, ở đây học sinh có thể hưởng thụ ẩm thực từ các quốc gia như Mỹ Latinh, châu Âu, Đông Á, Đông Nam Á,..v..v

"Con nhỏ kia đi làm chưa?"

"Nó tới rồi"

Một đám thanh niên bàn luận nhốn nháo chỉ trỏ về phía bếp ăn.

"Mia, cô rửa bát kiểu gì vậy, vẫn còn vết bẩn đây này!" – Tên cầm đầu chính là một người trong nhóm nữ William gặp ngoài cửa trường khi đó. Một tay ả đang cầm xuất ăn của mình giơ về phía cô gái đang bị vây vào giữa, một tay khác thì chống nạnh cực kỳ cường thế. Nhìn dáng vẻ không đến nỗi nào mà miệng thốt ra toàn lời chua chát.

"Tôi đã rửa rất kỹ, đây là cô cố tình bắt chẹt người khác"

"Tôi nói bẩn là nó bẩn, cô còn dám cãi, con nhỏ rác rưởi!!" – Nói xong, vị tiểu thư này bắt đầu sử dụng tay chân thay vì mồm mép.

"Trời cô ta định khóc sao! Mọi người nhanh tới xem, sắp chảy nước mắt kìa!"

"Chỗ nào, chỗ nào?"

"Mấy người đang làm cái gì vậy!!"

Vừa từ thư viện qua đây, hắn có chút thấy đói nên sang tìm xem có món gì ngon không. Bình thường đồ ăn của William đều do đầu bếp riêng chuẩn bị trước và được kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo an toàn.

"Chị không sao chứ?" Gạt hết lũ học sinh ra, hắn hỏi thăm cô gái đang ngồi xổm trước mặt.

"Cảm ơn"

"Bọn họ thật quá đáng. Tuyệt đối không thể để yên chuyện này" - Vừa nói vừa căm tức nhìn đám người đang tản đi.

"Không cần vậy đâu, tôi quen rồi. "

"Nếu chị cứ tiếp tục nhẫn nhịn sẽ làm bọn họ càng làm càn hơn. Chúng ta cần cho thầy Hiệu trưởng biết chuyện này"

"Nhưng tôi không thể, mẹ tôi đã rất vất vả để tôi có khả năng tới học tập ở đây. Nếu làm vậy sẽ khiến bà vô cùng thất vọng và còn ảnh hưởng tới cậu nữa"

Nhìn William quần áo mặc trông cũng bình thường, có lẽ gia cảnh không phải thuộc diện khá giả lắm. Mà kể cả có, Mia cũng không muốn liên lụy cậu ta, mẹ cô đã dậy phải tự biết gánh vác, không được phép nhờ vả người ta vì món nợ thường rất khó trả.

"Chị quá lo nghĩ rồi, mà em không có sợ bọn họ đâu" – William thật muốn cho mình phát tát. Mách thầy cô, hành động ngu xuẩn nhất mà hắn nghĩ ra, nếu nó tác dụng thì heo mẹ biết leo cây.

Có vẻ Mia hoàn toàn cho rằng hắn cũng giống như cô, đều thuộc tầng lớp thấp ở đất New York này. Nhưng nghĩ lại bộ quần áo của hắn trông cùi thế sao, đây là sản phẩm được may tay từng đường kim mũi chỉ do đội ngũ thợ khéo nhất ở Anh quốc thực hiện. Vậy càng tốt, Hắn có kế hoạch sẽ để lũ mắt chó nhìn người kia phải sáng mù

……………………


Dù mới lần đầu tiên gặp mặt nhưng hai người đã rất nhanh làm thân. Cô nàng còn mời hắn về nhà ăn bữa cơm vì nghe William nói cậu sống ở gần khu nhà mình, coi như cảm tạ chiều nay cậu đã giải cứu cô khỏi lũ man rợ kia. Hắn cũng không ngờ mình chém bừa chỗ ở lại trùng hợp tới vậy.

Leo lên xe buýt, hắn nháy mắt dặn tài xế đưa bọn họ tới nhà Mia, rất thuận lợi nhập vai. Theo ý thức của lũ học sinh quý tộc, chiếc xe buýt này đã trở thành lãnh địa riêng của hắn, một là chúng sẽ không đi theo luật con nhà giàu, hai là không có gan vuốt râu hùm nên không bất kỳ ai ở đây. William cũng từ đó đi học vẫn là bằng xe buýt. Việc đó càng làm chắc chắn thêm suy nghĩ của Mia, gia cảnh của cậu bé này rất bình thường nếu không sao không đi xe riêng, nó cũng làm quan hệ của họ tốt hơn, dù sao cùng tầng lớp luôn có nhiều thứ để tán gẫu.

Phải đi khá xa mới tới nhà của Mia. Đó là một căn nhà nhỏ ở Brooklyn

Không ngờ tại New York, một trong những thành phố nhiều tỷ phú nhất thế giới, nhưng tại góc khuất, nó đang tăng dần về tỷ lệ số người thiếu ăn và vô gia cư, 16% đang sống ở mức dưới nghèo khổ, 10% sống nhờ thức ăn cứu trợ. Không biết Luân Đôn với các thành phố khác tại Anh như thế nào. Hắn cần phải thông tri Maria quan tâm hơn tới vấn đề này mới được

"Chào bác"

Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, khuôn mặt đầy tang thương và nếp nhăn. Chắc hẳn cô đã trải qua cuộc sống rất khó khăn

"Cậu là bạn con bé sao, đây là lần đầu tiên nó dẫn bạn học về nhà"

"Dạ vâng, cháu là học sinh năm nhất"

"Cậu có vẻ khá nhỏ tuổi?"

