Chương 35: Quả đất tròn

Đế Quốc Anh

Chương 35: Quả đất tròn

"Cô ta làm ở đây bao lâu rồi?"

Pedro, tay chơi khét tiếng trong khu này, Con trai ông trùm khu phố, chuyên buôn bán hàng cấm nhiều năm nhưng khá lạ vì chưa có bị cảnh sát sờ gáy

Với tài thiên bẩm là soi gái, chỉ cần liếc qua vài lần là biết có phải nai tơ hay cáo, tuy tuổi tác không lớn nhưng chiến tích săn chân dài cực kỳ oanh liệt. Không biết đã có bao nhiêu cô gái đã bị hủy trong tay hắn, nhưng vẫn cứ sống thoải mái ngoài vòng pháp luật.

"Khoảng ba tháng trước. Nhìn ngon nước đấy. Sếp, chúng ta ra tay luôn chứ" Tên đàn em đi cùng dáng vẻ thèm nhỏ dãi mắt không chớp nhìn cô phục vụ viên ở phía xa góc bên trái.

"Tất nhiên, không thì ta đến nơi này làm gì. À đúng rồi, kêu người mang chục suất pizza về đây, mấy anh em vất vả cả ngày ở cảng còn chưa ăn gì. Tao nghe mấy con nhỏ trong phố nói tháng này tự dưng rộ lên một quán ăn khá đấy. Thử xem sao"

"Đại ca để em"

…......................

Hiện William đang là nhân viên giao hàng ở New York cho một quán pizza nhỏ, đây là chỗ Jenny giới thiệu hắn vào, cô nàng cũng làm ở đây được chừng nửa năm, nghe có vẻ muốn hắn cùng chỗ cho vui.

Lúc này hắn với Jenny đang đưa một đơn hàng lớn tới hộp đêm cách quán có ba con phố

"Này, dạo gần đây cậu đang làm cái gì mà hì hục viết lách mãi thế"

"Kịch bản phim. Mà hôm nay không phải chị làm ca chiều ở bưu điện sao" vừa nói vừa chuyển hàng xuống xe. Hắn dạo này đúng là bận thật, sáng chiều đi làm bán thời gian, tối về nhà viết sách. Đã gần hai tuần nay chưa biết nghỉ ngơi viết như thế nào nhưng William buộc phải quen dần, đây là cơ hội của hắn.

"À, có chút vấn đề nên thư vẫn chưa gom về. Ngày mai gửi bù chắc đạp xe gẫy chân luôn quá. Mà khoan, cậu viết gì cơ" Đầu óc có vẻ phản ứng hơi chậm, đang định hỏi lại thì có người xen ngang.

"Hai vị này, các người đi đâu vậy"

Một tên bảo vệ quán, làn da ngăm đen, tướng mạo to cao vạm vỡ đứng chắn trước mặt.

"Chúng tôi đến giao pizza, đây là phiếu mua hàng"

Tiếp lấy tờ hóa đơn, coi một lượt không thấy gì kỳ lạ mới đồng ý tránh đường cho cả hai vào. Jenny có vẻ rất bất bình

"Có gì mà ghê gớm chứ"

"kệ đi, họ cũng chỉ thực hiện đúng trách nhiệm thôi"

"Đồ nhát gan"

"Trời nghĩ tốt cho chị mà lại bảo em nhát gan. Kệ chị vậy"

Cô nàng thấy hắn không thèm để ý đành đuổi theo phía sau.

Có nhiều người cho rằng, các sàn nhảy quán bar đều hoạt động về đêm nhưng điều này không đúng. Buổi tối người ta gọi nó là Hộp đêm nhưng tầm sáng hay chiều lại khác. Phân biệt rõ ràng tối muộn lúc nào cũng đông khách hơn, rõ ràng người đi làm và sinh viên chiếm số đông.

"Nơi này thật ồn ào"

"Chị không thích nào nhiệt à" Một diễn viên tương lại lại không ưa bầu không khí tại sàn nhảy.

