Chương 16: Khiêu khích

Đế Quốc Anh

Chương 16: Khiêu khích

"Đây là vu khống!"

"Bịa đặt trắng trợn!"

Một số Ủy viên chính trị không nhịn nổi tức giận chửi bới.

"Xin mọi người giữ yên lặng, chúng ta hiện tại là cần tìm biện pháp giải quyết, không phải lúc cãi nhau. Các đồng chí hiện có kiến nghị gì không" – Hồ Diệu Bang nguyên Tổng bí thư CHND Trung Hoa đứng lên ổn định lại cuộc họp.

"Nước Anh tuy đang dần suy nhược kể từ chiến tranh thế giới thứ hai nhưng họ vẫn là quốc gia lớn nhất thế giới. Tôi không cần nói thì các đồng chí cũng hiểu sức ảnh hưởng của người Anh trong giới truyền thông, điều này cực kỳ bất lợi đối với hình ảnh Trung Quốc trong trường quốc tế " – Chủ tịch nước Lý Tiên Niệm phân tích thoáng tình hình bọn họ phải đối mặt.

"Vấn đề càng quan trọng hơn, Chính phủ Anh mượn cớ lần này đòi hủy bỏ Tuyên bố chung vừa mới ký vào tháng 12 năm ngoái. Họ đã thay đổi phương thức ngoại giao, từ mềm dẻo chuyển sang cứng rắn. Và ý đồ đã quá rõ ràng, Anh quốc sẽ không để chúng ta thu hồi Hồng Kông một cách đơn giản như trước"

"Vậy thì thế nào! Nếu người Anh không muốn thực hiện đúng theo cam kết giao trả theo hạn được ký, chúng ta không ngại sử dụng vũ lực" – Đặng Tiểu Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Cố vấn Trung Ương ĐCS Trung Quốc hùng hổ nói. Ông ta luôn tích cực trong nỗ lực thu hồi Hồng Kông và Ma Cao với chính sách ‘Một Trung Quốc hai chế độ’. Không cần biết có phải lòe bịp người hay không nhưng ở kiếp trước, lão đã thành công.

"Tôi ủng hộ ý kiến của Đồng chí Bình. Quân giải phóng Nhân dân Trung Hoa không e sợ bất kỳ kẻ thù nào" – Bộ trưởng Quốc Phòng, Trương Ái Bình là người có chừng mực nhưng khi đối mặt với vấn đề chủ quyền lại vô cùng cứng rắn.

"Vậy chúng ta tiến hành biểu quyết!" – Thủ tướng Triệu Tử Dương, người lãnh đạo phe cải cách đứng ra quyết định nên thực hiện phương án nào.

………………..

Không có một chút ngạc nhiên. Trung Quốc đã ra thông cáo yêu cầu Đế quốc Anh lập tức dừng ngay hành vi phá hoại hiệp ước,. Các tờ báo trên thế giới lập tức bước vào cuộc khẩu chiến nước bọt, nhưng tình hình có vẻ nghiêng về phía nước Anh, dù sao Trung Quốc vẫn đang là quốc gia đóng cửa với thế giới bên ngoài, rất khó cho người khác nhận đồng.

"Thế nào Maria, nước cờ của ta tốt chứ"

"Cậu đúng là thâm độc như rắn rết! Tôi thật sự muốn biết trong não cậu chứa gì" – Maria cảnh giác nhìn hắn, cứ như lo sợ tên này nổi hứng tính kế cả cô.

"Cô không cần đoán đâu, vì tôi là thiên tài!" Vênh mặt nhỏ kiêu ngạo nói. Hắn có cái vốn để tự kiêu.

"Không tranh cãi với cậu nữa, mà sắp tới giờ rồi chúng ta xuất phát thôi"

Tâm tình vừa lên cao đã bị Maria cho gáo nước vùi dập. Hôm nay cũng đã tới ngày làm tang lễ. Bên văn phòng chính phủ vừa gửi tin tức nhóm máy bay chở linh cữu về tới Luân Đôn.

…………………………

"Ngày hôm nay, chúng ta ở đây để vinh danh những con người đã xả thân vì quốc gia. Họ là anh hùng của dân tộc, lòng trung thành đã được chứng minh. Và giờ đây, sau khi hoàn thành xứ mệnh, họ đã quay trở về bàn tay ôm ấp của Chúa … Chúng ta một lần nữa mặc niệm những con người ưu tú của Đế quốc Anh!"

