Chương 21: Gia sản kếch xù

Đế Quốc Anh

Chương 21: Gia sản kếch xù

New York. Hắn lại lần nữa ở đây nhưng thân phận đã hoàn toàn đảo ngược.

Cứ việc William từ bỏ nghi lễ tiếp đón vì hắn muốn an ổn học tập nhưng Hoa Kỳ vẫn thực hiện những nguyên tắc cơ bản nhất. Loại bỏ đội xe dọn đường với những thủ tục không cần thiết và cam kết lực lượng đặc nhiệm luôn phối hợp với SAS trong vấn đề toàn của William khi sinh sống tại đây. Thực ra, trước khi là công dân Đế quốc Anh, hắn đã là công dân Mỹ nên không có vấn đề lắm như bài ngoại. Tính ra sống ở Anh quốc còn không được nổi mấy tháng.

Đám phóng viên đã biết tin từ trước. William cũng không muốn giấu, vì cũng chẳng có ích lợi gì, Còn phải sống trên đất Mỹ này nhiều năm nữa, kiểu gì chả phải hiện diện trước bàn dân thiên hạ.

"Bệ hạ lần này tới đây có dự định gì? Nghe nói ngài muốn hoàn thành học tập tại đây?"

"Cố vấn của ngài trở thành Hoàng thái nữ là thật sao"

"Ngài sẽ nhập học trường nào?"

"Có phải trường học ở Anh quốc kém hơn Trường học ở Mỹ nên ngài chọn nơi này?"


Rất nhiều các câu hỏi, hóc búa có, bình thường có, thiên kỳ bách quái. Hắn cũng chả muốn trả lời nhiều, bây giờ đã không còn giống như trước. Khi bạn đứng ở vị trí cao hơn thì tầm nhìn cũng sẽ khác biệt đi rất nhiều.

………..

Maria lần này sẽ không theo hắn tới Mỹ, chắc chắn rồi. Nhưng trước khi lên phi cơ, cô đã giao cho William toàn bộ bảng Thống kê tài chính. Không nhìn không biết, nhìn rồi mới rõ giá trị con người của mình đáng bao đồng.

Kiếp trước, một trong những nhóm giàu nhất thế giới thập kỷ 80~90 thuộc về các ông vua dầu mỏ, trong đó có là hoàng thất Trung Đông hay Đông Nam Á. Lượng tiền mặt chảy vào túi họ cực kỳ nhiều nhưng ở kiếp này, những mỏ dầu do cá nhân bọn họ sở hữu đều đang kiếm lợi về cho Hoàng gia Anh. Tính tới thời điểm hiện tại, lượng tài sản hắn kế thừa đã vượt qua 50 tỷ đô tiền mặt, hiện đang được lưu trữ tại Ngân hàng Hoàng gia, không tính các lĩnh vực khác như bất động sản, phi cơ, du thuyền..v..v

Thu nhập chính của Hoàng gia Anh đều bắt nguồn từ hai công ty danh nghĩa Duchy of Lancaster và Duchy of Cornwall, đó là theo phương thức mà cả hai kiếp Hoàng thất đều sử dụng. Chúng thuộc loại hình bất động sản, đất đai nắm giữ đều thuộc Đảo Anh và Ireland. Người kế thừa có quyền sử dụng lợi nhuận nhưng không được bán tài sản vì lợi ích cá nhân. Hắn đánh giá thu nhập từ nguồn này không phải nhiều, khoảng chục triệu đô mỗi năm. Không cần nộp thuế nhưng Hoàng gia hàng năm vẫn đóng góp để làm gương.

Điểm khác biệt chính là Tập đoàn Crown Estate tại thế giới này khổng lồ hơn kiếp trước nhiều. Vẫn là công ty bất động sản lớn nhất ở Anh nhưng còn là công ty bất động sản lớn nhất Đế quốc Anh, sở hữu những nông trường lớn cho thuê, lâu đài cung điện trải dài khắp thế giới, nắm giữ quyền khai thác các mỏ dầu tư nhân của Hoàng thất. Quyền hạn hoàn toàn nằm trong tay Hoàng gia, cổ quyền không được phép thay đổi (tuyệt đối khống cổ 100%, không lên sàn chứng khoán hay chính xác là công ty TNHH một thành viên) Chính phủ không thể can thiệp vào công ty. Theo chuyên gia đánh giá thì 50 tỷ đô vẫn chỉ là muỗi trước mặt con quái vật này. Nguồn gốc của số tiền đó đa phần là tiền lời sinh ra từ Crown Estate.