"Tôi ghét những thứ gây mê tâm trí. Âm nhạc lớn thật tồi tệ, phải đi khám tai mới được"

"Vẫn còn nhỏ đấy. Nếu so với khoảng tầm giữa đêm phải gấp vài lần" William nghĩ tới lần đầu gặp Drew, đó cũng là lần thứ nhất hắn tới những chốn ăn chơi như thế này. Còn lần này tới đây thân phận hắn chỉ là tên bình dân không hơn. Ai có thể nghĩ được một vị hoàng đế, tỷ phú thế giới lại ngày ngày đưa pizza đến nhà họ để đổi lấy lương tháng vài trăm đô.

Đúng là tự tay lao động không có đơn giản như ngồi bàn giấy chỉ tay nắm ngón, tay bê bánh pizza, tay thì lau vội mồ hôi mẹ mồ hôi con đang đua nhau tuôn ra.

Cách đó không xa, phía lầu trên.

"Cô em thật xinh đẹp. Chỉ cần đi chơi với bọn anh thì em sẽ là nữ hoàng của đêm nay. Còn nếu không thì em biết ra sao rồi đấy. Bọn anh tuy rất nhẹ nhàng với phụ nữ nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Phải không bọn mày"

"Ha ha, đúng thế. Cô nên nghe lời ông chủ của bọn tôi. Đó là người đàn ông rất lãng mạng và ga lăng"

"Câm miệng Irvin"

Nghe quát, tên đàn em định thêm vài câu lập tức trốn qua một bên, tốt nhất khiến sự tồn tại của hắn ở đây biến mất là hay nhất, để Pedro nhớ tên không phải chuyện tốt lành gì.

"sếp nói rất đúng, cô nên nghe lời nếu không thì hậu quả không phải dễ dàng mà gánh được" Tay đeo kính râm bên cạnh có vẻ là thân tín của hắn, giọng nói đe dọa nhìn cô gái xấu số.



…..........................



Theo hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, nhóm William được chỉ lên tầng ba, nơi chủ yếu toàn thành phần tai to mặt lớn chiếm giữ. Nhưng lúc bê đống đồ ăn lên tới nơi hắn thấy một chuyện hình như được đưa lên phim rất nhiều.

"Làm ơn buông tôi ra"

"Cô em càng chống đối, anh lại càng thích"

Pedro cười nham nhở, ý đồ giở trò đồi bại quá rõ ràng, đám đàn em xung quanh hò reo trợ hứng hận không thể nhảy vào làm một chân

"Bộp!!!" Tiếng thủy tinh vỡ nát kèm với tiếng gào thảm thiết

"A!!!!!!"

Leila trong lúc hoảng hốt theo bản năng tự vệ đã vớ ngay chai rượu trên bàn đập mạnh vào đầu tên yêu râu xanh làm hắn choáng váng.

"Chết tiệt, con điếm!! Mày làm tao đau"

Lấy tay mò lên đầu kiểm tra mới thấy Trên tay đã bê bét máu. Mặt mày nhăn lại nhưng không kêu rên nữa, đúng là tên máu lạnh, mắt hắn vằn máu báo trước sự trả thù tàn nhẫn xuống đầu Leila.

"Xin lỗi, tôi không không cố ý, chẳng qua vừa nãy … "

"Câm mồm, hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây. Tao sẽ.."

Quả như dự đoán, tên côn đồ nay sao có thể chấp nhận lời xin lỗi của một kẻ kiếm sống hạ đẳng. Đang nghĩ nên xử như thế nào thì có người cắt ngang.

"Sẽ làm gì?"

Giọng điệu đầy sự mỉa mai, giễu cợt lọt vào tai hắn. Pedro mặt mày xấu hổ và tức giận quay lại muốn xem thằng nào chán sống muốn nhẩy vào nhưng không thấy ai khác ngoài một tên lỏi áo vàng đứng ngay cửa.

"Đưa pizza?!! Chó chết, một thằng giao hàng cũng dám cười nhạo tao. Chúng mày tóm nó lại, hôm nay tao sẽ xử đẹp cả lũ này"

"Vâng, anh yên tâm. Bọn em sẽ hướng dẫn thằng ranh này cách làm người"

Cả lũ nhao nhao lao về phía William, tên nào cũng muốn giành lấy công đầu mà nhìn đáng vẻ Willam không phải cơ bắp có võ, quá dễ dàng.

