Chương 30: Tính toán

Đế Quốc Anh

Chương 30: Tính toán

Thất bại nằm ngoài sức tưởng tượng khiến trùm Paul Castellano phát điên và càng bực hơn nữa khi lão còn chẳng biết kẻ nhúng tay vào vụ này là ai. Chưa từng nếm mùi thất bại từ khi lên nắm quyền, uy tín của lão giờ đã tới mức quét đất.

"Paul, Đây là một hồi tai nạn"

"Hãy gọi ta một cách tôn trọng"

Lão cau mặt nói, bất cứ ai trong băng đảng hay những mối liên hệ bên ngoài, lão đều yêu cầu như vậy. Cuộc sống đầy ảo tưởng về thời kỳ huy hoàng, những toan tính trở thành một danh nhân thành đạt đã mài mòn tâm trí.

"Được rồi. Thưa bố già"

"Tommy. Tại sao lại thất bại, đừng nói với tôi là đám người dưới của ông bị một con đà bà dẫm dưới chân"

"Tất nhiên là không rồi." Thomas (1) vội phủ nhận. Trong giới xã hội đen, thất bại đồng nghĩa mất đi danh dự, uy tín và nặng hơn nữa là dời luôn cái mạng của mình chứ chẳng phải nói giỡn. Mà hắn lại cực kỳ sùng bái và quan hệ rất tốt với ông chủ mặc dù lão không phải người của dòng họ Gambino.

"Vậy là tại sao, có thể giải thích với tôi chứ?!" Mặt ông trùm nhăn lại, lão đang mất kiên nhẫn.

"Lũ cớm đã biết được kế hoạch của chúng ta. Cả tòa nhà đó tràn đầy bẫy rập và đặc nhiệm trực sẵn"

"Đặc nhiệm?! Thật vô lý!! Sao chúng lại có ở đó chứ. Bọn FBI chưa bao giờ quyết liệt tới vậy"

Chính phủ Mỹ không phải một người mà là cả một tập thể vô cùng lớn. Các mắt xích quan hệ, các tổ chức riêng chồng chéo lẫn nhau nên tham nhũng là điều không thể tránh khỏi dù Mỹ vẫn là một trong hai quốc gia có nền kinh tế hàng đầu thế giới. Từ đó rất dễ hiểu, giới tội phạm Hoa Kỳ tại sao lại khó triệt bỏ đến vậy. Những tổ chức tham nhũng có hệ thống, một phần đông là các quan chức thương nhân có giao dịch với xã hội đen, bảo hộ chúng buôn lậu, rửa tiền, hàng cấm, bù lại nhận được khoản tiền kha khá hoặc những thứ khác thay thế như tống tiền đối thủ, bưng bít thông tin, độc quyền. Chính vì vậy FBI dù có muốn hoàn toàn phá bỏ mọi đường dây tội phạm cũng sẽ bị đủ lý do làm trì hoãn, không cớ gì manh động khiến cả giới tư bản đầu sỏ căng thẳng dây thần kinh, đến lúc đó bọn họ cũng chẳng có quả ngon để ăn.

"Theo suy đoán rất có thể là SEAL, nhóm được cử đi đã chạm trán chúng và kết cục chỉ có thể nói thê thảm"

Nhắc tới cái tên này, biểu tượng của quân đội Mỹ làm hắn thật sợ hãi.

"Ông có nói đùa không đấy. Lính thủy đánh bộ không phải thức ăn nhanh như pizza mà gọi là có. FBI cũng không có năng lực mời mấy thành phần này tham gia một vụ bắt cóc thông thường"

"Đây chính là vấn đề. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ liên hệ với những người của ta trong chính phủ"

"Đừng vội, ta cảm thấy có gì đó rất lạ trong chuyện này. Để James (2) kiểm tra kỹ xem có biết được thân thế thằng bé kia không, nếu dính phải người của chính phủ chúng ta sẽ tạm dừng ở đây thôi con trai"

"Nhưng cha …"

"Đừng cãi lời ta"

"Vâng" Hắn ỉu xìu chán nản tông cửa ra ngoài chả thèm chào một a

"Có lẽ ta đã quá nuông chiều nó" Nhìn cách ứng xử quá thiếu lễ giáo, Paul tự hỏi

…......................