Không khí nặng nề bao trùm toàn bộ thánh đường Westminster, bầu trời âm u làm cho mọi thứ càng trở nên ảm đạm. Nhưng không vì thế mà số người tham gia ít đi, theo ước tính thì phải tới gần một vạn quan chức chính phủ và người dân có mặt tại đây.

Sau khi cha sứ đọc xong Kinh thánh và bài văn truy điệu. 21 phát đại bác lập tức lên nòng thực hiện nghi lễ tiễn đưa linh hồn những người đã khuất về nơi an nghỉ.

"Đến lượt chúng ta rồi, bắt đầu thôi" - William nhìn đội nhạc công nói. Mặc dù mọi người mới cùng luyện tập chưa tới hai ngày nhưng tất cả đều là được tuyển chọn rất kỹ nên không có vấn đề mấy.

Âm nhạc bắt đầu nổi lên. Có khi bi tráng khi lại hào hùng, thanh cao vút hoặc hạ thấp. Đây là thể loại nhạc Epic bắt đầu từ những năm 90, lời hát không nhiều nhưng âm vang của nó gõ thẳng vào cảm xúc của người nghe, giải tỏa tâm trạng bực bội. được William sử dụng lần này là của Thomas J.Bergersen có tên "Strength of a Thoudsand", "Never Back Down" và "Victory"


Lần này để tăng thềm phần mãnh liệt, hắn yêu cầu chuẩn bị hàng loạt TV màn hình lớn chiếu ở các khu vực quảng trường hoặc đại lộ đông đúc người xem tại Luân Đôn. Nếu không phải ngại thời gian hạn hẹp và chi phí có chút nhiều, William tình nguyện phủ sóng trên toàn nước Anh.

Sau khi tới phần nhạc của buổi tang lễ, hình ảnh chuyển đổi từ thánh đường Westminster sang cái đêm định mệnh đó. Đây là một bộ phim tư liệu được thu nhặt hết sức công phu khiến những người cả đời chỉ an ổn sinh sống, chưa bao giờ thấy được sự ác liệt của chiến tranh không khỏi rùng mình sợ hãi, càng xem càng thấy có gì đó khuất nghẹn ở cổ, họ chỉ có thể chơ mắt nhìn những người con của đất nước lần lượt ngã xuống mà không thể làm gì. Đây chính là thứ William muốn, biến sự tức giận thành lợi thế.

……………

Một cơn sốt nhạc epic bắt đầu lan tỏa toàn cầu, bài hát này không những đủ hay mà còn thêm việc trực tiếp qua tivi và radio, không khác gì một loại marketing. Hoàng đế William sau đó quyết định phát hành đĩa đơn đầu tiên của chính mình, tất cả tiền lời thu được đều góp vào ngân quỹ của hiệp hội liệt sỹ cựu chiến binh Hoàng gia Anh.

Hành động này đã không những lấy được rất nhiều cảm tình của người dân, càng là chất kích thích thúc đẩy lửa giận của người Anh tới trên đầu chính phủ Trung Quốc, họ cho rằng tấn thảm kịch này đều do tay đám người Hoa gây ra. Phản ứng của người dân các nước khác trên thế giới đa phần nghiêng hẳn về phía Anh Quốc.

Lại qua một ngày, chính phủ Anh chính thức châm ngòi nổ quan hệ Trung-Anh khi tuyên bố tạm dừng quan hệ Ngoại giao đối với Trung Quốc. Và tuyên bố: ‘Nếu phía chính phủ của Tổng bí thư Hồ Diệu Bang không đưa ra lời giải thích, Đế quốc Anh sẽ tiến hành lệnh trừng phạt kinh tế đối với quốc gia này’. Đây không khác gì một đòn chí mạng cản trở chính phủ Trung Quốc cải cách kinh tế khi họ đều giống Liên Xô bước vào thời kỳ khó khăn trong việc tìm kiếm lối đi mới trong vũng bùn khủng hoảng. Họ có thị trường khổng lồ với hơn tỷ dân, thuận lợi cho doanh nghiệp nội địa phát triển, cũng như yếu tố thu hút đầu tư nước ngoài. Nếu bị Anh phong tỏa kinh tế, cản trở các doanh nghiệp thương mại nước ngoài đổ tài chính vào Trung Quốc, nhập khẩu và xuất khẩu khó khăn càng lớn, thương mại bằng đường biển sẽ không còn khả thi khi Hạm đội Anh trải dài trên toàn thế giới. Đây không khác gì tự đoạn một cánh tay.