"Cháu học vượt lớp, tháng trước vừa tròn năm tuổi "

"Oh! Cháu giỏi thật đó William, cô chưa thấy ai tầm tuổi này đã học cấp 3!"

"Cô quá lời rồi, ngoài kia có rất nhiều người thông minh hơn cháu!"

Hai người nói chuyện phiếm một lúc thì Mia đã dọn cơm ra. Các món trên bàn đều rất phổng thông, hắn cũng từng sống như thế này, kiếp trước không phải dạng bơi lội trong nhung lụa. Còn đối với bọn học sinh quý tộc thì ở đây thật mất vệ sinh nhưng hắn có cảm giác ngược lại, rất thoải mái, không bị gò ép bởi khuôn phép hoàng gia, muốn làm gì cũng phải giữ ý, vì bộ mặt của hoàng gia Anh nên dù hắn ngứa mũi muốn móc cái thứ của nợ kia ra cũng phải nhịn trở về.

Sau bữa ăn, cả hai hồi tại chiếc xích đu cũ ở sân vườn trước nhà.

"Này William, cậu có cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta không?"

"Hmm! Làm gì có, em thấy chị suy nghĩ hơi nhiều rồi" – Cô nàng nhạy thật, đám bảo vệ của hắn bảo hộ gần đó mà cũng cảm giác được.

"Có lẽ vậy, hôm nay sẽ thật là một ngày dài nếu không có cậu đứng ra ngăn cản họ"

"Vậy bình thường thì sao?"

"Từ năm nhất chị đã làm rửa bát tại căng tin trường, nó là một công việc tốt đến khi các bạn học phát hiện chị đang lúi húi rửa chén sau tấm rèm. Và kể từ đó luôn có người tới châm chọc khiêu khích đến khi chị không chịu nổi nữa mà chốn khỏi nơi địa ngục đó. Việc khóc lóc làm con người ta rất mệt, nên bản thân vẫn tự nhủ phải kiềm nén cảm xúc" – Mia hồi tưởng lại

"Em nghĩ chị nên nghỉ ngơi sớm. Biết đâu ngày mai sẽ khác "

"Không đâu William, người giàu mãi giàu, người nghèo mãi nghèo. Cậu không thể thay đổi cuộc chơi"

"Biết đâu đấy. Cuộc đời có rất nhiều thứ không thể ngờ tới"

"Cậu thật biết dỗ ngọt người khác! Nhất định sau này không biết bao nhiêu cô gái bị William của chúng ta tán đổ" Mia cười vui vẻ trêu chọc hắn.

………………………………………..

"Bệ hạ không nên ra ngoài vào lúc quá muộn như thế này, nước Mỹ ban đêm rất nguy hiểm, kể cả chúng ta đang ở New York"

"Không sao đâu Jason, đây chỉ là việc đột xuất. Mà việc tôi bảo, cậu đã làm xong rồi chứ"

"Đã hoàn thành thưa bệ hạ. Đây là thông tin người bệ hạ muốn tìm"

Nhận lấy bảng lý lịch, William không nhịn được trầm trồ:

"Chà!! Học lực rất không tệ. Để đạt được học bổng toàn phần ở trường Great Neck không phải dễ dàng đâu"

"Đúng vậy, cô ấy đã theo học ở trường này ba năm. Mọi đánh giá học tập cho thấy tất cả đều loại A trừ hoạt động ngoại khóa. Nghe nói do vấn đề hoàn cảnh và...."

"Và làm sao?"

"Và cực kỳ hậu đậu thưa bệ hạ"

"Hậu đậu, anh không đùa chứ. Mà cô ấy đang làm nhân viên rửa bát, đó không phải công việc cho người vụng về"

"Ngu ngốc có rất nhiều loại và hậu đậu cũng vậy thưa bệ hạ"

"Ra vậy. Mà tại sao nhiều thứ thông tin đều tra được thế, còn có cả số đo ba vòng nữa. Không phải mấy người làm điều gì không tốt đó chứ?" – Theo chỉ số này, phom người của Mia có thể thi hoa hậu đấy. Nhưng bên ngoài sao không thấy được nhỉ, chắc do vấn đề ăn mặc cũng nên.

"Ước lượng thôi thưa bệ hạ, chúng ta có rất nhiều chuyên giá đánh giá"

"Vậy sao, nếu họ thất nghiệp quả thật nên đi lĩnh vực nghệ thuật. Vậy nhóm cố vấn được tuyển chọn bao giờ tới đây"

"7h tối mai họ sẽ tập trung tại biệt thự Kings Point, thưa bệ hạ"

"Rất tốt. À, tôi có nhiệm vụ mới cho cậu… Thế này …. Như này …. Cậu hiểu rồi chứ"

"Hoàn toàn rõ, xin người yên tâm"