Hôm nay thời tiết vẫn còn khá mát mẻ, hắn không ngại cố thưởng thức thêm vài ly kem trước khi Đông tới. Cũng có thể nói thú tiểu khiển trong khoảng thập niên 80 thật sự quá nát bét. Wii,PS, Xbox hết thảy đều không có, nên ngoài nhàm chán ngồi trong vườn hóng gió giết thời gian thì hắn chả biết làm gì hơn. Ngẩn người, ánh mắt vô định thì có tiếng ai đó chạy lại gần, nhìn ra mới thấy Jason chẳng biết gặp phải thứ gì vội vã chạy tới.

"Bệ hạ, có tin mới. Paul đã bị đàn em của mình ám sát"

Tâm trí đang ở trên mây cũng kéo trở về, tin này đúng là đảo lộn kế hoạch tiếp theo của hắn. William nhẩm tính lực sửa chữa thế giới này mạnh thật, cuối cùng lão già đó vẫn chết bởi chính thủ hạ của mình

"Khi nào?"

"Tầm 5 giờ chiều, Paul cùng với cô tình nhân trẻ trên đường số 46 trung tâm Manhattan thì bị một tay súng bắn tỉa hạ sát. Nghe nói đã gục ngay tại chỗ vì phát đạn bắn trúng đầu"

"Có biết ai đứng sau vụ này không?"

"Là John Gotti. Con cáo già này đã cho lính dưới phục kích khi chiếc Lincoln đỗ trước cửa Nhà hàng bít tết Sparks, người của lão cũng thẳng tay diệt trừ cả cô bạn gái lẫn tên vệ sĩ thân cận Thomas Bilotti, tất cả đều không thoát khỏi cái chết."

"Độc ác và tàn nhẫn, ta nên đề phòng với những người thế này, nếu có vấn đề nguy hại tới lợi ích của Anh quốc thì xử quyết ngay không được nhân nhượng là lựa chọn tốt nhất. Còn về phần Paul, cái giá phải trả có vẻ quá nhẹ nhàng cho lão già đó nhưng thằng con lão không có cơ hội sống tốt"

Hắn tự nói với chính mình rồi quay lại nói:

"Jason, cho người đi bắt Philip. Chúng ta không dây dưa thêm nữa với lũ xã hội đen"

Truyện này coi như xong, liên quan quá nhiều tới lũ mafia quả thật tâm tình không tốt nhưng hắn quên mất một điều, mafia Mỹ có mặt ở mọi ngành nghề, đặc biệt như địa ốc, giải tri, đều là những mục tiêu hắn ngắm tới. Không sớm thì muộn cũng phải va chạm với chúng, dù là theo cách này hay là cách khác.

"Alo, rồi.. rồi...!" Jason thông qua bộ đàm xác nhận vài câu sau đó vội quay sang William báo lại "Bệ hạ, tiểu thư Drew đã tới"

"Ồ, hiệu xuất cũng nhanh đấy chứ. Là nhà nào vậy?"

"FedEx Express thưa bệ hạ"

Đây không phải chính là Hãng hàng không vận tải lớn nhất thế giới và lớn thứ chín về quy mô đội bay tại kiếp trước sao. Cung cấp và vận chuyển hàng hóa tới hơn 375 điểm giao tiếp ở hầu hết các quốc gia. Đúng là một con quái vật khổng lồ, mặc dù hiện tại nó vẫn chưa bước vào kỷ nguyên vàng, dịch vụ cung cấp chủ yếu đều tại Hoa Kỳ nhưng hắn đã thấy được lốm đốm năng lực tuyệt hảo mà FedEx đem lại.

"Có lẽ Anh quốc nên thu mua mấy đầu công ty Vận tải"

Liệt kê hàng loạt tên các tập đoàn vận tải có tiếng sau này, bây giờ bỏ ngay vào tay thì còn kịp. Đế quốc Anh quá rộng lớn, lưu lượng giao thông hàng hóa liên tục tăng cao nhưng không hiểu sao cả Hải quân lẫn các công ty vận tải biển tuy được chú trọng nhưng càng lúc càng tụt lùi lạc hậu so với các đối thủ khác, có vẻ các nhà đầu tư đang ỷ lại vào nhóm công ty nước ngoài hơn là tự phát triển. Nước Anh vì là cường quốc trên biển mới có ngày hôm nay, vậy hắn sẽ lại để Hoàng gia một lần nữa kiểm soát ngành nghề quan trọng này chứ không thể để giới tư bản ngoại quốc khống chế, đây đúng không phải là ý tồi đâu. Đã đến lúc để tập đoàn Crown Estate mở rộng năng lực của mình, không chỉ là cự đầu về dầu mỏ, bất động sản, tài sản biển, giải trí, thương mại, lâm nghiệp, nông nghiệp, trung tâm mua sắm, công viên bán lẻ mà còn cần tăng cường kiểm soát vận tải hậu cần, ngân hàng, điện tử-viễn thông, dịch vụ an ninh cùng nhiều nhiều thứ khác nữa. Muốn giữ vững cái ghế hắn đang ngồi thì không chỉ cần dân chúng ủng hộ, quân đội trung thành mà còn phải nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả một đế chế.