…………………….

"Tư lệnh! Hạm đội Viễn Đông chỉ còn cách chúng ta còn 40 hải lý. Hạm đội 2 là 70 hải lý"

"Cuối cùng chúng đã đến. Lệnh báo động toàn quân sẵn sàng ứng chiến" – Tư lệnh Hạm đội Đông Hải Tạ Chính Hạo (谢正浩) tâm tình rất phức tạp, chỉ còn tháng nữa thôi là nghỉ hưu, không ngờ gặp vấn đề nhức đầu thế này. Lắc đầu tự than số mình thật đen đủi.

Cách đó một vùng biển không xa

"Đô Đốc, chúng ta sắp tiếp cận mục tiêu, dự kiến vượt qua sau 25 phút nữa"

"Chuyển hướng Đông góc 40 độ. Tạo hướng bao vây mặt trước"

"Rõ"

"Còn nữa. Lệnh các hải đội, phi đội không được phép khai hỏa trước"

Đây là lần va chạm đầu tiên sau khi hiệp ước Trung-Anh bị hủy bỏ. Bộ quốc phòng yêu cầu Hải quân Hoàng gia đang neo đậu tại quân cảng HSM Tamar (Hồng Kong) thực hiện nhiệm vụ răn đe Trung Quốc trước xung đột ngày một leo thang. Đây là nhiệm vụ mang tính chiến lược khi Anh đang dần mất vị thế trên biển trước hải quân Mỹ, các quốc gia khác đã dần quên thời kỳ bá chủ của Đế quốc Anh.

Bên phía Hải quân Trung Quốc có hơn 100 tàu nhưng chỉ đa phần là tàu hạng trung, nhỏ và tàu đổ bộ, số lượng tàu khu trục không nhiều.

Về phía Đế quốc Anh với sự tham gia của 2 Hạm đội: tổng cộng 26 tàu tuần dương, 67 tàu khu trục, 3 tàu đổ bộ, 15 tàu ngầm, 7 tàu quét mìn, 2 tàu sân bay, 1 thiết giáp tuần dương hạm, 5 tàu tiếp tế, 2 tàu sửa chữa, 2 tàu bệnh viện. Lực lượng Hải quân Anh được các cố vấn đánh giá rất cao, tuyệt đối dọa sợ đám tàu suy dinh dưỡng kia.

Lúc đầu William cũng dự để đám phóng viên có vài suất trên tàu, có thể nhờ đó quay chụp Quân đội Anh thể hiện cho Thế giới thấy, cái gì mới gọi là chênh lệch, cái này chính là chênh lệch. Nhưng tới phút chót lại quyết định cấm tiệt truyền thông. Hắn nghĩ nhỡ quân Trung Quốc bị Hải quân Anh chơi thảm quá lại thành khéo quá hóa vụng. Tuyệt đối không được để dư luận Thế giới đồng tình, cái này cực kỳ khó xử lý, nhất là lãnh thổ Anh quá lớn lại trải dài không tập trung tại một khu vực.

…………………….

30’ sau

"Tư lệnh chúng ta nên làm gì đây?" - Phó tư lệnh Vương Kế Anh (王继英) hoảng sợ nhìn phi cơ chiến đấu phủ kín một vùng trời, hắn giờ này chỉ có thể hâm mộ người Anh thật có tiền, số lượng tàu sân bay không chỉ một hai cái trong khi đất nước hơn một tỷ dân chưa lấy ra được nổi một chiếc.

"Lệnh các hải đội tuyệt đối không được nổ súng, nếu không người Anh sẽ có cớ tuyên chiến" – Giờ cũng chẳng còn cách nào, Hạm đội Nam Hải và Bắc Hải đều không kịp tới hỗ trợ, mọi việc diễn ra quá nhanh.

"Tư lệnh, không xong! Hải quân Anh áp sát tàu của chúng ta sau đó xịt vòi rồng làm hư hại 2 chiếc hạng nhẹ" – Một viên sĩ quan chạy vào cấp báo

"Chết tiệt, bọn chúng đang cố gây sự để bên ta nổ súng trước. Cố gắng giữ các binh sĩ bình tĩnh"