"Binh! Binh! Bốp! Bốp!"

Chỉ chưa đầy mười giây, cuộc hỗn chiến đã kết thúc. Có chút khác biệt đó là kẻ nằm xuống đất không phải phe thiểu số mà là đa số. Một mình William đã hạ cả lũ trong phút chốc.

"Cũng hùng hổ dọa người đấy. Thật may mình có học vài ngón quyền cước"

Trong khoảng thời gian ở Anh, hắn đã theo đội đặc chủng SAS luyện tập một năm trời. Lúc đầu chỉ vì tăng cường sức khỏe nhưng kèm theo hệ thống hỗ trợ đã biến hắn trở thành tên biến thái. Và kết quả sau khi kết thúc khóa đào tạo, William thừa sức hạ gục cả một tiểu đội tinh nhuệ bằng tay không, cũng may hắn là hoàng đế chứ không kiểu gì cũng bị mấy tay bác sĩ đem đi giải phẫu.

"Mày là ai?" Giờ trong phòng còn đúng bốn người là tỉnh táo. Một đang rúc vào trong góc phòng, vẻ mặt sợ hãi. Hai là tên chủ của đám kiến hôi kia, còn ba bốn tất nhiên là William và Jenny.

"Sao? Biết sợ rồi "

"Sợ, tao chưa sợ bất cứ thằng nào hết. Mày tốt nhất nên có lời xin lỗi mong tao tha thứ, không thì đừng hòng rời hỏi đây, chớ tưởng đánh được lũ phế vật kia thì muốn làm gì thì làm" - Sợ chết khiếp nhưng vẫn mạnh miệng

"Vậy sao" William tức cười tiến lên nhìn dáng dấp kẻ đối diện. Pedro không nhận thấy hắn giờ đã run lên bần bật như phải gió, chỉ thiếu nước đái ra quần.

"Đúng vậy, đừng có qua đây" - Vội vàng lui về phía sau, cuối cùng vấp phải ghế mà ngồi luôn xuống. Ánh mắt hốt hoảng, mặt đã ứa đầy mồ hôi.

Willilam nhìn sát lại, không khác gì cảnh mẻo vờn chuột, vẻ mặt ma mãnh hỏi: "Phải xưng hô thế nào đây?"

"Tao là Pedro, Pedro Ortiz. Đừng có làm loạn, cha tao chính là ông trùm khu phố này. Nếu mày thả tao ra thì coi như không có chuyện gì" Nhắc tới ông già, Pedro như lấy lại dũng khí, miệng bồi thêm: "Nhưng cô gái đi cùng mày và con điếm kia phải ở lại bồi tao"

"Đúng là tìm chết" William tức giận nện thẳng vào mặt làm hắn ngất đi.

Jenny vừa muốn nhảy ra cản lại nhưng vì phản ứng chậm mà ngăn không được, tay che trán than thở: "Thôi xong"

Hắn mặc kệ Jenny, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô gái đang cố rúc mình vào trong góc cùng vẻ mặt hoảng sợ. Đây không phải con nhỏ trêu đùa Mia lúc trước sao, cũng là một thành phần trong nhóm học sinh đầu tiên hắn bắt gặp ở trường cấp 3, lần ấy cả đám vây quanh dọa dẫm hắn với trò đùa khá cũ kỹ "ma cũ bắt nạt ma mới"

"Cảm ơn cậu đã cứu tôi" Cô nàng không có nhận ra tên tiểu quỷ trong miệng năm xưa. William dù sao đã khác rất nhiều, đặc biệt về khuôn mặt và chiều cao vượt tuổi tác.

"Truyện nhỏ thôi" Hắn miệng nói nhưng lòng hiếu kỳ tự hỏi. Tại sao vị tiểu thư từng một thời xưng bá Học đường lại đi làm việc ở chỗ hỗn loạn như thế này, tính tình cùng so với trước kia cũng cách nhau một trời một vực. Từ chanh chua đanh đá, miệng hay nói lời châm chọc trở thành kẻ yếu mềm. Nhưng hắn nào đâu có biết một phần nguyên nhân cũng là do chính tay mình gián tiếp đóng góp.