"Được rồi, tối nay đánh điện cho Maria, ta muốn giao cho chị ấy xử lý vấn đề này" Đắn đo chốc lát, hắn nói lại với Jason. Các tên cần vệ này có vẻ hơi đa nhiệm, đến lúc tìm một vài người chuyên nghiệp.

"Rõ! Thần xin đi trước"

Jason vừa đi thì Drew đã tới khuôn viên chính. Kể từ khi biết được mình thoát khỏi bà mẹ phù thủy, Drew quyết định di dời toàn bộ căn cứ của cô về đây bất chấp William kháng nghị.

"Tôi đã nói rồi, không nhất thiết phải đem hết mấy thứ đó về đây được không"

Nhìn xung quanh la liệt đủ thứ trời ơi đất hỡi, đúng là con trâu cứng đầu.
"Vậy sao được, nó là tài sản mang giá trị tuổi thơ cậu hiểu không, là tuổi thơ đấy"

"Nhưng cái cây cổ thụ kia cũng không cần đào từ Los Angeles về đây chứ. Tôi nghe nhân viên báo nó đã ngót nghét trăm năm có thừa" Vừa nói tay vừa chỉ gốc cây phải ba người ôm không hết. Nếu để mấy tay bên môi trường biết được lại loạn lên cho coi.

"Nhưng cái cây đó rất hợp với chiếc xích đu. Mà cậu tiếc tiền sao"

"Ách! Không có a" Hắn quyết định dừng vấn đề tại đây, cô nàng này tuyệt đối không phải dạng người hay làm theo lẽ thường.

Mà hôm nay là ngày đầu tiên Drew tới, hắn có một vài thứ cần nói rõ với cô. Mộng tưởng của vị thần quậy phá này hắn làm sao lại không rõ chứ. Bị cha ruột bỏ mặc như không quen biết cùng bà mẹ cực phẩm coi như thương phẩm kinh doanh từ khi còn rất nhỏ. Cảm giác bất lực, tức giận không thể quyết định vận mệnh khiến cô càng thêm sa đà vào tiệc tùng, sử dụng chất gây nghiện như cách làm dịu đi phần nào sự phản kháng. Chính hắn cũng không còn dám như trước phong tước lung tung. Ai biết được vị tiểu thư này khi nào giở chứng thì ngay hôm sau kiểu gì cũng lên trang nhất, mọi danh dự quý tộc hoàng thất Anh quốc coi như lột một lớp da.

"Nơi này thật lớn!!!"

"Đúng thế nhưng có cần phải hét to vậy không?"

"Đương nhiên. Vì thế chúng ta nên tổ chức một buổi tiệc tối" Vừa nói vừa xoay vòng nhìn quanh. Chỉ cần mắt không có mờ thì đều nhận ra nơi này thật tuyệt vời, lối kiến trúc cổ kính làm người xem luôn có cảm giác như quay về nhiều thập niên trước.

"Tôi ghét tiệc tùng." William khước từ lời đề nghị - ‘đúng là chứng nào tật nấy’

"Thôi nào, chúng ta sẽ rất vui vẻ đấy, chả lẽ cậu không có gì phấn khích sao"

"À, ý đó không sai nhưng cô không cảm thấy lý do quá miễn cưỡng sao"

"Vậy ý cậu là không được, thật quá thất vọng"

Cô nàng nào dễ dàng dàng tử bỏ ý đồ, căn bệnh ham vui lần nữa tác quái trong cái đầu nhỏ ấy. Chỉ thiếu mức bán linh hồn cho quỷ dữ là trọn bộ.

"Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc"

"Sao vậy?" Nói chuyện nãy giờ nhưng mắt vẫn không rời đài phun nước. Cảnh vật dưới bầu trời đêm thật lung linh và lộng lẫy, thực sự quá thu hút ánh mắt.