Nhưng mà bọn họ vẫn còn chưa biết rằng, sau khủng hoảng dầu mỏ thập niên 80, giá dầu sẽ lên khủng khiếp tới mức nào. Với nguồn tài chính dồi dào, Anh quốc có thể dễ dàng tăng tốc độ khai thác, không giống như các nước Ả Rập kiếp trước vất vả vì thiếu nguồn tiền đầu tư.

Do lầm tưởng Hoàng gia cũng giống kiếp trước, tài sản đa phần là đất đai dinh thự của ông cha để lại, còn tiền mặt chắc cũng không được bao nhiêu. Mà quan trọng hơn lại không thể sử dụng thế chấp để hắn tiến hành quay vốn đầu tư. Nên từ trước tới nay hắn thực chưa bao giờ để ý mình thừa kế bao nhiêu, làm bất cứ cái gì cũng đã có người khác chuẩn bị.

Nhưng hiện tại William có ý định cư lâu dài ở New York, Hắn nghĩ đến chuyện mua nhà, mở công ty, mọi việc chi tiêu đã đến lúc cần tự mình kiểm soát.

………………………….

Vấn đề đầu tiên là nơi ở. Lựa chọn hàng đầu được khoanh vùng tại Manhattan và Long Island. Đây là quận đông dân nhất thành phố New York, là trung tâm kinh tế thương mại. Rất nhiều trụ sở của các Tập đoàn tài chính, công nghệ, truyền thông, các tổ chức quốc tế, tổ chức phi lợi nhuận đều đặt tại đây. Nhiều thứ nhất như vậy nên an ninh ở đây cũng là nhất, hắn thật sự lo lắng quyền sử dụng súng hợp pháp ở Mỹ, nên chọn nơi có độ trị an cao là điều đương nhiên. Chính vì những nguyên do này mà giá bất động sản tại Manhattan cực kỳ đắt đỏ.

Sau khi suy tính nửa ngày trời, hắn đã lựa chọn được nơi ưng ý

Biệt thự phía Bắc của Long Island. Kings Point, North Hempstead.

Khu kiến trúc thuộc sở hữu của Tamir Sapir, một vị tỷ phú Liên Xô. Nhưng bây giờ là năm 1985, lúc này vị tỷ phú còn đang trên đường tính kế sinh nhai nên sở hữu khu biệt thự thuộc về một công ty nhà đất với giá báo 41 triệu USD, có chút tăng vì hắn mua hơi gấp.

Nơi đây được xây dựng vào đầu những năm 1928, rộng 8 héc ta. Nó có đầy đủ mọi tiện nghi mà chúng ta hy vọng có được từ một ngôi nhà trong tầm giá này.

Một trong những ngôi nhà lớn nhất và đắt nhất tại North Shore của Long Island. Nằm trong khu vực Kings Point cách Manhattan khoảng 40 km. Khu nhà chính cũng là khu cổ nhất được xây bằng đá, và được tân trang nhiều lần. Bên cạnh là hai khu nhà khách được xây dưng thêm khiến số lượng phòng ngủ lên đến 18 phòng.

Xung quanh được bao bọc bởi cây cối, những bãi cỏ và khu vườn được cắt tỉa cẩn thận. Chủ để của các khu vườn có rất nhiều loại, bao hàm từ Tây sang Đông, rải rác ở mọi nơi. Vẫn còn một số tiện nghi khác như sân tennis, hồ bơi ngoài trời và một bến tàu riêng phía mặt sau biệt thự có thể chứ một du thuyền dài 60m. Cũng có một chút thiếu vì không có bãi đỗ trực thăng.