Thực tế sau lần sập bàn chứng khoán đợt khủng hoảng năm 1987 vừa rồi, đã có rất nhiều gia đình giàu có trở thành con nợ. Vì có sự tham gia của hắn mà mức độ thiệt hại cho lần này tăng lên không ít, người không bị mấy ảnh hưởng lại bị nặng nề kéo thêm hàng loạt dây chuyuền. Phải đi làm thuê làm việc bán thời gian, mọi tài sản trong nhà cho tới trang sức đồ hiệu đều bị Ngân hàng siết nợ

Gia đình cũng vì đầu tư cổ phiếu mà chợt giàu lên, tuy không phải mấy gia tộc lâu đời có gốc gác mạnh mẽ nhưng không phải quá yếu thế. Thật tiếc cha của cô đã tính lầm khi ngộ nhận giá cổ phiểu nửa đầu năm 1987 leo lên với tốc độ khả quan là một điểm báo tốt, thấy lợi trước mắt nên đã gấp rút vay vốn mua thêm khá nhiều cố phiếu mong đợi chúng tiếp tục gia tăng. Nhưng Chỉ số Dow Jones tụt xuống thê thảm khiến gia đình cô phá sán trong chốc lát, ngân hàng siết nợ, toàn bộ biệt thự và căn hộ đều bị tịch thu đem đi gán lấy tiền trả nợ, về phần Leila phải đi làm thêm kiếm tiền và buộc bỏ học vì không đóng nổi chi phí đắt đỏ tại trường đại học tư nhân cho giới con nhà giàu.

Một bước thiên đàng, một bước địa ngục. Chợt giàu thì dễ nhưng bỗng nghèo thì để thích ứng khó như lên trời vậy. Cảm tưởng một cô tiểu thư đỏng đảnh, cuộc sống chỉ toàn màu hồng bỗng một ngày mất đi tất cả, chưa có tự sát đã là ý chí sắt đá lắm rồi.

…...............

"Cô có thể tự về được không vậy?" William ái ngại hỏi.

Leila tâm tình vẫn vẫn chưa khá hơn nhưng vẫn cố nhịn: "Cám ơn, tôi không sao"

"Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần giúp đỡ đừng ngại liên hệ. Eric luôn có mặt 24/7"

"Ha ha, cậu thật hài hước" Nói xong quay đầu rời khỏi quán

Cần gì phải thế chứ, nhìn dáng vẻ tiều tụy khuất dần hắn không khỏi cảm thán. Cuộc trò truyện ngắn vừa nãy cũng làm hắn hiểu phần nào hoàn cảnh hiện giờ của cô nàng

"Này! cậu còn ngây ra đó làm gì, mau đi thôi. Để mấy tên xã hội đen tới thì nguy to" Jenny huých nhẹ tay hắn, cô đang lo cuống lên đây. Trời mới biết giao có mấy hộp pizza mà gặp phiền phức lớn thế này.

"Sợ gì, nếu bọn chúng dám tìm tới gây sự, em sẽ để tụi nó không còn hàm nhai cơm" hắn làm vẻ mặt kiêu căng không coi ai ra gì chọc cô nàng phì cười hồi lâu.

"Còn không mau đi. Đừng có ở đây mà nói dóc."

"Em nói thiệt mà chị không tin"

Hắn vội vã đạp xe đuổi theo sau cô nàng nhưng không có quên nhấm nháy với chiếc xe trắng đối diện bên kia đường.



…..........................



"Ông chủ nhỏ thật đúng là biết tìm việc cho chúng ta" Miệng nói tay ghi chú vào cuốn sổ nhỏ.

"Đừng có than vãn. Bây giờ cậu hãy thông báo đội 2 điều tra xem bọn này bối cảnh thế nào, còn ta sẽ báo cáo bên trên yêu cầu thêm người"

"Ông không tính tham gia sao?"

"Việc quan trọng nhất vẫn là an toàn của cậu chủ, còn những thứ khác hãy để dân chuyên nghiệp đi làm đi"

"Vậy được rồi" Tên mập tiu nghỉu nói, cứ tưởng được tham gia phi vụ lớn nào chứ, hàng ngày ngồi mãi thật nhàm chán a.