"Đầu tiên tôi giới thiệu với cô. Đây là đội cận vệ được huấn luyện, họ sẽ bảo đảm an toàn của cô 24/7"

Nói xong William quay ra nhìn nhóm phụ nữ đứng sau. Tất cả đều rất cứng cỏi, không có chút gì phụ nữ nhu mì ở đây. Đảm bảo kẻ nào dây vào tối đến chắc chắn không còn hàm để nhai cơm. Và quan trọng hơn là giám sát con quỷ nhỏ này không gây phiền phức quá lớn. Hắn không có nhiều thời gian ngày ngày đi dọn dẹp đống đổ nát ấy.

"Bọn họ rất giỏi đánh nhau?"

"Đúng vậy"

"Đến mức nào?"

"Tùy theo cách hiểu của cô" William chả buồn giải thích thêm vì chính hắn cũng chả rõ lắm

"Tuyệt! Trước kia nhìn qua vài tên rất ngứa mắt, lần này phải cho chúng nhập viện vài tháng"

Vị tiểu thư này từng mơ ước có một đám người áo đen như trong phim vậy, chỉ cần hô lên là mọi chướng ngại đều bị giải quyết. Nghĩ đến đấy thôi mà tưởng chừng hơn cả hút xì gà cuba, tuyệt đối là điều thầm kín của khối người.

"Còn việc nữa, tôi sẽ sắp xếp việc nhập học tại một trường trung học cơ sở ở đây hoặc về trường cũ là tùy cô"

Đang lúc cảm xúc dâng trào thì William đã cho ngay gáo nước lạnh.

"Không đi được không. Tới trường rất là chán."

Nghe tới chữ học thôi thật khiến con người ta buồn ngủ. Drew thề danh dự nhất định không thỏa hiệp trước cái ‘ác’.

"Không được, ngoài lúc đóng phim với quảng cáo ra cô sẽ phải tới trường"

"Là nội trú?"

"Đúng thế"

"Vậy cậu giết tôi đi"

"Đừng phản ứng quá khích. Đây chỉ là muốn tốt cho chính cô thôi mà"

"Thế cậu học trường tiểu học nào" Drew nhìn hắn là lạ hỏi, biết đâu moi được tin gì đó. Thấy tên này sống có vẻ rất thoải mái, chắc hẳn là thành phần trốn học lâu năm.

"Tôi học cấp 3 đó cô gái" William kiêu ngạo nói.

Hắn mới bao tuổi chứ. Rõ ràng là bốc phét không động não, cô đâu dễ bị lừa: "Trò đùa này chẳng hay chút nào"

"Tin hay không tùy cô nhưng việc đi học là không thể dừng được"

"Cậu nghĩ tôi học được gì ở đó?"

"Ai cần cô học được gì, chỉ cần đừng suốt ngày tới quán bar quậy phá là tôi đã cảm ơn chúa lắm rồi" Hắn lẩm nhẩm.

"Không muốn đi!"

"Nếu thế chúng ta cần cân nhắc thêm việc học nội trú"

…..................................

Một tiếng sau

Cuối cùng Drew vẫn phải sách ba lô tới lớp, nhìn cái mặt ỉu xìu như cơm nguội là hiểu tâm tình cô nàng hiện giờ. Nhưng việc ép buộc ai đó làm những thứ họ không thích thì hiệu quả luôn là ngược lại và hắn đã lãnh ngay sau đó khi chưa nổi một tuần.

Hiệu trưởng trường nữ sinh đánh điện hỏi thăm William và kẻ gây họa chẳng ai khác ngoài Drew. Thật xứng với danh hiệu "party girl", không được mấy ngày đã bắt đầu lôi kéo các cô gái trong trường bỏ học trốn tiết đi tham gia các buổi nhậu nhẹt thâu đêm. Lão hiệu trưởng rất lo cô nàng làm hư hỏng các thiếu nữ ngoan hiền học giỏi của trường, còn về phía hắn cũng chả biết làm gì hơn ngoài đe dọa Drew vài câu coi như xong. Nói nữa cũng vậy, muốn thay đổi tính cách đã ăn sâu vào tiềm thức không phải ngày một ngày hai. Cách tốt nhất là ủng hộ trường một khoản tài chính là đâu lại vào đấy. Và như người ta nói ‘Tiền không mua được tất cả nhưng lại có thể chi phối nhiều thứ’.



(1) Tên Thomas Gambino biệt danh Tommy.

(2) James Failla, một capo cấp cao trong tổ chức mafia. Tên này đang nắm giữ quyền kiểm soát Hiệp hội xử lý rác thải của Greater New York, một hiệp hội buôn lậu rác ở khu vực New York. 50% chi phí hoạt động của gia đình Gambino bắt nguồn từ đây.