Khu nhà chính có phòng khiêu vũ, phòng thể hình, phòng thẩm mỹ, sông lười, hầm rượu vang, sân bóng quần vợt trong nhà, spa, phòng xông hơi, hồ bơi trong nhà và có cả nhà búp bê 2 tầng, riêng cái này William thấy thật thừa thãi nhưng mấy vị cố vấn lại thích nhất căn nhà ở điểm này, đơn giản nó phù hợp với tuổi tác của hắn - ‘WTF họ quên mình là men’.

Còn vô vàn những thứ khác nữa như casino, phòng chơi bowling, khu tập bắn … Đúng là giới nhà giàu của Mỹ thật vô cùng chịu chơi, tuy không so được với Buckingham nhưng cũng mang nhiều nét riêng, còn một số về sau được Tamir Sapir thêm vào hắn cũng không thấy có gì thiếu hụt cả, đa phần là kiến trúc đặc trưng của Nga, có cũng được mà không có cũng được.

......................................

Sau khi đã có chỗ cắm dùi, hắn nghĩ tiếp tới việc học hành.

Lúc đầu cũng có ý định chọn trường dự bị Lesman Manhattan ở 41 Broad Street, Hạ Manhattan nhưng hắn không ưa kiểu trường học theo phong cách nhà cao tầng cho lắm, dù tiện nghi tại đây thuộc hàng đỉnh cấp.

Nếu Lesman là trường phổ thông hạng sang thì trường John L. Miller Great Neck North phải thuộc cỡ Tổng thống về khoản cơ sở vật chất. Trường đúng chuẩn ‘nhà anh chẳng có gì ngoài điều kiện’. Khuôn viên của trường rất rộng, tọa lạc trên đường Polo. Được xây dựng từ những năm 1895 sau đó xây lại vào năm 1921 vì hỏa hoạn. Có thể nói đây là một trong những trường lâu đời nhất tại Mỹ.

Hiệu trưởng trực tiếp làm người giám khảo cho lần thi này, một số giáo sư ở các trường khác cũng tới tham dự. William trước khi đi Mỹ đã hoàn thành xong bài thì tốt nghiệp cấp một và cấp hai trong cùng một ngày, và giờ hắn tiếp tục làm bài thi chuẩn đầu vào.

Cấu trúc đề thi Regents Examinations bao gồm Đại số, Hình Học, Vật lý, Hóa học, Ngoại ngữ, Lịch sử, Địa lý. Hắn kiểm tra liên tục cả buổi chiều, không bỏ bất cứ đề thi nào. Với trí tuệ được cải tạo một cách biến thái, nếu không phải cố tình làm sai vài chỗ có lẽ hắn đã max điểm toàn bộ, nhưng vẫn khiến đám lão già nửa đời bò trên trang sách kia chết lặng.

Không chút nghi ngờ về điểm số. Sáng ngày hôm sau hắn chính thức tới trường.

Trong ngày đầu tiên, William rất nôn nóng muốn thử cảm giác ngồi xe buýt đi học tại Mỹ nó như thế nào. Theo thông báo thì con xe màu vàng chuyên chở học sinh kia rất đúng giờ tới trước cửa biệt thự. Nhưng lên thì mới thấy trên xe lúc này không có một ai. Hắn chỉ có thể chán nản ngồi nhìn đám xe hộ tống rồng rắn đi cách đó không xa để giết thời gian.

Khoảng cách từ nhà tới trường cũng chỉ có 3km nên không để hắn bần thần hồi lâu"

Và hắn đã thấy gì nào, học sinh của trường vẫn đi học bình thường nhưng vấn đề là tụi này đều đi xe riêng. Nhìn xem, bãi đỗ gần chật kín rồi. Còn phần trước cửa trường thì một đám phóng viên chen chúc nhau giống như đợi ai đó, hắn có thể đoán được.

"Hey! Jason" – William bấm máy gọi

"Bệ hạ có gì phân phó?"

"Thông báo cho mấy tay bên truyền thông, ta không muốn một đám ruồi muỗi ngày ngày lởn vởn quanh đây lúc ta đến trường. Nếu không được để chính phủ Mỹ giải quyết" – Nói xong gác máy luôn. Nhiều lúc cần mạnh tay xử lý, không thì cả năm 365 ngày đều phải đối mặt với lũ chó săn, rất phiền phức.

Hắn xuống xe đi thẳng qua bãi đậu xe tiến vào cửa bên hông trường, có lẽ bọn phóng viên kia không nghĩ hắn đi xe buýt nên lần này thoát được đoạn phiền phức không đáng có nhưng đoạn khác lại nảy sinh.

"Uây nhóc, đi nhầm đường hả " Một tên mặc quần dù, áo rộng và giày sneaker chắn trước mặt William.

"Cậu ta nhìn thật quen mắt, chúng mình từng gặp chưa nhỉ?"

Tốp nữ đang ngồi gần đó cũng xúm lại, tất cả đều rất kênh kiệu. Mấy cô gái này chắc hẳn là tiểu thư nhà giàu, ăn mặc chuẩn mốt thập niên 80: đa phần mặc váy mini chất liệu bóng hoặc quần jeans mài kèm với áo trễ vai, vừa trông ngổ ngáo lại vừa gợi cảm.

"Làm ơn tránh đường, tôi muốn đi gặp hiệu trưởng " – William bình tĩnh nói

"Gặp lão già đó làm gì?"

"Nộp phiếu nhập học"

"Ồ, hóa ra là học sinh mới" Hắn gật gật đầu nhưng sau đó lại lôi kéo mấy tên thanh niên khác vào. Chúng có vẻ không biết tuổi thật của hắn, nhìn chiều cao cũng chỉ tương đương trẻ em 8 tuổi, bọn này hắn là nghĩ William lùn bẩm sinh.

"Ê nhóc! có biết rằng cao quá cũng là một cái tội không"

"Này chú em, anh khuyên về nhà bú thêm sữa mẹ đi"

"Người nhà mày không có nói mày bị dị tật xương sống sao"

Mấy thằng khốn đó bắt đầu được nước lấn tới.

"Tôi nói lại lần nữa. Làm phiền tránh đường" – William mặt đanh lại, hắn dần mất kiên nhẫn

"Nhìn bộ quần áo của mày là đủ biết rồi, đi học còn đi cái thứ thất bại kia"

"Thật đáng xấu hổ! Mày rốt cục dùng cách nào mà vào được được đây vậy"

Mấy tên này ý chỉ cái xe buýt học sinh mà hắn vừa đi lúc nãy, trong mắt của cả mấy đứa con gái cũng trở nên lạnh nhạt cùng kinh bỉ. William thực sự không có biết học sinh ở đây đi học lúc nào cũng là xe riêng, việc đi xe của trường được coi là hành động đáng xấu hổ. Thực chất bọn chúng muốn thể hiện đẳng cấp, nâng tầm địa vị, lấy le với bạn học.

"Được thôi, tôi chỉ muốn nói: bộ quần áo tôi đang mặc đủ mua siêu xe đắt tiền nhất ở Mỹ, còn đi xe buýt là văn hóa học đường không đúng sao. Mịe kiếp! Vất mấy con rệp này qua một bên!! Tốn thời gian quá!"

"Mày vừa nói gì!" Cả đám còn chưa hiểu ra sao thì ở đâu nhảy ra một đám mặc vest đen đeo kính râm lao vào túm từng tên một lôi đi chỗ khác, mặc kệ đám này kêu la kiểu gì cũng không buông.

"Này mấy người làm gì vậy, đây là trường học!!"

Nhân viên bảo vệ trường thấy có xung đột vội chạy sang, bọn học sinh trường này toàn con các giám đốc chủ tịch tập đoàn lớn, dù chỉ mất một sợi tóc thôi hắn lấy mạng cũng đền không nổi. Nhưng chạy đến gần nửa thì bị một tên trong đó ngăn lại, nhìn sơ qua tấm thẻ mà kẻ này xuất ra làm hắn sợ trắng cả mặt. 'Con mẹ nó là FBI, thằng nhóc kia rốt cục là ai chứ?'


"Rốt cục yên tĩnh" Lườm đám thanh niên bị kéo đi xong lại liếc xéo lại dọa bọn con gái đang phỗng ra đó sợ hết hồn.